Chương 1157
Hoa Khôi
04/02/2022
Ngụy Phong Lăng tiếp tục giới thiệu: “Gia Bảo, đây chính là ông nội của tôi và Nhã Huyên.”
“Ông nội Ngụy, chào ngài.” Trần Gia Bảo mỉm cười cung kính chào ông ta, dựa vào quan hệ của anh với Ngụy Phong Lăng, Ngụy Nhã Huyên, việc gọi một tiếng “ông nội Ngụy” cũng không có gì là quá phận.
Ngụy Nhã Huyên nghe thấy Trần Gia Bảo cũng gọi một tiếng “Ông nội”, trong lòng lập tức có cảm giác đắc ý, khẽ liếc nhìn Trần Gia Bảo, trong mắt tràn đầy ý vui.
Làm sao cô ta có thể che giấu được cảm xúc vừa vui mừng vừa thẹn thùng này trước một con cáo già như Ngụy Giang?
Nhìn thấy cô cháu gái yêu quý của mình đã có người trong lòng, Ngụy Giang không khỏi cảm thấy an lòng lúc tuổi già, lập tức thái độ đối với Trần Gia Bảo gần gũi hơn rất nhiều, cười ha hả nói: “Cậu là đại nhân vật có danh tiếng ở tỉnh Hòa Bình, nghiêm chỉnh mà nói, chúng ta thân phận ngang hàng với nhau mới đúng, một tiếng gọi “ông nội” này thật là làm tôi thấy xấu hổ.”
Ngụy Nhã Huyên lập tức nói: “Không được đâu ông nội, ông nội chỉ cần gọi anh ấy là Gia Bảo là được, nếu Trần Gia Bảo dám nói chuyện ngang hàng với ông nội, ông nội xem cháu đánh anh ấy!”
Vừa nói, cô ta cũng vừa vung nắm đấm nhỏ về phía Trần Gia Bảo, trong mắt đầy vẻ đe dọa.
Ngụy Giang và những người khác chợt bật cười.
Ngụy Phong Lăng tiếp tục giới thiệu: “Gia Bảo, tôi cũng long trọng giới thiệu với anh vị này. Đây là cha nuôi của tôi, cũng là cha ruột của Tiêu Ngọc Tuyết, đồng thời là đội trưởng đội vệ binh nhà họ Ngụy của chúng tôi – Tiêu Thiên Tắc.”
Trần Gia Bảo chú ý đến Tiêu Thiên Tắc từ lâu, nghe Ngụy Phong Lăng giới thiệu xong, anh nhìn Tiêu Thiên Tắc thì thấy Tiêu Thiên Tắc khoảng trên dưới năm mươi tuổi, hai huyệt thái dương dường như hơi tái nhợt, trong mắt có vô số nét tang thương, hô hấp kéo dài, gương mặt trầm ổn, xung quanh tỏa ra phong thái của một vị Tông sư cường giả.
Trần Gia Bảo gật đầu cười: “Ngài Tiêu, chào ngài.”
Tiêu Thiên Tắc nhìn từ trên xuống dưới Trần Gia Bảo, cũng mỉm cười nói: “Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, tôi lúc còn trẻ tuổi như cậu vẫn còn bị sư phụ thúc ép luyện công, mà cậu bây giờ đã trở thành thiếu niên tuấn kiệt vang danh khắp Việt Nam. Đúng là sông Trường Giang sóng sau đè sóng trước, không chịu nhận mình đã già cũng không được.”
Trần Gia Bảo cười nói: “Ngài Tiêu đã quá khen rồi, lấy ánh mắt của tôi nhìn qua, ngài Tiêu bảo đao chưa lão, chí ít vẫn còn có thể giang hồ tái chiến trăm năm.”
Tiêu Thiên Tắc đột nhiên bật cười, nói: “Hay cho câu giang hồ tái chiến trăm năm, vậy thì tôi nhận lời lành của cậu.”
Ông ta vào năm ngoái đã đột phá đến cảnh giới Tông sư hậu kỳ, kiếp này khả năng cao có thể tiếp tục đột phá đến “Truyền Kỳ cảnh giới”, đến lúc đó tuổi thọ của ông ta sẽ được kéo dài thêm rất nhiều, và ông ta đương nhiên có thể giang hồ tái chiến trăm năm.
Tiêu Ngọc Tuyết khóe miệng cũng mỉm cười, ấn tượng của cô ta đối với Trần Gia Bảo cũng tốt hơn một chút.
“Nhân tiện, tôi nghe Nhã Huyên nói, mọi người đến tìm tôi có việc quan trọng, là việc gì thế?” Ngụy Giang tò mò hỏi.
Ngụy Phong Lăng cười nói: “Ông nội ơi, không phải lúc trước ông đã bị trúng độc bởi bạch cỏ lăng hoa sao? Tuy rằng độc đã được giải nhưng cháu lo lắng vẫn còn một số di chứng để lại. Vừa đúng lúc Gia Bảo y thật cao siêu, cho nên cháu dẫn anh ấy đến xem bệnh cho ông một phen, nếu không có di chứng hay độc vẫn còn lưu lại một ít trong cơ thể ông, có thể nhân dịp nhờ Gia Bảo xuất thủ giải quyết.”
“Cháu thật có lòng, vậy thì làm phiền Gia Bảo.” Ngụy Giang cười cười, đương nhiên rất vui vẻ chấp nhận lòng hiếu thảo của Ngụy Phong Lăng.
Ngay sau đó, Ngụy Nhã Huyên đã chủ động nắm tay Ngụy Giang bước vào phòng.
Sau khi Trần Gia Bảo đi vào trong kiểm tra mạch, phát hiện Ngụy Giang tuy hơi suy nhược nhưng trong người không có độc tố, liền kê một đơn thuốc bồi bổ thêm cho cơ thể.
