Chương 127
Hoa Khôi
07/10/2021
“Cậu Trần, đây là bức “Trúc Lâm đại sĩ xuất sơn chi đồ” ở nơi công
tác của Cố Mộng Tình sao, bức tranh dùng để miêu tả cảnh Trần Nhân Tông
đi ngao du từ động Vũ Lâm, có thể nói tác phẩm này vô cùng tuyệt vời,
tất nhiên đây là bản gốc từ thời nhà Trần nhưng cũng là thứ đặc biệt quý giá.”
Sau trận chiến với Tạ Tinh Quân, Trần Gia Bảo đã đi tới hội triển lãm đấu giá phẩm trong sảnh, Hàn Đông Vy đi bên cạnh anh, Tạ Anh Dũng thì ở một bên giới thiệu.
Còn Tạ Cẩm Tú thì đã muốn trở về trấn an Tạ Tinh Quân.
Nhìn thấy “Trúc Lâm đại sĩ xuất sơn chi đồ” trong tủ thủy tinh, vẻ mặt Trần Gia Bảo không thay đổi, anh nhàn nhạt lên tiếng sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Mục đích của anh rất rõ ràng, chính là mua được thảo dược quý hiếm, nhờ đó mà luyện chế đan dược để thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn của bản thân.
Trần Gia Bảo vừa đi Tạ Anh Dũng vừa ở bên cạnh giới thiệu.
“Đây là thanh kiếm đồng từ thời Tây Chu, nó đã được các chuyên gia phục hồi lại, hàn khí bức người, vô cùng sắc bén. . . . . .”
“Đây là Huyết ngọc Phượng Hoàng được khai quật từ Tam Tinh Đôi, thời gian cách mấy ngàn năm nên toàn bộ ngọc thể đều bị tẩm thành màu đỏ như máu, có thể nói thứ này là vô giá. . . . . .”
“Đây là tác phẩm trong thời kỳ Hồng Vũ. . . . . .”
Trần Gia Bảo tiếp tục đi về phía trước, đối với những di sản văn hóa quý giá trong mắt người khác thì anh cũng không thèm nhìn một cái, đột nhiên ánh mắt sáng lên, thậm chí giữa con ngươi còn tràn ngập ánh lửa thoát ẩn thoát hiện, anh bước nhanh tới phía trước đến một cái tủ thủy tinh đặt trước mặt.
Trong tủ thủy tinh ở trước mặt anh đặt một rễ cây cỏ linh chi to bằng miệng bát, điều đặc biệt là toàn bộ rễ cây cỏ linh chi này đều có bốn cái nắp, khắp thân màu xanh ngọc tựa như ngọc lưu ly.
“Từ trên xuống dưới rễ cỏ linh chi gồm bốn phân lớp, hai lớp có hai nhánh, cái ở rễ cây cũng có màu xanh được gọi là linh chi xanh ngọc. Không sai, đây chính là linh chi xanh ngọc, hơn nữa nó còn là linh chi xanh ngọc trăm năm. Lần này thật sự đến đúng chỗ rồi!” Trần Gia Bảo phấn khích nói, dù có cách tấm kính thủy tinh thì anh vẫn có thể cảm nhận được dược lực mạnh mẽ tỏa ra từ cây Thanh Ngọc Chi.
Có rễ Thanh Ngọc Chi này rồi thì chỉ cần thực hiện một bước nữa là lập tức luyện chế ra “Huyền Dương đan”.
Hàn Đông Vy tò mò mà ngắm nhìn cây Thanh Ngọc Chi, cô hết sức ngạc nhiên, tuy rằng cô không hiểu biết về dược liệu nhưng vẫn cảm thấy cây Thanh Ngọc Chi này rất đẹp.
“Ông chủ Tạ, tôi có thể mua nó trước được không?” Trần Gia Bảo chỉ vào cây Thanh Ngọc Chi, hỏi.
Tạ Anh Dũng gãi gãi đầu khó xử, xấu hổ nói: “Trần tiên sinh, những đấu giá phẩm trong nơi này đều được in ấn thành sách vở, sau đó phân phát cho những người tham gia đấu giá, nếu anh nói muốn mua trước thì người khác chắc chắn sẽ biết có người giở trò, danh tiếng của nhà họ Tạ là một đả kích, cho nên. . . . .”
