Chương 1113
Hoa Khôi
29/01/2022
Khương Thần lúng túng cười: “Cậu chủ Đỗ, chiếc xe này đã được anh
Trần và cô Liễu chọn rồi, anh ấy chuẩn bị thanh toán bằng thẻ của mình.
Hay là, anh đổi một chiếc khác.”
“Đã bị mua rồi?” Đỗ Ngọc Huy có chút kinh ngạc nhìn Lã Nguyệt An trong vòng tay.
Lã Nguyệt An hừ lạnh, làm nũng nói: “Em không quan tâm, họ vẫn chưa trả tiền. Hai chiếc Maserati này cũng không phải của họ. Dù sao thì, em thích chiếc Maserati đó. Anh nói em muốn mua cái gì anh đều mua cho em, anh chắc sẽ làm được chứ?”
“Đùa gì vậy, cậu chủ Đỗ tôi nói, có khi nào không giữ lời?” Đỗ Ngọc Huy bị cô ta làm cho kích động đến mức lập tức kiêu ngạo nói với Trần Gia Bảo: “Người anh em này, nể mặt cậu chủ Đỗ tôi, để chiếc xe này cho tôi. Coi như cậu chủ Đỗ tôi nợ anh một ân huệ, thấy thế nào?”
Trần Gia Bảo lắc đầu nói: “Tôi thích chiếc xe này lắm, và tôi cũng định dùng nó để tặng người khác, cho nên sẽ không nhượng lại. Anh nên thuyết phục cô gái đi cùng tôi để cô ấy chọn chiếc khác.”
Đỗ Ngọc Huy đã bị Trần Gia Bảo bác bỏ trước công chúng, có chút tức giận lóe lên giữa lông mày, nhưng cuối cùng, anh ta không phải là người bình thường không có đầu óc thế hệ thứ hai giàu có, biết rằng những người đủ khả năng làm chủ của Maserati có nhiều hơn hoặc ít bối cảnh hơn, trong trường hợp Trần Gia Bảo có bối cảnh hùng hậu, đến lúc đó lẽ nào không phải sẽ có sự cố xảy ra trong phút chót sao?
Nghĩ vậy, anh ta kéo Khương Thần sang một bên, trầm giọng hỏi: “Thân phận và lai lịch của gã này là gì?
Tôi không có ấn tượng gì về anh ta cả. Trông anh ta không giống người ở thành phố Thái Bình của chúng ta.”
Khương Thần lúng túng cười nói: “Cái này…Tôi không biết anh ta là ai, tôi chỉ biết anh ta tên là Trần Gia Bảo, tôi chưa từng gặp qua, nhưng vừa rồi anh ta lấy chứng minh thư ra, lúc đó tôi đã liếc mắt. Anh ta người tỉnh Hoà Bình.”
“Người tỉnh Hoà Bình?” Đỗ Ngọc Huy lập tức yên tâm, cười lạnh lùng nói: “Một người bên ngoài cũng dám thách thức với cậu chủ Đỗ tôi, thật sự là muốn tìm chết, Khương Thần, đi nói cho anh ta, chiếc Maserati này tôi chắc chắn muốn. Nếu anh ta không đồng ý, hậu quả tự chịu!”
“Được… được rồi.” Khương Thần cười khổ. Dù Trần Gia Bảo là một khách hàng chất lượng cao, nhưng Đỗ Ngọc Huy lại là đồ chuyên ức hiếp người. Đắc tội với Trần Gia Bảo ông ta kiếm được ít tiền hơn, nhưng nếu đắc tội với Đỗ Ngọc Huy, không biết cửa hàng 4s có tiếp tục mở được không.
Đỗ Ngọc Huy bước lại chỗ Lã Nguyệt An và nói với vẻ tự hào: “Nguyệt An, em yên tâm, không phải chỉ là một chiếc Maserati sao? Lát nữa tôi sẽ mua cho em.”
“Em biết cậu chủ đối với người ta là tốt nhất.” Lã Nguyệt An mở mắt cười lại liếc nhìn Liễu Ngọc Phi, trong lòng hừ lạnh, khẽ hỏi: “Bọn họ rốt cuộc là ai? Làm sao trước đây chưa từng thấy qua ở thành phố Thái Bình?”
