Chương 1148
Hoa Khôi
04/02/2022
Cho nên lý do thứ ba, tôi muốn nhân cơ
hội này so tài với anh. Nếu như anh có thể thắng được tôi, tôi liền chấp nhận lời đề nghị của anh, đối với chuyện này, tôi nghĩ cho dù là đại
thiếu gia Bùi Thanh Phong hay là vợ tôi đều không thể có ý nhắm vào tôi
trách phạt, dù sao cũng là bởi vì tôi không có năng lực thua trận so
tài, bọn họ không thể oán trách gì tôi được.”
Tất cả mọi người nghe xong đều sửng sốt, bọn họ không nghĩ tới Tôn Trường Đông lại có tham vọng bừng bừng như vậy, thì ra định nhân cơ hội này thách đấu với ngài Trần ở tỉnh Hòa Bình để truyền bá danh tiếng của mình, nhảy ra được cái ý nghĩ thế này, Tôn Trường Đông cũng thật là lợi hại!
Trần Gia Bảo vỗ vỗ tay, cười nói: “Tôi khâm phục dũng khí của anh, nhưng tôi không biết anh muốn so tài cái gì? Từ ánh mắt của tôi, trong cơ thể anh không có một tia dao động sinh khí. Anh chắc chắn không phải là người trong giới võ thuật.”
“Ngài Trần đúng là có ánh mắt sáng như đuốc, tôi đúng là không biết một chút võ công, đương nhiên không thể kiêu ngạo cùng ngài Trần động thủ.” Tôn Trường Đông cười nói: “Trong đời tôi tự hào nhất chính là bốn việc, giám định văn vật, đổ thạch, xe đua cùng hội họa, trong đó, nhất là giám định văn vật, Tôn Trường Đông tôi càng là tận phải trong nhà chân truyền, một đôi Hỏa Nhãn Kim Tinh chưa hề sai lầm.
Nhưng ngài Trần có thể yên tâm rằng tôi là người công minh, võ cổ truyền tôi không bằng ngài Trần nên đương nhiên không thể mong ngài Trần giỏi hơn tôi trong việc giám định văn vật.
Cho nên giữa tôi và anh sẽ so tài ba trận, đổ thạch, xe đua cùng hội họa, ba trận thắng hai ván, nếu như ngài Trần có thể thắng được tôi, tôi tuyệt đối không nói hai lời, lập tức dẫn anh đi gặp người mà anh muốn gặp, ý ngài Trần như thế nào?”
Ngay sau khi câu nói này phát ra, mọi người xung quanh lại trở nên kích động.
“Hừ, Tôn Trường Đông, cái tên không biết sống chết này. Chẳng những dám thẳng mặt từ chối ngài Trần, hơn nữa còn dám cùng ngài Trần so tài. Đúng là gan to bằng trời mà.”
“Anh thì biết cái gì, Tôn Trường Đông rất thông thạo những thứ này. Mặc dù không thể so tài giám định văn vật, nhưng tôi dám chắc cả thành phố Thái Bình này không ai không biết anh ta bất luận là đổ thạch hay hội họa đều thuộc hàng nhất tuyệt ở cả tỉnh Phú Thọ. Mà tôi còn nhớ thời điểm anh ta hai mươi tuổi, anh ta còn chuyên môn đi đua xe coi như là một nghề nghiệp, kỹ thuật đua xe của anh ta có thể kém cỏi sao? Anh ta như thế này là lấy những việc mình am hiểu tường tận ra để so tài, không có một chút nào là công bằng, tính toán cũng thật là lợi hại.”
Nghe xung quanh bàn tán và tố cáo mình bất công, Tôn Trường Đông sắc mặt vẫn không đổi, ngược lại còn tăng thêm vẻ đắc ý, lại hỏi: “Ngài Trần, anh cảm thấy thế nào?”
Trần Gia Bảo mỉm cười, hai tay chắp ra sau lưng, khí độ bất phàm nói: “Được thôi, ba trận thắng hai ván.”
Mọi người xung quanh lại náo động, loại so tài này rõ ràng là không công bằng với Trần Gia Bảo, thậm chí anh còn sẵn sàng đồng ý như vậy, ngài Trần đây là quá tự tin hay là ngu muội?
Ngụy Phong Lăng lập tức thì thầm thuyết phục anh nghĩ lại: “Gia Bảo, Tôn Trường Đông nói những thứ này là bởi vì đều là tuyệt kỹ của anh ta. Anh đã chịu quá nhiều thiệt thòi so với anh ta rồi, hay là chúng ta trở về trước đi, sau đó sẽ tính kế lâu dài?”
Trần Gia Bảo lắc đầu, nói: “Tôi đã quyết định, bất quá chỉ là ba trận so tài mà thôi. Trần Gia Bảo tôi mà sợ cái gì?”
Tôn Trường Đông bật cười, nói: “Đúng vậy! Không hổ danh là đại nhân vật uy chấn ở tỉnh Hòa Bình, được so tài với anh thật sảng khoái quá đi. Vậy hai ngày sau, trong thị trường đồ cổ lớn nhất thành phố Thái Bình sẽ diễn ra một đại hội thi đấu đổ thạch, chúng ta sẽ ở đó thực hiện trận so tài đầu tiên. Đến lúc đó Tôn Trường Đông tôi xin đợi ngài Trần đại giá quan lâm.”
