Chương 1255
Hoa Khôi
12/03/2022
Liễu Đức Thắng hơi ngạc nhiên nói: “Không ngờ cậu Trần lại còn quan
tâm đến đồ cổ và di vật văn hóa.” Nói đến di vật văn hóa, đây là lĩnh
vực chuyên môn của anh ta. Anh ta có thể sưu tầm được những di vật văn
hóa từ nhiều thời kỳ lịch sử từ triều đại nhà Trần cho đến thời kì bao
cấp ở Việt Nam, và anh ta vẫn còn một phương pháp tìm kiếm đó là trộm
mộ, anh ta đã tự mình đánh cắp và bán ra không dưới một trăm di vật văn
hóa quý giá, điều này khiến anh ta khi nói về đồ cổ, sẽ không bao giờ
nói hết trong vòng một ngày.
Trần Gia Bảo nở một nụ cười vô hại rồi nói: “Tôi thực sự có chút hứng thú. Dù sao thì, bây giờ còn nhiều thời gian. Nếu anh Liễu có hiểu biết về lĩnh vực này, thì anh cũng có thể nói cho tôi biết một chút.”
“Được, vì cậu Trần quan tâm đến vấn đề này như vậy thì tôi sẽ nói qua cho cậu biết một chút.” Liễu Đức Thắng buông một nửa cảnh giác xuống và mỉm cười: “Cậu Trần trước đó nói không hề sai. Chúng ta phải nói về sự phát triển kinh tế ở thành phố Thái Bình. Trong số rất nhiều thành phố ở tỉnh Thái Bình thì nhiều nhất cũng chỉ có thể được tính là tầm trung trở xuống, nhưng khi nói đến đồ cổ và di vật văn hóa thì thành phố Thái Bình chúng tôi được công nhận vị trí thứ hai, còn các thành phố khác thì tuyệt đối không dám nhận ra vị trí thứ nhất, chính là bởi vì điều này, trong mắt thành phố Thái Bình, các thành phố khác không có cô vật hay di sản văn hoá.”
“Ha.” Trần Gia Bảo cười khẽ một tiếng rồi nói: “Tôi rất tò mò, tại sao lại có nhiều di tích văn hóa và đồ cổ ở thành phố Thái Bình đến vậy?”
Liễu Đức Thắng vô tình quên đi hoàn cảnh hiện tại của bản thân, tự đắc nói:” Có nhiều lý do, nhưng tôi nghĩ một trong những lý do chính là vì xung quanh thành phố Thái Bình có rất nhiều ngôi mộ cổ và lăng mộ lớn, và nhiều di tích văn hóa quý giá đã được khai quật. Vì vậy, có thể xem ở phương diện này thì thành phố Thái Bình chắc chắn tốt hơn các thành phố khác.”
“Hóa ra là như vậy.” Trần Gia Bảo đột nhiên nhận ra: “Vậy thì tôi nghĩ, vì các di tích văn hóa cổ đại ở thành phố Thái Bình rất phát triển như vậy, chắc hẳn có nhiều người đến từ khắp mọi miền đất nước đúng không?”
“Sao chỉ có như vậy? Trong những năm gần đây, địa vị của chúng tôi ở Việt Nam ngày càng cao. Nhiều người nước ngoài ngưỡng mộ văn hóa Việt Nam và sẽ đến thành phố Thái Bình để mua một số đồ cổ. Thường thì những người nước ngoài này hoàn toàn là người ngoài cuộc không hề biết rõ về các di tích cổ vật văn hóa Việt Nam của chúng tôi, vì vậy đặc biệt dễ dàng giao dịch mua bán, trong tay bọn họ, chúng tôi luôn có thể bán giá cao.”
Liễu Đức Thắng đắc, nói tiếp: “Tuy nhiên, ngoại trừ Nhật Bản, ban đầu, lịch sử của Nhật Bản đã chịu ảnh hưởng sâu sắc của Việt Nam, thậm chí còn có rất nhiều nghiên cứu về đồ cổ Việt Nam. Là người có kinh nghiệm nên tôi biết rất rõ về hàng hóa mà người Nhật thường mua đồ cổ tốt, thậm chí một số di tích văn hóa cấp quốc gia của Việt Nam chúng ta cũng muốn mua, nhưng những bảo vật quốc gia đó, những di tích văn hóa cấp cao làm sao lại có thể dễ dàng có mặt trên thị trường được? Đừng nói gì đến truyền bá ra nước ngoài?”
Trần Gia Bảo khẽ cau mày, trong mắt anh lóe lên một suy nghĩ. Những lời của Liễu Đức Thắng nhắc nhở anh rằng đối với một di tích văn hóa cấp quốc gia thực sự là báu vật như Truyền Quốc Ngọc Tỷ, không ai trong nước dám nắm một củ khoai tây nóng bỏng như vậy trong tay. Mà để kiếm được số tiền lớn khủng khiếp thì chỉ có cách bán những thứ đồ quý giá ấy ra thị trường nước ngoài.