“Ồ, vậy thì quên đi.” Trần Gia Bảo có chút thất vọng, gốc Thanh Ngọc Chi này vô cùng quý giá, nếu không thể mua nó trước, đến lúc đó ở trên lễ hội đấu giá sẽ khó tránh khỏi một trận chém giết quyết liệt.
Mặc kệ, đến lúc đó cho dù có khó khăn đến đâu cũng phải mua được Thanh Ngọc Chi!
Con ngươi của anh đảo nhẹ, dư quang trong khóe mắt đột nhiên nhìn thấy trong tủ thủy tinh bên cạnh để một quyển sách cổ đại được đóng buộc chỉ, từ phía trên truyền đến một cảm giác kì diệu đến lạ thường.
Đây là một loại sách rất tinh xảo!
Trần Gia Bảo cảm thấy kì lạ, không khỏi đi qua đó vài bước, anh chỉ nhìn thấy quyển sách này rất cổ xưa, thậm chí còn có vài phần bị rách ra, trên bìa sách màu xanh lam không có một chữ nào nên càng không biết nội dung trong đó là gì.
Đúng lúc Tạ Anh Dũng đuổi kịp, khó hiểu nói: “Đây là Vô Tự Thiên Thư, khi đưa đến hội đấu giá tôi còn tự mình xem qua, bên trong thật sự là không có một chữ nào, cũng không biết ai có thể coi tiền như rác mà mua một quyển sách rách nát như vậy.”
Trần Gia Bảo có thể cảm nhận được quyển sách này tuy rằng không đẹp mắt, nhưng nhất định có huyền cơ khác, chỉ sợ còn là một bảo vật, chỉ là anh không muốn làm cho người khác chú ý nên gật đầu tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra sau đó đã rời đi.
Rất nhanh chóng lễ hội đấu giá đã bắt đầu.
Bởi vì có Tạ Anh Dũng đi cùng nên hai người Trần Gia Bảo và Hàn Đông Vy cũng được ngồi ở hàng ghế VIP.
Trần Gia Bảo nhìn về phía sau, chỉ nhìn thấy mọi người đã ngồi đầy đủ rồi thì ngay cả Chu Linh Hoa và Hoàng Thiên Hạnh cũng đã ngồi ở phía sau, về phần Hà Trung Sơn và những người khác thì cũng không thấy bóng dáng, chắc cảm thấy bị mất mặt nên đã lặng lẽ rời đi rồi.
Sau trận chiến với Tạ Tinh Quân, Trần Gia Bảo đã đi tới hội triển lãm đấu giá phẩm trong sảnh, Hàn Đông Vy đi bên cạnh anh, Tạ Anh Dũng thì ở một bên giới thiệu.
Còn Tạ Cẩm Tú thì đã muốn trở về trấn an Tạ Tinh Quân.
Nhìn thấy “Trúc Lâm đại sĩ xuất sơn chi đồ” trong tủ thủy tinh, vẻ mặt Trần Gia Bảo không thay đổi, anh nhàn nhạt lên tiếng sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Mục đích của anh rất rõ ràng, chính là mua được thảo dược quý hiếm, nhờ đó mà luyện chế đan dược để thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn của bản thân.
Trần Gia Bảo vừa đi Tạ Anh Dũng vừa ở bên cạnh giới thiệu.
“Đây là thanh kiếm đồng từ thời Tây Chu, nó đã được các chuyên gia phục hồi lại, hàn khí bức người, vô cùng sắc bén. . . . . .”
“Đây là Huyết ngọc Phượng Hoàng được khai quật từ Tam Tinh Đôi, thời gian cách mấy ngàn năm nên toàn bộ ngọc thể đều bị tẩm thành màu đỏ như máu, có thể nói thứ này là vô giá. . . . . .”
“Đây là tác phẩm trong thời kỳ Hồng Vũ. . . . . .”
Trần Gia Bảo tiếp tục đi về phía trước, đối với những di sản văn hóa quý giá trong mắt người khác thì anh cũng không thèm nhìn một cái, đột nhiên ánh mắt sáng lên, thậm chí giữa con ngươi còn tràn ngập ánh lửa thoát ẩn thoát hiện, anh bước nhanh tới phía trước đến một cái tủ thủy tinh đặt trước mặt.
