Chương 1084
Hoa Khôi
26/01/2022
Lâm San San nhìn chằm chằm Trần Gia Bảo.
“Khen trường người khác, tự hạ thấp trường mình.”
Trần Gia Bảo vẫn không tức giận, chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Tôi chỉ ăn ngay nói thật mà thôi. Đội bóng rổ đại học Bách Khoa hoàn toàn không theo kịp đối phương, đối mặt với sự khiêu khích đến từ Trương Hữu Quyền, cho dù có tức giận hơn nữa chúng ta cũng không thể làm gì được!”
Hệt như lời anh nói, cho dù Uông Minh Trí tức giận, dồ nhết sức lực cùng toàn đội tổng tiến công đi chăng nữa thì vẫn bị Trương Hữu Quyền dễ dàng chèn ép, ở khắp mọi nơi hạn chế bọn họ tấn công. Rất nhanh, bóng trong tay Uông Minh Trí lần nữa bị đối phương đoạt lấy. Một đòn công nhanh, một cú slam tiêu chuẩn!
Loại sức mạnh khiến tất cả phải khiếp sợ! Có thể nói, cuộc so tài này đã chẳng còn gì phải hồi hộp nữa.
Lâm San San đối diện với tình huống trước mặt hoàn toàn không có cách nào đáp trả Trần Gia Bảo.
Đúng như đối phương nói, cho dù cô hay toàn đội có tức giận nhiều hơn đi nữa thì vẫn chỉ có thể bất lực nhận lấy kết quả. Chẳng lẽ đội bóng rổ đại học Bách Khoa định sẵn sẽ trở thành trò cười rồi hay sao?
Đột nhiên, đôi mắt Diêu Hoa Mộng sáng lấp lánh.
“Em nghĩ là, nên để anh Gia Bảo vào trận thi đấu xem sao. Với thực lực của ảnh mà nói thì cho dù là Trương Hữu Quyền đi chăng nữa cũng sẽ bị anh Gia Bảo nghiền nát thôi.”
Tần Thanh Nhã và Lâm Thanh Hà đều đồng loạt nhìn về phía Trần Gia Bảo, đôi mắt như chứa cả bầu trời sao. Tuy rằng không thích gì Diêu Hoa Mộng nhưng lời cô ta nói không sai. Chỉ cần anh vào sân, đừng nói là cách mười mấy điểm, cho dù là năm mươi điểm đi chăng nữa, Trần Gia Bảo vẫn có thể thong thả đoạt về.
Vấn đề duy nhất chính là Trần Gia Bảo không phải là học sinh trường đại học Bách Khoa. Tuy nhiên, đối phương là bạn trai của hai người, mà hai người lại là học sinh của trường, vậy nên Trần Gia Bảo xó thể xem như là người có liên quan đến đại học Bách Khoa. Cái cớ này nói ra, xem chừng nghe có vẻ xuôi tai.
Sau khi tìm được lí do nghe hợp tình hợp lỹ, Tần Thanh Nhã dịu dàng mỉm cười.
“Nếu không thì Gia Bảo, anh có thể vào thi đấu và đánh bại Trương Hữu Quyền được không? Xem như cho đại học Bách Khoa mặt mũi đi vậy.”
Trần Gia Bảo còn chưa trả lời, Lâm San San liền nở nụ cười khinh thường.
“Dựa vào cậu ta? Một người chưa bao giờ chơi qua bóng rổ, chỉ sợ Uông Minh Trí cho dù dùng một tay cũng có thể dễ dàng bắt chẹt cậu ta. Không chừng Trần Gia Bảo vào trận chưa được mấy phút đã bị Trương Hữu Quyền bao vây cho hỏng người, làm sao dám liều mạng mà cho cậu ta vào thi đấu chứ?”