Tất nhiên, đây chỉ là suy đoán của Trần Gia Bảo, sự thật không nhất thiết sẽ như vậy.
Anh nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói: “Đây là sự thật. Cho dù là Truyền Quốc Ngọc Tỷ, chỉ cần trong nước có người dám bán, e rằng ở nước ngoài người mua sẽ đổ xô đến đây. Anh nói đúng không, anh Liễu?”
Nói xong, Trần Gia Bảo nhìn Liễu Đức Thắng bằng ánh mắt đùa cợt.
Vẻ mặt của Liễu Đức Thắng lập tức thay đổi, trong mắt hiện lên một tia bối rối cùng hoảng sợ, lẽ nào chuyện bí mật như vậy cũng bị Trần Gia Bảo phát hiện? Không, không, hoàn toàn không thể. Trần Gia Bảo chỉ muốn đưa ra một ví dụ, và danh tiếng của Truyền Quốc Ngọc Tỷ quá lớn, vì vậy anh đã tình cờ nhắc đến nó mà thôi, chuyện thật sự chắc hẳn cũng không thể biết được tin tức thực sự về Truyền Quốc Ngọc Tỷ cũng sẽ không có khả năng biết về bí mật của anh ta .
Nghĩ đến đây, Liễu Đức Thắng yên lặng thở phào nhẹ nhõm, anh ta lo lắng nếu tiếp tục nói chuyện cùng Trần Gia Bảo thì sẽ thật sự lộ ra khuyết điểm, vì vậy cười nói: “Cậu Trần thật biết nói đùa, Truyền Quốc Ngọc Tỷ đã thất lạc nhiều năm rồi, rất nhiều hoàng đế đều không tìm được, làm sao có người bán Truyền Quốc Ngọc Tỷ được? Nhân tiện, tôi chợt nhớ ra vẫn còn một chút việc vặt cần giải quyết, vậy tôi xin phép rời đi trước. Nếu anh có chuyện gì thì cứ hỏi Phí Văn Đại là được.”
Trước khi Trần Gia Bảo đồng ý, Liễu Đức Thắng đã rút lui một cách nhanh chóng, sau khi dặn dò Phí Văn Đại chăm sóc cho cậu Trần và cô Phan, anh ta vội vàng rời đi.
Trần Gia Bảo mỉm cười, nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Liễu Đức Thắng, khi anh ta bỏ chạy như thế, anh biết chuyện Truyền Quốc Ngọc Tỷ nhất định có liên quan đến Liễu Đức Thắng, nói không chừng anh ta còn dùng Truyền Quốc Ngọc Tỷ để bán ra nước ngoài để đạt được lợi lộc cao hơn.
Trần Gia Bảo nở một nụ cười vô hại rồi nói: “Tôi thực sự có chút hứng thú. Dù sao thì, bây giờ còn nhiều thời gian. Nếu anh Liễu có hiểu biết về lĩnh vực này, thì anh cũng có thể nói cho tôi biết một chút.”
“Được, vì cậu Trần quan tâm đến vấn đề này như vậy thì tôi sẽ nói qua cho cậu biết một chút.” Liễu Đức Thắng buông một nửa cảnh giác xuống và mỉm cười: “Cậu Trần trước đó nói không hề sai. Chúng ta phải nói về sự phát triển kinh tế ở thành phố Thái Bình. Trong số rất nhiều thành phố ở tỉnh Thái Bình thì nhiều nhất cũng chỉ có thể được tính là tầm trung trở xuống, nhưng khi nói đến đồ cổ và di vật văn hóa thì thành phố Thái Bình chúng tôi được công nhận vị trí thứ hai, còn các thành phố khác thì tuyệt đối không dám nhận ra vị trí thứ nhất, chính là bởi vì điều này, trong mắt thành phố Thái Bình, các thành phố khác không có cô vật hay di sản văn hoá.”
“Ha.” Trần Gia Bảo cười khẽ một tiếng rồi nói: “Tôi rất tò mò, tại sao lại có nhiều di tích văn hóa và đồ cổ ở thành phố Thái Bình đến vậy?”
Liễu Đức Thắng vô tình quên đi hoàn cảnh hiện tại của bản thân, tự đắc nói:” Có nhiều lý do, nhưng tôi nghĩ một trong những lý do chính là vì xung quanh thành phố Thái Bình có rất nhiều ngôi mộ cổ và lăng mộ lớn, và nhiều di tích văn hóa quý giá đã được khai quật. Vì vậy, có thể xem ở phương diện này thì thành phố Thái Bình chắc chắn tốt hơn các thành phố khác.”
