Chương 1225
Hoa Khôi
09/03/2022
Liễu Ngọc Phi đã rất ngạc nhiên. Sau ba trận đấu, manh mối về “Truyền quốc ngọc tỷ” cuối cùng đã có chuyển biến!”
“Được rồi, Ngọc Phi sẽ đi theo tôi để gặp Tôn Chấn Bằng.” Trần Gia Bảo gật đầu, hy vọng sẽ tìm được manh mối có lợi từ Tôn Chấn Bằng, để anh và Tôn Trường Đông không thi đấu vô ích. Nguỵ Nhã Huyên vốn dĩ muốn đi cùng anh ta, nhưng cô ấy vừa nghĩ tới đây là nhiệm vụ cơ mật của Liễu Ngọc Phi, không thích hợp đi cùng cô ta nên gạt bỏ ý định, mà Ngụy Phong Lăng cũng muốn chuẩn bị chiến tranh thương mại với nhà họ Tang, cổ phiếu của nhóm cũng đã được trả lại cho công ty. Cuộc họp đã được thiết lập xong, vì vậy cũng không có ý định tổ chức.
Phan Phi Uyên cười: “Vậy tôi sẽ chúc Gia Bảo chuyến đi này có thu hoạch như mong đợi, tôi cũng rất muốn cùng anh gặp lại trên thế giới, nhưng đáng tiếc, tôi cần trở về để giành chiến thắng, cho nên chỉ có thể nói lời tạm biệt.”
Nói rồi, Phan Phi Uyên chuẩn bị rời đi, mới vừa đi được hai bước, giọng nói của Trần Gia Bảo từ phía sau vang lên: “Phi Uyên, chờ một chút.”
“Hả?” Phan Phi Uyên tò mò, quay đầu lại nhìn Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo khẽ kêu một tiếng cười nói: “Anh Ngụy, anh sắp xếp một ít người có năng lực để đi cùng Phi Uyên.”
Dù sao cũng là 78.750 tỷ, mà đa số người ở Việt Nam cả đời cũng không bao giờ có thể nhìn thấy thấy nhiều tiền như vậy, đối mặt với số tiền khổng lồ này, công ty chơi game có thể không thành thật đưa tiền tận mặt, cho nên chúng ta cần để vài người đi cùng Phan Phi Uyên, ít nhất cũng phải đảm bảo an toàn cho cô ấy.”
Nguỵ Phong Lăng đồng ý trả lời, sau khi suy nghĩ một lúc, anh ta lấy điện thoại di động ra, gọi cho vài người của mình để sắp xếp.
Phan Phi Uyên lập tức hiểu được ý đồ của Trần Gia BẢo, chân thành cười: “Cảm ơn.”
“Không có gì, chúng ta là bạn tốt.” Trần Gia Bảo cười lắc đầu, sau đó dẫn theo Liễu Ngọc Phi cùng Tôn Trường Đông lái xe rời đi.
Tại chỗ này, mọi người xung quanh nhìn Trần Gia Bảo lái xe, trong lòng vẫn còn kinh ngạc.
Cùng lúc đó, trong một câu lạc bộ câu cá cao cấp ở thành phố Thái Bình, Bùi Thanh Phong, Vũ Quang Bình và Tang Ngọc Hoàng đang ngồi bên ao câu cá.
Bùi Thanh Phong đã bao toàn bộ hội quán, nên chỉ có ba người bọn họ ở ngư trường rộng lớn này.
Không giống người thích câu cá như Bùi Thanh Phong, Tang Ngọc Hoàng hơi lơ đãng và ông ta cũng thu hoạch được ít.
Đột nhiên, ông ta cau mày nói: “Cháu trai Bùi Thanh Phong, hôm nay là trận đấu cuối cùng giữa Trần Gia Bảo và Tôn Trường Đông. Cháu có chắc không cần đến hiện trường xem không?”
Bùi Thanh Phong cười tự tin: “Đối với cháu, nếu cháu có thể giành chiến thắng một cách dễ dàng thì tại sao còn phải đi đến hiện trường làm gì?”
Anh ta vừa nói, các cá phao đột nhiên bị chìm, và Bùi Thanh Phong mỉm cười ‘haha’ sau đó nói: ‘Một con cá lớn đã cắn câu.” Anh ta dùng cánh tay để bắt con mồi, sau đấy thấy đó là một con cá chép to bự, cộng với con cá mà anh ta bắt được đều cho vào thùng, trông như một mùa màng bội thu.