“Ông nội Ngụy, chào ngài.” Trần Gia Bảo mỉm cười cung kính chào ông ta, dựa vào quan hệ của anh với Ngụy Phong Lăng, Ngụy Nhã Huyên, việc gọi một tiếng “ông nội Ngụy” cũng không có gì là quá phận.
Ngụy Nhã Huyên nghe thấy Trần Gia Bảo cũng gọi một tiếng “Ông nội”, trong lòng lập tức có cảm giác đắc ý, khẽ liếc nhìn Trần Gia Bảo, trong mắt tràn đầy ý vui.
Làm sao cô ta có thể che giấu được cảm xúc vừa vui mừng vừa thẹn thùng này trước một con cáo già như Ngụy Giang?
Nhìn thấy cô cháu gái yêu quý của mình đã có người trong lòng, Ngụy Giang không khỏi cảm thấy an lòng lúc tuổi già, lập tức thái độ đối với Trần Gia Bảo gần gũi hơn rất nhiều, cười ha hả nói: “Cậu là đại nhân vật có danh tiếng ở tỉnh Hòa Bình, nghiêm chỉnh mà nói, chúng ta thân phận ngang hàng với nhau mới đúng, một tiếng gọi “ông nội” này thật là làm tôi thấy xấu hổ.”
Ngụy Nhã Huyên lập tức nói: “Không được đâu ông nội, ông nội chỉ cần gọi anh ấy là Gia Bảo là được, nếu Trần Gia Bảo dám nói chuyện ngang hàng với ông nội, ông nội xem cháu đánh anh ấy!”
Vừa nói, cô ta cũng vừa vung nắm đấm nhỏ về phía Trần Gia Bảo, trong mắt đầy vẻ đe dọa.
Ngụy Giang và những người khác chợt bật cười.
Ngụy Phong Lăng tiếp tục giới thiệu: “Gia Bảo, tôi cũng long trọng giới thiệu với anh vị này. Đây là cha nuôi của tôi, cũng là cha ruột của Tiêu Ngọc Tuyết, đồng thời là đội trưởng đội vệ binh nhà họ Ngụy của chúng tôi – Tiêu Thiên Tắc.”
Trần Gia Bảo chú ý đến Tiêu Thiên Tắc từ lâu, nghe Ngụy Phong Lăng giới thiệu xong, anh nhìn Tiêu Thiên Tắc thì thấy Tiêu Thiên Tắc khoảng trên dưới năm mươi tuổi, hai huyệt thái dương dường như hơi tái nhợt, trong mắt có vô số nét tang thương, hô hấp kéo dài, gương mặt trầm ổn, xung quanh tỏa ra phong thái của một vị Tông sư cường giả.
Trần Gia Bảo gật đầu cười: “Ngài Tiêu, chào ngài.”
Tiêu Thiên Tắc nhìn từ trên xuống dưới Trần Gia Bảo, cũng mỉm cười nói: “Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, tôi lúc còn trẻ tuổi như cậu vẫn còn bị sư phụ thúc ép luyện công, mà cậu bây giờ đã trở thành thiếu niên tuấn kiệt vang danh khắp Việt Nam. Đúng là sông Trường Giang sóng sau đè sóng trước, không chịu nhận mình đã già cũng không được.”
Trần Gia Bảo cười nói: “Ngài Tiêu đã quá khen rồi, lấy ánh mắt của tôi nhìn qua, ngài Tiêu bảo đao chưa lão, chí ít vẫn còn có thể giang hồ tái chiến trăm năm.”
Tiêu Thiên Tắc đột nhiên bật cười, nói: “Hay cho câu giang hồ tái chiến trăm năm, vậy thì tôi nhận lời lành của cậu.”
Ông ta vào năm ngoái đã đột phá đến cảnh giới Tông sư hậu kỳ, kiếp này khả năng cao có thể tiếp tục đột phá đến “Truyền Kỳ cảnh giới”, đến lúc đó tuổi thọ của ông ta sẽ được kéo dài thêm rất nhiều, và ông ta đương nhiên có thể giang hồ tái chiến trăm năm.
Tiêu Ngọc Tuyết khóe miệng cũng mỉm cười, ấn tượng của cô ta đối với Trần Gia Bảo cũng tốt hơn một chút.
“Nhân tiện, tôi nghe Nhã Huyên nói, mọi người đến tìm tôi có việc quan trọng, là việc gì thế?” Ngụy Giang tò mò hỏi.
Ngụy Phong Lăng cười nói: “Ông nội ơi, không phải lúc trước ông đã bị trúng độc bởi bạch cỏ lăng hoa sao? Tuy rằng độc đã được giải nhưng cháu lo lắng vẫn còn một số di chứng để lại. Vừa đúng lúc Gia Bảo y thật cao siêu, cho nên cháu dẫn anh ấy đến xem bệnh cho ông một phen, nếu không có di chứng hay độc vẫn còn lưu lại một ít trong cơ thể ông, có thể nhân dịp nhờ Gia Bảo xuất thủ giải quyết.”
“Cháu thật có lòng, vậy thì làm phiền Gia Bảo.” Ngụy Giang cười cười, đương nhiên rất vui vẻ chấp nhận lòng hiếu thảo của Ngụy Phong Lăng.
Ngay sau đó, Ngụy Nhã Huyên đã chủ động nắm tay Ngụy Giang bước vào phòng.
Sau khi Trần Gia Bảo đi vào trong kiểm tra mạch, phát hiện Ngụy Giang tuy hơi suy nhược nhưng trong người không có độc tố, liền kê một đơn thuốc bồi bổ thêm cho cơ thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.