Chương 1223
Hoa Khôi
09/03/2022
Trần Gia Bảo mỉm cười gật đầu, đi tới bên cạnh vị giám khảo thứ hai,
anh nhẹ nhàng mỉm cười: “Vị giám khảo này hẳn là phó chủ tịch Nhiễm
Thiện Long.” Nhiễm Thiện Long nở một nụ cười gượng gạo gật đầu.
“Tốt lắm.” Trần Gia Bảo cười hỏi: “Cho tôi hỏi, xét về quan niệm nghệ thuật của các bức tranh, ông có thể đưa ra nhận xét xem về sự cao thấp giữa hai bức tranh?”
Nhiễm Thiện Long hơi suy tư, vì Trọng Văn Nam đã nói ra sự thật, bây giờ ông ta có nói dối nơi công cộng cũng không có ý nghĩa gì, nên ông ta thành thật nói: “Theo quan niệm nghệ thuật của tôi ở trong hai bức tranh này, nếu bức Điểu Ngữ Hoa Hương Đồ của anh Tôn là cuộc sống sung túc và yên bình, thì bức tranh của anh Trần với tác phẩm là Vạn Lý Giang Sơn Đồ là để sánh ngang với tầm cỡ trên thế giới, bao trọn lấy những tác phẩm khác trên thế giới, mặc dù rất khó để nói đó là tốt hơn hoặc tồi tệ hơn, nhưng về mặt quan niệm nghệ thuật mà nói thì, bức tranh Vạn Lý Giang Sơn Đồ có bố cục tốt hơn, và cũng vô cùng hợp lý, thậm chí còn tốt hơn.” Những người xung quanh nghe đến đây lại gật đầu. Ngay cả khi họ chỉ xem trình độ biểu hiện của hai người, họ cũng có thể cảm thấy rằng Vạn Lý Giang Sơn Đồ vô cùng chân thật, hùng vĩ như cảnh thiên nhiên ngoài đời, như một thanh kiếm sắc bén có thể xông thẳng lên trời, khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Gương mặt Tôn Trường Đông thậm chí còn xấu xí hơn, sau đó anh ta bí mật thở dài, vô cùng bất lực, cuối cùng cũng có thể nói rằng: “Bức tranh giống như tâm hồn của người sáng tác”, từ Vạn Lý Giang Sơn Đồ anh ta cũng có thể thấy rằng Trần Gia Bảo có tham vọng vô cùng lớn,còn vượt xa ngoài khả năng của anh ta.
Bây giờ anh ta thực sự cảm thấy rằng thử thách Trần Gia Bảo có thể là quyết định tồi tệ nhất trong cuộc đời anh ta!
Đứng ở giữa tầm mắt của mọi người, Trần Gia Bảo cười nói: “Cảm ơn lời khen của ông.”
Sau đó, anh ta đến vị giám khảo cuối cùng và nói tiếp: “Không cần phải nói, vị giám khảo này chắc hẳn là Phó chủ tịch Sài Nhã Trung, và cuối cùng tôi cũng có một câu hỏi, về độ khó của bức tranh, tác phẩm của tôi và anh Tôn ai khó ai dễ, tôi cũng xin anh Sài trả lời thật.”
Sài Nhã Trung cười khổ. Rõ ràng là tác phẩm của Trần Gia Bảo so với Tôn Trường Đông thì khó vẽ hơn.
Không phải tất cả đều rõ ràng sao? Cho nên ông ta sẽ không thiên vị Tôn Trường Đông, thực ra ông ta cũng không thể thiên vị, chỉ có thể nói thật: “Anh Trần không dùng bất cứ dụng cụ nào để vẽ ở độ cao 100 mét như vậy. Đây quả thực là…tôi đã thấy rất nhiều kiến thức và chỉ có thể chết lặng sau khi xem các phương pháp của ông Trần. Hơn nữa, trong vòng chưa đầy 10 phút, ông Trần có thể tạo ra kiệt tác tiếp theo được lưu truyền và độ khó chắc chắn đã tăng lên rất nhiều thứ hạng, vậy chỉ riêng về độ khó của hội họa, anh Trần không chỉ khó nhất trong cuộc thi vẽ tranh này, mà nhìn khắp thế giới, e rằng không có ai có thể so sánh được với anh.”
Mọi người xung quanh lại gật đầu đồng ý, loại phương pháp vẽ tranh từ trên trời rơi xuống ở độ cao 100 mét này chưa từng có trên toàn thế giới. Chỉ với điều này, Trần Gia Bảo đủ để khiến cho chín mươi chín phần trăm họa sĩ trên thế giới chết đứng chỉ trong vài giây. Thật sự khó tin có người làm được điều này.