Tang Ngọc Hoàng lắc đầu nói: “Cháu thật có dã tâm. Vào một ngày quan trọng như vậy, nếu đổi thành tôi, tôi nhất định sẽ không thể yên tâm câu cá ở đây.”
Bùi Thanh Phong đặt con cá chép vào trong Anh ấy nói: “Cháu đã mua cả ba vị giám khảo, và cháu đã tin tưởng vào hàng trăm người làm khán giả. Có thể nói khán giả, thí sinh và trọng tài đều là của chúng ta.
Hơn nữa, Tôn Trường Đông đã đạt được nhiều thành tựu trong lĩnh vực hội họa. Cho dù Trần Gia Bảo có lợi hại đến đâu cũng không thể thắng trong tình thế cực kỳ bất lợi như vậy, cho nên, bây giờ kết quả đã định. Tại sao cháu phải lo lắng về nó?”
“Cháu trai khôn ngoan thực sự có thể bình tĩnh, chứng tỏ cháu thực sự là một người tuyệt vời.” Tang Ngọc Hoàng bật cười, đang định khen Bùi Thanh Phong lần nữa thì trên zalo đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại, cầm lấy ra trông rất tức giận, suýt nữa thì ném điện thoại xuống ao cá.
Bùi Thanh Phong và Vũ Quang Bình cảm thấy kỳ lạ, Bùi Thanh Phong hỏi: “Ông Tang, chuyện gì xảy ra vậy?”
Tang Ngọc Hoàng hít sâu một hơi, kìm nén tức giận, đúng lúc làm cho giọng bình thường trở nên bình tĩnh hơn, nói:” Cháu trai, cháu có chắc là giám khảo và khán giả đã bị cháu mua không?”
“Vậy đương nhiên, đối với riêng ba vị giám khảo của Trọng Văn Nam, cháu đã đưa cho họ mỗi người 35 tỷ. Chuyện này có thể là giả được không?” Bùi Thanh Phong khẽ cau mày, lẽ nào có chuyện gì xảy ra ở ván thứ ba? Không nên đâu.
“Được rồi, Ngọc Phi sẽ đi theo tôi để gặp Tôn Chấn Bằng.” Trần Gia Bảo gật đầu, hy vọng sẽ tìm được manh mối có lợi từ Tôn Chấn Bằng, để anh và Tôn Trường Đông không thi đấu vô ích. Nguỵ Nhã Huyên vốn dĩ muốn đi cùng anh ta, nhưng cô ấy vừa nghĩ tới đây là nhiệm vụ cơ mật của Liễu Ngọc Phi, không thích hợp đi cùng cô ta nên gạt bỏ ý định, mà Ngụy Phong Lăng cũng muốn chuẩn bị chiến tranh thương mại với nhà họ Tang, cổ phiếu của nhóm cũng đã được trả lại cho công ty. Cuộc họp đã được thiết lập xong, vì vậy cũng không có ý định tổ chức.
Phan Phi Uyên cười: “Vậy tôi sẽ chúc Gia Bảo chuyến đi này có thu hoạch như mong đợi, tôi cũng rất muốn cùng anh gặp lại trên thế giới, nhưng đáng tiếc, tôi cần trở về để giành chiến thắng, cho nên chỉ có thể nói lời tạm biệt.”
Nói rồi, Phan Phi Uyên chuẩn bị rời đi, mới vừa đi được hai bước, giọng nói của Trần Gia Bảo từ phía sau vang lên: “Phi Uyên, chờ một chút.”
“Hả?” Phan Phi Uyên tò mò, quay đầu lại nhìn Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo khẽ kêu một tiếng cười nói: “Anh Ngụy, anh sắp xếp một ít người có năng lực để đi cùng Phi Uyên.”
Dù sao cũng là 78.750 tỷ, mà đa số người ở Việt Nam cả đời cũng không bao giờ có thể nhìn thấy thấy nhiều tiền như vậy, đối mặt với số tiền khổng lồ này, công ty chơi game có thể không thành thật đưa tiền tận mặt, cho nên chúng ta cần để vài người đi cùng Phan Phi Uyên, ít nhất cũng phải đảm bảo an toàn cho cô ấy.”