Trần Gia Bảo lắc đầu, không biện minh bất kì điều gì cho mình cả. Dù sao thì nếu vào trận thì anh chính là đang bắt nạt mấy đứa nhỏ, đối với loại chuyện này Trần Gia Bảo quả thật không có hứng thú. Thế nhưng anh không tính toán so đo với Lâm San San không có nghĩa là mọi người đều lựa chọn bỏ qua.
Diêu Hoa Mộng hừ một tiếng, đáp trả.
“Uông Minh Trí trong miệng cô lợi hại như vậy, chẳng phải cũng bị Trương Hữu Quyền quần cho xây xẩm mặt mày sao? Xem ra cô đúng là người có mắt không tròng mà, anh Gia Bảo sáng chói tựa ngọc thì lại bị cô nhìn như ngói vụn, đúng là cười chết tôi mà.”
Lâm San San tức giận siết chặt nắm tay, làm sao có thể so sánh như vậy chứ? Trong khi Uông Minh Trí năng lực từ trước đến nay đều được mọi người xác nhận. Còn đối phương ngay cả bóng rổ chơi như thế nào cũng không biết, làm sao có thể đưa cậu ta vào trận.
Ngay khi Lâm San San cong môi muốn cãi lại thì khán đài đã ổ lên một tiếng đầy phẫn nộ. Nguyên nhân chính là thời điểm Kiều Minh Nhựt khống chế và dẫn bóng đột phá vòng vây, muốn nhảy lên úp rổ thì đột nhiên trước mắt xuất hiện thân hình cao to của Trương Hữu Quyền. Đối phương cùng lúc nhảy lên thật cao, một cái tát mạnh mẽ cứ như vậy trực tiếp giáng xuống.
Kiều Minh Nhựt giật mình, không chỉ quả bóng trong tay bị đánh bay mà cả thân thể cũng nặng nề ngã xuống sàn đấu. Hơn nữa thời điểm Trương Hữu Quyền xuất hiện quá nhanh, cả người Kiều Minh Nhựt đều chưa kịp chuẩn bị, cứ thế rơi xuống, va đập ngay phần cổ tay khiến cậu đau đớn hét lên.
“Khen trường người khác, tự hạ thấp trường mình.”
Trần Gia Bảo vẫn không tức giận, chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Tôi chỉ ăn ngay nói thật mà thôi. Đội bóng rổ đại học Bách Khoa hoàn toàn không theo kịp đối phương, đối mặt với sự khiêu khích đến từ Trương Hữu Quyền, cho dù có tức giận hơn nữa chúng ta cũng không thể làm gì được!”
Hệt như lời anh nói, cho dù Uông Minh Trí tức giận, dồ nhết sức lực cùng toàn đội tổng tiến công đi chăng nữa thì vẫn bị Trương Hữu Quyền dễ dàng chèn ép, ở khắp mọi nơi hạn chế bọn họ tấn công. Rất nhanh, bóng trong tay Uông Minh Trí lần nữa bị đối phương đoạt lấy. Một đòn công nhanh, một cú slam tiêu chuẩn!
Loại sức mạnh khiến tất cả phải khiếp sợ! Có thể nói, cuộc so tài này đã chẳng còn gì phải hồi hộp nữa.
Lâm San San đối diện với tình huống trước mặt hoàn toàn không có cách nào đáp trả Trần Gia Bảo.
Đúng như đối phương nói, cho dù cô hay toàn đội có tức giận nhiều hơn đi nữa thì vẫn chỉ có thể bất lực nhận lấy kết quả. Chẳng lẽ đội bóng rổ đại học Bách Khoa định sẵn sẽ trở thành trò cười rồi hay sao?
Đột nhiên, đôi mắt Diêu Hoa Mộng sáng lấp lánh.
“Em nghĩ là, nên để anh Gia Bảo vào trận thi đấu xem sao. Với thực lực của ảnh mà nói thì cho dù là Trương Hữu Quyền đi chăng nữa cũng sẽ bị anh Gia Bảo nghiền nát thôi.”