Ở trình độ khó như vậy, có vẻ như Trần Gia Bảo có thể thống trị toàn bộ tỉnh Trường Lâm ở độ tuổi dưới hai mươi, và quả là khó có thể tượng tượng nổi.
Tôn Trường Đông lắc đầu, thật sự không còn gì để nói về độ khó trong quá trình vẽ tranh, bởi anh ta tin chắc rằng bản thân đã thua.
Cánh tay Trần Gia Bảo giơ lên và anh nhướng mày mỉm cười: “Rất tốt, như vậy so về kỹ năng vẽ và quan niệm nghệ thuật cùng với độ khó khăn trong việc vẽ tranh thì Vạn Lý Giang Sơn Đồ hơn hẳn tất cả mọi mặt, sau đó tôi có thể hiểu rằng cuộc thi vẽ tranh này, người chiến thẳng là tôi, Trần Gia Bảo sao?”
Đối mặt với câu hỏi của Trần Gia Bảo, một lần nữa Trọng Văn Nam, Nhiễm Thiện Long và Sài Nhã Trung nhìn nhau, bọn họ không thể không nhìn nhau để ngầm đưa ra quyết định. Không còn cách nào khác, họ đã tự mình thừa nhận rồi, họ không thể đưa ra một quyết định đảo ngược và gây bất ngờ, công bố Tôn Trường Đông thắng được. Bằng cách này, danh vọng mà họ khó khăn lắm mới tích lũy được không chỉ bị hủy hoại, mà còn không thể ngẩng đầu lên được.
“Đúng vậy, người chiến thắng trong cuộc thi vẽ tranh này đúng là anh Trần Gia Bảo.” Trọng Văn Nam miễn cưỡng tuyên bố, trong lòng thở dài, xem ra ông ta phải tự ý trả lại số tiền hôm qua cho Bùi Thanh Phong. Nghĩ đến đây, trong lòng ông ta đau nhói, nếu biết Trần Gia Bảo bất chấp như vậy, thì cho dù có bị giết cũng không lấy tiền của Bùi Thanh Phong.
Mặc dù Tôn Trường Đông đã chuẩn bị tâm lý cho việc thua cuộc, nhưng sau khi nghe Trọng Văn Nam thông báo kết quả, ngay lúc này, sắc mặt anh ta liền tái đi rất nhiều, cả người như nhũn ra.
Nguỵ Nhã Huyên và Liễu Ngọc Phi nhất thời ngạc nhiên, Nguỵ Nhã Huyên đã chủ động nắm lấy cánh tay Liễu Ngọc Phi, cô ta nhảy cẫng lên và cười rất vui vẻ.
“Tốt lắm.” Trần Gia Bảo cười hỏi: “Cho tôi hỏi, xét về quan niệm nghệ thuật của các bức tranh, ông có thể đưa ra nhận xét xem về sự cao thấp giữa hai bức tranh?”
Nhiễm Thiện Long hơi suy tư, vì Trọng Văn Nam đã nói ra sự thật, bây giờ ông ta có nói dối nơi công cộng cũng không có ý nghĩa gì, nên ông ta thành thật nói: “Theo quan niệm nghệ thuật của tôi ở trong hai bức tranh này, nếu bức Điểu Ngữ Hoa Hương Đồ của anh Tôn là cuộc sống sung túc và yên bình, thì bức tranh của anh Trần với tác phẩm là Vạn Lý Giang Sơn Đồ là để sánh ngang với tầm cỡ trên thế giới, bao trọn lấy những tác phẩm khác trên thế giới, mặc dù rất khó để nói đó là tốt hơn hoặc tồi tệ hơn, nhưng về mặt quan niệm nghệ thuật mà nói thì, bức tranh Vạn Lý Giang Sơn Đồ có bố cục tốt hơn, và cũng vô cùng hợp lý, thậm chí còn tốt hơn.” Những người xung quanh nghe đến đây lại gật đầu. Ngay cả khi họ chỉ xem trình độ biểu hiện của hai người, họ cũng có thể cảm thấy rằng Vạn Lý Giang Sơn Đồ vô cùng chân thật, hùng vĩ như cảnh thiên nhiên ngoài đời, như một thanh kiếm sắc bén có thể xông thẳng lên trời, khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Gương mặt Tôn Trường Đông thậm chí còn xấu xí hơn, sau đó anh ta bí mật thở dài, vô cùng bất lực, cuối cùng cũng có thể nói rằng: “Bức tranh giống như tâm hồn của người sáng tác”, từ Vạn Lý Giang Sơn Đồ anh ta cũng có thể thấy rằng Trần Gia Bảo có tham vọng vô cùng lớn,còn vượt xa ngoài khả năng của anh ta.