Nguỵ Phong Lăng đồng ý trả lời, sau khi suy nghĩ một lúc, anh ta lấy điện thoại di động ra, gọi cho vài người của mình để sắp xếp.
Phan Phi Uyên lập tức hiểu được ý đồ của Trần Gia BẢo, chân thành cười: “Cảm ơn.”
“Không có gì, chúng ta là bạn tốt.” Trần Gia Bảo cười lắc đầu, sau đó dẫn theo Liễu Ngọc Phi cùng Tôn Trường Đông lái xe rời đi.
Tại chỗ này, mọi người xung quanh nhìn Trần Gia Bảo lái xe, trong lòng vẫn còn kinh ngạc.
Cùng lúc đó, trong một câu lạc bộ câu cá cao cấp ở thành phố Thái Bình, Bùi Thanh Phong, Vũ Quang Bình và Tang Ngọc Hoàng đang ngồi bên ao câu cá.
Bùi Thanh Phong đã bao toàn bộ hội quán, nên chỉ có ba người bọn họ ở ngư trường rộng lớn này.
Không giống người thích câu cá như Bùi Thanh Phong, Tang Ngọc Hoàng hơi lơ đãng và ông ta cũng thu hoạch được ít.
Đột nhiên, ông ta cau mày nói: “Cháu trai Bùi Thanh Phong, hôm nay là trận đấu cuối cùng giữa Trần Gia Bảo và Tôn Trường Đông. Cháu có chắc không cần đến hiện trường xem không?”
Bùi Thanh Phong cười tự tin: “Đối với cháu, nếu cháu có thể giành chiến thắng một cách dễ dàng thì tại sao còn phải đi đến hiện trường làm gì?”
Anh ta vừa nói, các cá phao đột nhiên bị chìm, và Bùi Thanh Phong mỉm cười ‘haha’ sau đó nói: ‘Một con cá lớn đã cắn câu.” Anh ta dùng cánh tay để bắt con mồi, sau đấy thấy đó là một con cá chép to bự, cộng với con cá mà anh ta bắt được đều cho vào thùng, trông như một mùa màng bội thu.
Tang Ngọc Hoàng lắc đầu nói: “Cháu thật có dã tâm. Vào một ngày quan trọng như vậy, nếu đổi thành tôi, tôi nhất định sẽ không thể yên tâm câu cá ở đây.”
Bùi Thanh Phong đặt con cá chép vào trong Anh ấy nói: “Cháu đã mua cả ba vị giám khảo, và cháu đã tin tưởng vào hàng trăm người làm khán giả. Có thể nói khán giả, thí sinh và trọng tài đều là của chúng ta.
Hơn nữa, Tôn Trường Đông đã đạt được nhiều thành tựu trong lĩnh vực hội họa. Cho dù Trần Gia Bảo có lợi hại đến đâu cũng không thể thắng trong tình thế cực kỳ bất lợi như vậy, cho nên, bây giờ kết quả đã định. Tại sao cháu phải lo lắng về nó?”
“Cháu trai khôn ngoan thực sự có thể bình tĩnh, chứng tỏ cháu thực sự là một người tuyệt vời.” Tang Ngọc Hoàng bật cười, đang định khen Bùi Thanh Phong lần nữa thì trên zalo đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại, cầm lấy ra trông rất tức giận, suýt nữa thì ném điện thoại xuống ao cá.
Bùi Thanh Phong và Vũ Quang Bình cảm thấy kỳ lạ, Bùi Thanh Phong hỏi: “Ông Tang, chuyện gì xảy ra vậy?”
Tang Ngọc Hoàng hít sâu một hơi, kìm nén tức giận, đúng lúc làm cho giọng bình thường trở nên bình tĩnh hơn, nói:” Cháu trai, cháu có chắc là giám khảo và khán giả đã bị cháu mua không?”
“Vậy đương nhiên, đối với riêng ba vị giám khảo của Trọng Văn Nam, cháu đã đưa cho họ mỗi người 35 tỷ. Chuyện này có thể là giả được không?” Bùi Thanh Phong khẽ cau mày, lẽ nào có chuyện gì xảy ra ở ván thứ ba? Không nên đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.