Chương 1216
Hoa Khôi
09/03/2022
Để xóa tan nghi ngờ của cô, tôi sẽ giới thiệu với cô một chút. Ba vị
giám khảo là ông Trọng Văn Nam, chủ tịch của hiệp hội Thư pháp và Hội
họa Thái Bình, cũng như hai phó chủ tịch Nhiễm Thiện Long và Sài Nhã
Trung, ba ông này đều là những bậc cao niên đáng kính trong giới văn hóa của thành phố Thái Bình, tuy họ không kiêu căng nhưng lại rất kiêu
ngạo, mọi người có nghĩ ba vị tiền bối này sẽ bị mua chuộc sao?”
Mọi người xung quanh đều lắc đầu phủ định, bày tỏ sự tin tưởng khi để ba người Trọng Văn Nam là giám khảo.
Ngụy Phong Lăng nhìn trên bục, tuy rằng không quen với bộ ba người Trọng Văn Nam, nhưng cũng biết bọn họ là tiền bối trong giới văn hóa, nếu như có bọn họ làm giám khảo, có lẽ là có thể tin tưởng.
Trước màn đánh trống lảng, bộ ba Trọng Văn Nam mỉm cười hiền hậu với xung quanh, không ai có thể biết rằng họ đã thực sự bị mua chuộc, và đối với họ, trận đấu này chỉ là một đoạn phim đã được lên kịch bản sẵn mà thôi.
“Nếu như mọi người đã không có bất đồng ý kiến, vậy tôi sẽ thể hiện sự kém cỏi của mình trước, đợi chút nữa anh Trần Gia Bảo đến. Chúng ta sẽ đến thưởng thức bức tranh của anh ấy, với điều kiện là anh ấy sẽ đến.”
Những người xung quanh lại cười nhạo Trần Gia Bảo.
Ngụy Nhã Huyên tức giận đến mức vung nắm đấm nhỏ nói: “Tên này nói chuyện đúng là rất biết cách khiến người ta chán ghét, tôi không thể chờ đợi được để nhìn thấy Gia Bảo đánh bại anh ta rồi, đánh thật mạnh vào mặt bọn họ!”
“Đừng lo lắng, cô sẽ sớm được nhìn thấy cảnh này thôi.” Liễu Ngọc Phi tự tin nói, cô ta tin tưởng Trần Gia Bảo nhất định sẽ thắng ván cuối cùng.
Dưới ánh mắt của mọi người, Tôn Trường Đông bước đến chính giữa địa điểm, có bốn chiếc bàn dài màu đen được kê lại với nhau. Trên bàn bày ra một tập giấy màu trắng, cũng như nhiều loại bút vẽ và thuốc nhuộm. Ngoài ra, còn có một chai rượu ngon khá là cao- Hoàng Tửu.
Tôn Trường Đông mở Hoàng Tửu ra, lập tức hương rượu tràn ra bốn phía, uống hai ngụm liền cười nói “Mong mọi người đừng quở trách, đây là một đặc điểm của tôi. Mỗi lần trước khi vẽ tranh đều uống hai ngụm, nếu không sẽ cảm khó chịu.”
Nói xong liền ngẩng đầu uống thêm hai ngụm, sảng khoái!
Những tiếng cười vui vẻ bùng nổ từ xung quanh.
Ngụy Nhã Huyên trợn mắt, nhỏ giọng thì thào “Trời, thực sự còn có thể học đòi văn vẻ, anh ta tưởng mình là thi sĩ hay gì, càng uống càng hăng?”
Ngụy Phong Lăng nghiêm mặt nói:”Tôn Trường Đông quả thực rất có danh tiếng trong lĩnh vực thư pháp và hội họa, danh xưng này cũng không phải là tự nhiên mà có được, có lẽ trình độ của anh ta cũng không thể kém được, từ từ xem đi.”
Trong sân, Tôn Trường Đông đặt Hoàng Tửu lên trên bàn, sắc mặt có chút đỏ bừng, nhưng ánh mắt lại dần dần sáng lên.