Đỗ Ngọc Huy cười lạnh lùng khinh thường nói: “Chỉ là hai người bên ngoài mà thôi, huống chi bọn họ còn chưa trả tiền, cho dù trả tiền, cậu chủ Đỗ tôi còn cướp xe trở về.”
Lã Nguyệt An ánh mắt đột nhiên lấp lánh, tràn đầy kính trọng.
Đỗ Ngọc Huy rất hưởng thụ, trong lòng cảm thấy dễ chịu, lại vô tình liếc nhìn Liễu Ngọc Phi, thầm nghĩ cuối cùng cũng gặp được người phụ nữ xinh đẹp như vậy, đợi sau khi cướp xe về, nhân tiện cũng sẽ “cướp” cô ta về. Nghĩ rằng người tỉnh khác họ Trần cũng không dám nhiều lời.
Khương Thần đến gặp Trần Gia Bảo và nói nhỏ: “Anh Trần, Đỗ Ngọc Huy này là thế hệ giàu có thứ hai ở thành phố Thái Bình. Bố anh ta là ông chủ của tập đoàn bất động sản Đỗ An. Không chỉ có gia cảnh vững chắc mà dưới quyền anh ta còn có một nhóm côn đồ xã hội. Nhiều người đã phải chịu đựng thiệt thòi.
Anh nghe theo lời khuyên của tôi, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, anh giao cho anh ta chiếc Maserati đó, anh chọn chiếc khác, sau đó tôi sẽ giảm giá cho anh, đảm bảo rằng anh sẽ không bị thiệt thòi gì, anh cảm thấy thế nào?”
Trần Gia Bảo trực tiếp lắc đầu từ chối, nói: “Cám ơn lòng tốt của ông, nhưng mà tôi không thiếu mà ông phải giảm giá. Bạn của tôi rất thích chiếc xe này. Tôi sẽ không nhường. Hơn nữa mọi việc phải có trước có sau. Tôi rõ ràng đã chọn, làm sao có lý do để đưa nó cho anh ta? Chi bằng ông giảm giá cho anh ta, để anh ta chọn một chiếc xe khác.”
“Đã bị mua rồi?” Đỗ Ngọc Huy có chút kinh ngạc nhìn Lã Nguyệt An trong vòng tay.
Lã Nguyệt An hừ lạnh, làm nũng nói: “Em không quan tâm, họ vẫn chưa trả tiền. Hai chiếc Maserati này cũng không phải của họ. Dù sao thì, em thích chiếc Maserati đó. Anh nói em muốn mua cái gì anh đều mua cho em, anh chắc sẽ làm được chứ?”
“Đùa gì vậy, cậu chủ Đỗ tôi nói, có khi nào không giữ lời?” Đỗ Ngọc Huy bị cô ta làm cho kích động đến mức lập tức kiêu ngạo nói với Trần Gia Bảo: “Người anh em này, nể mặt cậu chủ Đỗ tôi, để chiếc xe này cho tôi. Coi như cậu chủ Đỗ tôi nợ anh một ân huệ, thấy thế nào?”
Trần Gia Bảo lắc đầu nói: “Tôi thích chiếc xe này lắm, và tôi cũng định dùng nó để tặng người khác, cho nên sẽ không nhượng lại. Anh nên thuyết phục cô gái đi cùng tôi để cô ấy chọn chiếc khác.”
Đỗ Ngọc Huy đã bị Trần Gia Bảo bác bỏ trước công chúng, có chút tức giận lóe lên giữa lông mày, nhưng cuối cùng, anh ta không phải là người bình thường không có đầu óc thế hệ thứ hai giàu có, biết rằng những người đủ khả năng làm chủ của Maserati có nhiều hơn hoặc ít bối cảnh hơn, trong trường hợp Trần Gia Bảo có bối cảnh hùng hậu, đến lúc đó lẽ nào không phải sẽ có sự cố xảy ra trong phút chót sao?
Nghĩ vậy, anh ta kéo Khương Thần sang một bên, trầm giọng hỏi: “Thân phận và lai lịch của gã này là gì?