Tần Thanh Nhã và Lâm Thanh Hà đều đồng loạt nhìn về phía Trần Gia Bảo, đôi mắt như chứa cả bầu trời sao. Tuy rằng không thích gì Diêu Hoa Mộng nhưng lời cô ta nói không sai. Chỉ cần anh vào sân, đừng nói là cách mười mấy điểm, cho dù là năm mươi điểm đi chăng nữa, Trần Gia Bảo vẫn có thể thong thả đoạt về.
Vấn đề duy nhất chính là Trần Gia Bảo không phải là học sinh trường đại học Bách Khoa. Tuy nhiên, đối phương là bạn trai của hai người, mà hai người lại là học sinh của trường, vậy nên Trần Gia Bảo xó thể xem như là người có liên quan đến đại học Bách Khoa. Cái cớ này nói ra, xem chừng nghe có vẻ xuôi tai.
Sau khi tìm được lí do nghe hợp tình hợp lỹ, Tần Thanh Nhã dịu dàng mỉm cười.
“Nếu không thì Gia Bảo, anh có thể vào thi đấu và đánh bại Trương Hữu Quyền được không? Xem như cho đại học Bách Khoa mặt mũi đi vậy.”
Trần Gia Bảo còn chưa trả lời, Lâm San San liền nở nụ cười khinh thường.
“Dựa vào cậu ta? Một người chưa bao giờ chơi qua bóng rổ, chỉ sợ Uông Minh Trí cho dù dùng một tay cũng có thể dễ dàng bắt chẹt cậu ta. Không chừng Trần Gia Bảo vào trận chưa được mấy phút đã bị Trương Hữu Quyền bao vây cho hỏng người, làm sao dám liều mạng mà cho cậu ta vào thi đấu chứ?”
Trần Gia Bảo lắc đầu, không biện minh bất kì điều gì cho mình cả. Dù sao thì nếu vào trận thì anh chính là đang bắt nạt mấy đứa nhỏ, đối với loại chuyện này Trần Gia Bảo quả thật không có hứng thú. Thế nhưng anh không tính toán so đo với Lâm San San không có nghĩa là mọi người đều lựa chọn bỏ qua.
Diêu Hoa Mộng hừ một tiếng, đáp trả.
“Uông Minh Trí trong miệng cô lợi hại như vậy, chẳng phải cũng bị Trương Hữu Quyền quần cho xây xẩm mặt mày sao? Xem ra cô đúng là người có mắt không tròng mà, anh Gia Bảo sáng chói tựa ngọc thì lại bị cô nhìn như ngói vụn, đúng là cười chết tôi mà.”
Lâm San San tức giận siết chặt nắm tay, làm sao có thể so sánh như vậy chứ? Trong khi Uông Minh Trí năng lực từ trước đến nay đều được mọi người xác nhận. Còn đối phương ngay cả bóng rổ chơi như thế nào cũng không biết, làm sao có thể đưa cậu ta vào trận.
Ngay khi Lâm San San cong môi muốn cãi lại thì khán đài đã ổ lên một tiếng đầy phẫn nộ. Nguyên nhân chính là thời điểm Kiều Minh Nhựt khống chế và dẫn bóng đột phá vòng vây, muốn nhảy lên úp rổ thì đột nhiên trước mắt xuất hiện thân hình cao to của Trương Hữu Quyền. Đối phương cùng lúc nhảy lên thật cao, một cái tát mạnh mẽ cứ như vậy trực tiếp giáng xuống.
Kiều Minh Nhựt giật mình, không chỉ quả bóng trong tay bị đánh bay mà cả thân thể cũng nặng nề ngã xuống sàn đấu. Hơn nữa thời điểm Trương Hữu Quyền xuất hiện quá nhanh, cả người Kiều Minh Nhựt đều chưa kịp chuẩn bị, cứ thế rơi xuống, va đập ngay phần cổ tay khiến cậu đau đớn hét lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.