Ngay sau đó, anh ta cầm bút lên, quẹt một chút mực, chấm xuống nghiêm mực và bắt đầu vẽ trên giấy tráng, bất kể phong thái hay oai phong, đều rất có phong thái của văn hào đương thời.
Mọi người xung quanh đều nín thở vì sợ rằng tạo tiếng động sẽ làm ảnh hưởng đến phong độ của Tôn Trường Đông.
Từ từ, dường như rượu bắt đầu dâng lên, và những nét vẽ từ bút lông của Tôn Trường Đông ngày càng nhanh hơn, giống như rồng bay và phượng múa, những nét vẽ tuyệt vời giống như những bông hoa nở rộ.
Không đến nửa giờ, Tôn Trường Đông cười to, tùy tiện ném cọ xuống, bắt lấy Hoàng Tửu uống hai ngụm, nói: “Vẽ xong rồi, thực sự rất sảng khoái!”
Mọi người cả kinh, nhanh chóng nhìn ra thì thấy Tôn Trường Đông vẽ một bức tranh”Điểu Ngữ Hoa Hương Đồ”, bức tranh đầy hoa, chim đứng trên cành, sống động như thật, giống như thực sự có mấy con chim Hỷ Tước đứng trên cành cây kêu ríu rít “Tốt!” Đám đông xung quanh bỗng vỡ òa trong tiếng hoan hô.
“Bức tranh” Điểu Ngữ Hoa Hương Đồ”của anh Tôn có sự thành thạo đến mức có thể gọi là bậc nhất. Ai cũng biết anh Tôn sinh ra đã có đôi mắt thần, am hiểu nhất về việc đánh giá văn vật và đặt cược đá, nhưng không ngờ rằng, anh ấy ở trên phương diện hội họa, cũng có trình độ cao đến như vậy, dựa vào bức “Điều Ngữ Hoa Hương Đồ”này, có thể gọi anh Tôn là danh thủ quốc gia cũng không quá đáng chút nào”.
“Phải không? Tôi sớm đã nói với mọi người rồi, trận đấu này tỉnh Phú Thọ chúng ta thắng chắc rồi. Đợi tí nữa Trần Gia Bảo đến, sau khi nhìn thấy” Điểu Ngữ Hoa Hương Đồ”này, nhất định sẽ sợ hãi muốn đầu hàng ngay lập tức.”
Mọi người xung quanh đều lắc đầu phủ định, bày tỏ sự tin tưởng khi để ba người Trọng Văn Nam là giám khảo.
Ngụy Phong Lăng nhìn trên bục, tuy rằng không quen với bộ ba người Trọng Văn Nam, nhưng cũng biết bọn họ là tiền bối trong giới văn hóa, nếu như có bọn họ làm giám khảo, có lẽ là có thể tin tưởng.
Trước màn đánh trống lảng, bộ ba Trọng Văn Nam mỉm cười hiền hậu với xung quanh, không ai có thể biết rằng họ đã thực sự bị mua chuộc, và đối với họ, trận đấu này chỉ là một đoạn phim đã được lên kịch bản sẵn mà thôi.
“Nếu như mọi người đã không có bất đồng ý kiến, vậy tôi sẽ thể hiện sự kém cỏi của mình trước, đợi chút nữa anh Trần Gia Bảo đến. Chúng ta sẽ đến thưởng thức bức tranh của anh ấy, với điều kiện là anh ấy sẽ đến.”
Những người xung quanh lại cười nhạo Trần Gia Bảo.
Ngụy Nhã Huyên tức giận đến mức vung nắm đấm nhỏ nói: “Tên này nói chuyện đúng là rất biết cách khiến người ta chán ghét, tôi không thể chờ đợi được để nhìn thấy Gia Bảo đánh bại anh ta rồi, đánh thật mạnh vào mặt bọn họ!”
“Đừng lo lắng, cô sẽ sớm được nhìn thấy cảnh này thôi.” Liễu Ngọc Phi tự tin nói, cô ta tin tưởng Trần Gia Bảo nhất định sẽ thắng ván cuối cùng.