Bây giờ anh ta thực sự cảm thấy rằng thử thách Trần Gia Bảo có thể là quyết định tồi tệ nhất trong cuộc đời anh ta!
Đứng ở giữa tầm mắt của mọi người, Trần Gia Bảo cười nói: “Cảm ơn lời khen của ông.”
Sau đó, anh ta đến vị giám khảo cuối cùng và nói tiếp: “Không cần phải nói, vị giám khảo này chắc hẳn là Phó chủ tịch Sài Nhã Trung, và cuối cùng tôi cũng có một câu hỏi, về độ khó của bức tranh, tác phẩm của tôi và anh Tôn ai khó ai dễ, tôi cũng xin anh Sài trả lời thật.”
Sài Nhã Trung cười khổ. Rõ ràng là tác phẩm của Trần Gia Bảo so với Tôn Trường Đông thì khó vẽ hơn.
Không phải tất cả đều rõ ràng sao? Cho nên ông ta sẽ không thiên vị Tôn Trường Đông, thực ra ông ta cũng không thể thiên vị, chỉ có thể nói thật: “Anh Trần không dùng bất cứ dụng cụ nào để vẽ ở độ cao 100 mét như vậy. Đây quả thực là…tôi đã thấy rất nhiều kiến thức và chỉ có thể chết lặng sau khi xem các phương pháp của ông Trần. Hơn nữa, trong vòng chưa đầy 10 phút, ông Trần có thể tạo ra kiệt tác tiếp theo được lưu truyền và độ khó chắc chắn đã tăng lên rất nhiều thứ hạng, vậy chỉ riêng về độ khó của hội họa, anh Trần không chỉ khó nhất trong cuộc thi vẽ tranh này, mà nhìn khắp thế giới, e rằng không có ai có thể so sánh được với anh.”
Mọi người xung quanh lại gật đầu đồng ý, loại phương pháp vẽ tranh từ trên trời rơi xuống ở độ cao 100 mét này chưa từng có trên toàn thế giới. Chỉ với điều này, Trần Gia Bảo đủ để khiến cho chín mươi chín phần trăm họa sĩ trên thế giới chết đứng chỉ trong vài giây. Thật sự khó tin có người làm được điều này.
Ở trình độ khó như vậy, có vẻ như Trần Gia Bảo có thể thống trị toàn bộ tỉnh Trường Lâm ở độ tuổi dưới hai mươi, và quả là khó có thể tượng tượng nổi.
Tôn Trường Đông lắc đầu, thật sự không còn gì để nói về độ khó trong quá trình vẽ tranh, bởi anh ta tin chắc rằng bản thân đã thua.
Cánh tay Trần Gia Bảo giơ lên và anh nhướng mày mỉm cười: “Rất tốt, như vậy so về kỹ năng vẽ và quan niệm nghệ thuật cùng với độ khó khăn trong việc vẽ tranh thì Vạn Lý Giang Sơn Đồ hơn hẳn tất cả mọi mặt, sau đó tôi có thể hiểu rằng cuộc thi vẽ tranh này, người chiến thẳng là tôi, Trần Gia Bảo sao?”
Đối mặt với câu hỏi của Trần Gia Bảo, một lần nữa Trọng Văn Nam, Nhiễm Thiện Long và Sài Nhã Trung nhìn nhau, bọn họ không thể không nhìn nhau để ngầm đưa ra quyết định. Không còn cách nào khác, họ đã tự mình thừa nhận rồi, họ không thể đưa ra một quyết định đảo ngược và gây bất ngờ, công bố Tôn Trường Đông thắng được. Bằng cách này, danh vọng mà họ khó khăn lắm mới tích lũy được không chỉ bị hủy hoại, mà còn không thể ngẩng đầu lên được.
“Đúng vậy, người chiến thắng trong cuộc thi vẽ tranh này đúng là anh Trần Gia Bảo.” Trọng Văn Nam miễn cưỡng tuyên bố, trong lòng thở dài, xem ra ông ta phải tự ý trả lại số tiền hôm qua cho Bùi Thanh Phong. Nghĩ đến đây, trong lòng ông ta đau nhói, nếu biết Trần Gia Bảo bất chấp như vậy, thì cho dù có bị giết cũng không lấy tiền của Bùi Thanh Phong.
Mặc dù Tôn Trường Đông đã chuẩn bị tâm lý cho việc thua cuộc, nhưng sau khi nghe Trọng Văn Nam thông báo kết quả, ngay lúc này, sắc mặt anh ta liền tái đi rất nhiều, cả người như nhũn ra.
Nguỵ Nhã Huyên và Liễu Ngọc Phi nhất thời ngạc nhiên, Nguỵ Nhã Huyên đã chủ động nắm lấy cánh tay Liễu Ngọc Phi, cô ta nhảy cẫng lên và cười rất vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.