“Hóa ra là như vậy.” Trần Gia Bảo đột nhiên nhận ra: “Vậy thì tôi nghĩ, vì các di tích văn hóa cổ đại ở thành phố Thái Bình rất phát triển như vậy, chắc hẳn có nhiều người đến từ khắp mọi miền đất nước đúng không?”
“Sao chỉ có như vậy? Trong những năm gần đây, địa vị của chúng tôi ở Việt Nam ngày càng cao. Nhiều người nước ngoài ngưỡng mộ văn hóa Việt Nam và sẽ đến thành phố Thái Bình để mua một số đồ cổ. Thường thì những người nước ngoài này hoàn toàn là người ngoài cuộc không hề biết rõ về các di tích cổ vật văn hóa Việt Nam của chúng tôi, vì vậy đặc biệt dễ dàng giao dịch mua bán, trong tay bọn họ, chúng tôi luôn có thể bán giá cao.”
Liễu Đức Thắng đắc, nói tiếp: “Tuy nhiên, ngoại trừ Nhật Bản, ban đầu, lịch sử của Nhật Bản đã chịu ảnh hưởng sâu sắc của Việt Nam, thậm chí còn có rất nhiều nghiên cứu về đồ cổ Việt Nam. Là người có kinh nghiệm nên tôi biết rất rõ về hàng hóa mà người Nhật thường mua đồ cổ tốt, thậm chí một số di tích văn hóa cấp quốc gia của Việt Nam chúng ta cũng muốn mua, nhưng những bảo vật quốc gia đó, những di tích văn hóa cấp cao làm sao lại có thể dễ dàng có mặt trên thị trường được? Đừng nói gì đến truyền bá ra nước ngoài?”
Trần Gia Bảo khẽ cau mày, trong mắt anh lóe lên một suy nghĩ. Những lời của Liễu Đức Thắng nhắc nhở anh rằng đối với một di tích văn hóa cấp quốc gia thực sự là báu vật như Truyền Quốc Ngọc Tỷ, không ai trong nước dám nắm một củ khoai tây nóng bỏng như vậy trong tay. Mà để kiếm được số tiền lớn khủng khiếp thì chỉ có cách bán những thứ đồ quý giá ấy ra thị trường nước ngoài.
Tất nhiên, đây chỉ là suy đoán của Trần Gia Bảo, sự thật không nhất thiết sẽ như vậy.
Anh nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói: “Đây là sự thật. Cho dù là Truyền Quốc Ngọc Tỷ, chỉ cần trong nước có người dám bán, e rằng ở nước ngoài người mua sẽ đổ xô đến đây. Anh nói đúng không, anh Liễu?”
Nói xong, Trần Gia Bảo nhìn Liễu Đức Thắng bằng ánh mắt đùa cợt.
Vẻ mặt của Liễu Đức Thắng lập tức thay đổi, trong mắt hiện lên một tia bối rối cùng hoảng sợ, lẽ nào chuyện bí mật như vậy cũng bị Trần Gia Bảo phát hiện? Không, không, hoàn toàn không thể. Trần Gia Bảo chỉ muốn đưa ra một ví dụ, và danh tiếng của Truyền Quốc Ngọc Tỷ quá lớn, vì vậy anh đã tình cờ nhắc đến nó mà thôi, chuyện thật sự chắc hẳn cũng không thể biết được tin tức thực sự về Truyền Quốc Ngọc Tỷ cũng sẽ không có khả năng biết về bí mật của anh ta .
Nghĩ đến đây, Liễu Đức Thắng yên lặng thở phào nhẹ nhõm, anh ta lo lắng nếu tiếp tục nói chuyện cùng Trần Gia Bảo thì sẽ thật sự lộ ra khuyết điểm, vì vậy cười nói: “Cậu Trần thật biết nói đùa, Truyền Quốc Ngọc Tỷ đã thất lạc nhiều năm rồi, rất nhiều hoàng đế đều không tìm được, làm sao có người bán Truyền Quốc Ngọc Tỷ được? Nhân tiện, tôi chợt nhớ ra vẫn còn một chút việc vặt cần giải quyết, vậy tôi xin phép rời đi trước. Nếu anh có chuyện gì thì cứ hỏi Phí Văn Đại là được.”
Trước khi Trần Gia Bảo đồng ý, Liễu Đức Thắng đã rút lui một cách nhanh chóng, sau khi dặn dò Phí Văn Đại chăm sóc cho cậu Trần và cô Phan, anh ta vội vàng rời đi.
Trần Gia Bảo mỉm cười, nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Liễu Đức Thắng, khi anh ta bỏ chạy như thế, anh biết chuyện Truyền Quốc Ngọc Tỷ nhất định có liên quan đến Liễu Đức Thắng, nói không chừng anh ta còn dùng Truyền Quốc Ngọc Tỷ để bán ra nước ngoài để đạt được lợi lộc cao hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.