Trong tủ thủy tinh ở trước mặt anh đặt một rễ cây cỏ linh chi to bằng miệng bát, điều đặc biệt là toàn bộ rễ cây cỏ linh chi này đều có bốn cái nắp, khắp thân màu xanh ngọc tựa như ngọc lưu ly.
“Từ trên xuống dưới rễ cỏ linh chi gồm bốn phân lớp, hai lớp có hai nhánh, cái ở rễ cây cũng có màu xanh được gọi là linh chi xanh ngọc. Không sai, đây chính là linh chi xanh ngọc, hơn nữa nó còn là linh chi xanh ngọc trăm năm. Lần này thật sự đến đúng chỗ rồi!” Trần Gia Bảo phấn khích nói, dù có cách tấm kính thủy tinh thì anh vẫn có thể cảm nhận được dược lực mạnh mẽ tỏa ra từ cây Thanh Ngọc Chi.
Có rễ Thanh Ngọc Chi này rồi thì chỉ cần thực hiện một bước nữa là lập tức luyện chế ra “Huyền Dương đan”.
Hàn Đông Vy tò mò mà ngắm nhìn cây Thanh Ngọc Chi, cô hết sức ngạc nhiên, tuy rằng cô không hiểu biết về dược liệu nhưng vẫn cảm thấy cây Thanh Ngọc Chi này rất đẹp.
“Ông chủ Tạ, tôi có thể mua nó trước được không?” Trần Gia Bảo chỉ vào cây Thanh Ngọc Chi, hỏi.
Tạ Anh Dũng gãi gãi đầu khó xử, xấu hổ nói: “Trần tiên sinh, những đấu giá phẩm trong nơi này đều được in ấn thành sách vở, sau đó phân phát cho những người tham gia đấu giá, nếu anh nói muốn mua trước thì người khác chắc chắn sẽ biết có người giở trò, danh tiếng của nhà họ Tạ là một đả kích, cho nên. . . . .”
“Ồ, vậy thì quên đi.” Trần Gia Bảo có chút thất vọng, gốc Thanh Ngọc Chi này vô cùng quý giá, nếu không thể mua nó trước, đến lúc đó ở trên lễ hội đấu giá sẽ khó tránh khỏi một trận chém giết quyết liệt.
Mặc kệ, đến lúc đó cho dù có khó khăn đến đâu cũng phải mua được Thanh Ngọc Chi!
Con ngươi của anh đảo nhẹ, dư quang trong khóe mắt đột nhiên nhìn thấy trong tủ thủy tinh bên cạnh để một quyển sách cổ đại được đóng buộc chỉ, từ phía trên truyền đến một cảm giác kì diệu đến lạ thường.
Đây là một loại sách rất tinh xảo!
Trần Gia Bảo cảm thấy kì lạ, không khỏi đi qua đó vài bước, anh chỉ nhìn thấy quyển sách này rất cổ xưa, thậm chí còn có vài phần bị rách ra, trên bìa sách màu xanh lam không có một chữ nào nên càng không biết nội dung trong đó là gì.
Đúng lúc Tạ Anh Dũng đuổi kịp, khó hiểu nói: “Đây là Vô Tự Thiên Thư, khi đưa đến hội đấu giá tôi còn tự mình xem qua, bên trong thật sự là không có một chữ nào, cũng không biết ai có thể coi tiền như rác mà mua một quyển sách rách nát như vậy.”
Trần Gia Bảo có thể cảm nhận được quyển sách này tuy rằng không đẹp mắt, nhưng nhất định có huyền cơ khác, chỉ sợ còn là một bảo vật, chỉ là anh không muốn làm cho người khác chú ý nên gật đầu tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra sau đó đã rời đi.
Rất nhanh chóng lễ hội đấu giá đã bắt đầu.
Bởi vì có Tạ Anh Dũng đi cùng nên hai người Trần Gia Bảo và Hàn Đông Vy cũng được ngồi ở hàng ghế VIP.
Trần Gia Bảo nhìn về phía sau, chỉ nhìn thấy mọi người đã ngồi đầy đủ rồi thì ngay cả Chu Linh Hoa và Hoàng Thiên Hạnh cũng đã ngồi ở phía sau, về phần Hà Trung Sơn và những người khác thì cũng không thấy bóng dáng, chắc cảm thấy bị mất mặt nên đã lặng lẽ rời đi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.