Tôi không có ấn tượng gì về anh ta cả. Trông anh ta không giống người ở thành phố Thái Bình của chúng ta.”
Khương Thần lúng túng cười nói: “Cái này…Tôi không biết anh ta là ai, tôi chỉ biết anh ta tên là Trần Gia Bảo, tôi chưa từng gặp qua, nhưng vừa rồi anh ta lấy chứng minh thư ra, lúc đó tôi đã liếc mắt. Anh ta người tỉnh Hoà Bình.”
“Người tỉnh Hoà Bình?” Đỗ Ngọc Huy lập tức yên tâm, cười lạnh lùng nói: “Một người bên ngoài cũng dám thách thức với cậu chủ Đỗ tôi, thật sự là muốn tìm chết, Khương Thần, đi nói cho anh ta, chiếc Maserati này tôi chắc chắn muốn. Nếu anh ta không đồng ý, hậu quả tự chịu!”
“Được… được rồi.” Khương Thần cười khổ. Dù Trần Gia Bảo là một khách hàng chất lượng cao, nhưng Đỗ Ngọc Huy lại là đồ chuyên ức hiếp người. Đắc tội với Trần Gia Bảo ông ta kiếm được ít tiền hơn, nhưng nếu đắc tội với Đỗ Ngọc Huy, không biết cửa hàng 4s có tiếp tục mở được không.
Đỗ Ngọc Huy bước lại chỗ Lã Nguyệt An và nói với vẻ tự hào: “Nguyệt An, em yên tâm, không phải chỉ là một chiếc Maserati sao? Lát nữa tôi sẽ mua cho em.”
“Em biết cậu chủ đối với người ta là tốt nhất.” Lã Nguyệt An mở mắt cười lại liếc nhìn Liễu Ngọc Phi, trong lòng hừ lạnh, khẽ hỏi: “Bọn họ rốt cuộc là ai? Làm sao trước đây chưa từng thấy qua ở thành phố Thái Bình?”
Đỗ Ngọc Huy cười lạnh lùng khinh thường nói: “Chỉ là hai người bên ngoài mà thôi, huống chi bọn họ còn chưa trả tiền, cho dù trả tiền, cậu chủ Đỗ tôi còn cướp xe trở về.”
Lã Nguyệt An ánh mắt đột nhiên lấp lánh, tràn đầy kính trọng.
Đỗ Ngọc Huy rất hưởng thụ, trong lòng cảm thấy dễ chịu, lại vô tình liếc nhìn Liễu Ngọc Phi, thầm nghĩ cuối cùng cũng gặp được người phụ nữ xinh đẹp như vậy, đợi sau khi cướp xe về, nhân tiện cũng sẽ “cướp” cô ta về. Nghĩ rằng người tỉnh khác họ Trần cũng không dám nhiều lời.
Khương Thần đến gặp Trần Gia Bảo và nói nhỏ: “Anh Trần, Đỗ Ngọc Huy này là thế hệ giàu có thứ hai ở thành phố Thái Bình. Bố anh ta là ông chủ của tập đoàn bất động sản Đỗ An. Không chỉ có gia cảnh vững chắc mà dưới quyền anh ta còn có một nhóm côn đồ xã hội. Nhiều người đã phải chịu đựng thiệt thòi.
Anh nghe theo lời khuyên của tôi, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, anh giao cho anh ta chiếc Maserati đó, anh chọn chiếc khác, sau đó tôi sẽ giảm giá cho anh, đảm bảo rằng anh sẽ không bị thiệt thòi gì, anh cảm thấy thế nào?”
Trần Gia Bảo trực tiếp lắc đầu từ chối, nói: “Cám ơn lòng tốt của ông, nhưng mà tôi không thiếu mà ông phải giảm giá. Bạn của tôi rất thích chiếc xe này. Tôi sẽ không nhường. Hơn nữa mọi việc phải có trước có sau. Tôi rõ ràng đã chọn, làm sao có lý do để đưa nó cho anh ta? Chi bằng ông giảm giá cho anh ta, để anh ta chọn một chiếc xe khác.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.