“Được.” Trần Gia Bảo cười cười xoay người rời đi.
Mục đích đã đạt được, anh không cần phải ở lại bữa yến tiệc ồn ào này.
Tất cả mọi người nghe xong đều sửng sốt, bọn họ không nghĩ tới Tôn Trường Đông lại có tham vọng bừng bừng như vậy, thì ra định nhân cơ hội này thách đấu với ngài Trần ở tỉnh Hòa Bình để truyền bá danh tiếng của mình, nhảy ra được cái ý nghĩ thế này, Tôn Trường Đông cũng thật là lợi hại!
Trần Gia Bảo vỗ vỗ tay, cười nói: “Tôi khâm phục dũng khí của anh, nhưng tôi không biết anh muốn so tài cái gì? Từ ánh mắt của tôi, trong cơ thể anh không có một tia dao động sinh khí. Anh chắc chắn không phải là người trong giới võ thuật.”
“Ngài Trần đúng là có ánh mắt sáng như đuốc, tôi đúng là không biết một chút võ công, đương nhiên không thể kiêu ngạo cùng ngài Trần động thủ.” Tôn Trường Đông cười nói: “Trong đời tôi tự hào nhất chính là bốn việc, giám định văn vật, đổ thạch, xe đua cùng hội họa, trong đó, nhất là giám định văn vật, Tôn Trường Đông tôi càng là tận phải trong nhà chân truyền, một đôi Hỏa Nhãn Kim Tinh chưa hề sai lầm.
Nhưng ngài Trần có thể yên tâm rằng tôi là người công minh, võ cổ truyền tôi không bằng ngài Trần nên đương nhiên không thể mong ngài Trần giỏi hơn tôi trong việc giám định văn vật.
Cho nên giữa tôi và anh sẽ so tài ba trận, đổ thạch, xe đua cùng hội họa, ba trận thắng hai ván, nếu như ngài Trần có thể thắng được tôi, tôi tuyệt đối không nói hai lời, lập tức dẫn anh đi gặp người mà anh muốn gặp, ý ngài Trần như thế nào?”
Ngay sau khi câu nói này phát ra, mọi người xung quanh lại trở nên kích động.
“Hừ, Tôn Trường Đông, cái tên không biết sống chết này. Chẳng những dám thẳng mặt từ chối ngài Trần, hơn nữa còn dám cùng ngài Trần so tài. Đúng là gan to bằng trời mà.”
“Anh thì biết cái gì, Tôn Trường Đông rất thông thạo những thứ này. Mặc dù không thể so tài giám định văn vật, nhưng tôi dám chắc cả thành phố Thái Bình này không ai không biết anh ta bất luận là đổ thạch hay hội họa đều thuộc hàng nhất tuyệt ở cả tỉnh Phú Thọ. Mà tôi còn nhớ thời điểm anh ta hai mươi tuổi, anh ta còn chuyên môn đi đua xe coi như là một nghề nghiệp, kỹ thuật đua xe của anh ta có thể kém cỏi sao? Anh ta như thế này là lấy những việc mình am hiểu tường tận ra để so tài, không có một chút nào là công bằng, tính toán cũng thật là lợi hại.”
Nghe xung quanh bàn tán và tố cáo mình bất công, Tôn Trường Đông sắc mặt vẫn không đổi, ngược lại còn tăng thêm vẻ đắc ý, lại hỏi: “Ngài Trần, anh cảm thấy thế nào?”
Trần Gia Bảo mỉm cười, hai tay chắp ra sau lưng, khí độ bất phàm nói: “Được thôi, ba trận thắng hai ván.”
Mọi người xung quanh lại náo động, loại so tài này rõ ràng là không công bằng với Trần Gia Bảo, thậm chí anh còn sẵn sàng đồng ý như vậy, ngài Trần đây là quá tự tin hay là ngu muội?
Ngụy Phong Lăng lập tức thì thầm thuyết phục anh nghĩ lại: “Gia Bảo, Tôn Trường Đông nói những thứ này là bởi vì đều là tuyệt kỹ của anh ta. Anh đã chịu quá nhiều thiệt thòi so với anh ta rồi, hay là chúng ta trở về trước đi, sau đó sẽ tính kế lâu dài?”
Trần Gia Bảo lắc đầu, nói: “Tôi đã quyết định, bất quá chỉ là ba trận so tài mà thôi. Trần Gia Bảo tôi mà sợ cái gì?”
Tôn Trường Đông bật cười, nói: “Đúng vậy! Không hổ danh là đại nhân vật uy chấn ở tỉnh Hòa Bình, được so tài với anh thật sảng khoái quá đi. Vậy hai ngày sau, trong thị trường đồ cổ lớn nhất thành phố Thái Bình sẽ diễn ra một đại hội thi đấu đổ thạch, chúng ta sẽ ở đó thực hiện trận so tài đầu tiên. Đến lúc đó Tôn Trường Đông tôi xin đợi ngài Trần đại giá quan lâm.”
“Được.” Trần Gia Bảo cười cười xoay người rời đi.
Mục đích đã đạt được, anh không cần phải ở lại bữa yến tiệc ồn ào này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.