Dưới ánh mắt của mọi người, Tôn Trường Đông bước đến chính giữa địa điểm, có bốn chiếc bàn dài màu đen được kê lại với nhau. Trên bàn bày ra một tập giấy màu trắng, cũng như nhiều loại bút vẽ và thuốc nhuộm. Ngoài ra, còn có một chai rượu ngon khá là cao- Hoàng Tửu.
Tôn Trường Đông mở Hoàng Tửu ra, lập tức hương rượu tràn ra bốn phía, uống hai ngụm liền cười nói “Mong mọi người đừng quở trách, đây là một đặc điểm của tôi. Mỗi lần trước khi vẽ tranh đều uống hai ngụm, nếu không sẽ cảm khó chịu.”
Nói xong liền ngẩng đầu uống thêm hai ngụm, sảng khoái!
Những tiếng cười vui vẻ bùng nổ từ xung quanh.
Ngụy Nhã Huyên trợn mắt, nhỏ giọng thì thào “Trời, thực sự còn có thể học đòi văn vẻ, anh ta tưởng mình là thi sĩ hay gì, càng uống càng hăng?”
Ngụy Phong Lăng nghiêm mặt nói:”Tôn Trường Đông quả thực rất có danh tiếng trong lĩnh vực thư pháp và hội họa, danh xưng này cũng không phải là tự nhiên mà có được, có lẽ trình độ của anh ta cũng không thể kém được, từ từ xem đi.”
Trong sân, Tôn Trường Đông đặt Hoàng Tửu lên trên bàn, sắc mặt có chút đỏ bừng, nhưng ánh mắt lại dần dần sáng lên.
Ngay sau đó, anh ta cầm bút lên, quẹt một chút mực, chấm xuống nghiêm mực và bắt đầu vẽ trên giấy tráng, bất kể phong thái hay oai phong, đều rất có phong thái của văn hào đương thời.
Mọi người xung quanh đều nín thở vì sợ rằng tạo tiếng động sẽ làm ảnh hưởng đến phong độ của Tôn Trường Đông.
Từ từ, dường như rượu bắt đầu dâng lên, và những nét vẽ từ bút lông của Tôn Trường Đông ngày càng nhanh hơn, giống như rồng bay và phượng múa, những nét vẽ tuyệt vời giống như những bông hoa nở rộ.
Không đến nửa giờ, Tôn Trường Đông cười to, tùy tiện ném cọ xuống, bắt lấy Hoàng Tửu uống hai ngụm, nói: “Vẽ xong rồi, thực sự rất sảng khoái!”
Mọi người cả kinh, nhanh chóng nhìn ra thì thấy Tôn Trường Đông vẽ một bức tranh”Điểu Ngữ Hoa Hương Đồ”, bức tranh đầy hoa, chim đứng trên cành, sống động như thật, giống như thực sự có mấy con chim Hỷ Tước đứng trên cành cây kêu ríu rít “Tốt!” Đám đông xung quanh bỗng vỡ òa trong tiếng hoan hô.
“Bức tranh” Điểu Ngữ Hoa Hương Đồ”của anh Tôn có sự thành thạo đến mức có thể gọi là bậc nhất. Ai cũng biết anh Tôn sinh ra đã có đôi mắt thần, am hiểu nhất về việc đánh giá văn vật và đặt cược đá, nhưng không ngờ rằng, anh ấy ở trên phương diện hội họa, cũng có trình độ cao đến như vậy, dựa vào bức “Điều Ngữ Hoa Hương Đồ”này, có thể gọi anh Tôn là danh thủ quốc gia cũng không quá đáng chút nào”.
“Phải không? Tôi sớm đã nói với mọi người rồi, trận đấu này tỉnh Phú Thọ chúng ta thắng chắc rồi. Đợi tí nữa Trần Gia Bảo đến, sau khi nhìn thấy” Điểu Ngữ Hoa Hương Đồ”này, nhất định sẽ sợ hãi muốn đầu hàng ngay lập tức.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.