Chương 1318
Hoa Khôi
12/03/2022
“A…” Lưu Vũ Tình kêu lên một tiếng, hai vị tông sư hậu kỳ cường giả,
cộng thêm một vị tông sư trung kỳ, như vậy sức mạnh đã tăng thêm mười
phần rồi, coi như Gia Bảo lợi hại, nhưng có thể đối mặt với sự bao vây
của ba cường giả hàng đầu này, Gia Bảo lần này tuyệt đối là lành ít giữ
nhiều rồi!
Một nỗi lo lắng sâu sắc hiện lên trong mắt cô.
Bùi Tuệ Lâm cong môi khinh bỉ. Khi cô ở dãy núi Hồng Lĩnh, tỉnh Hòa Bình, cô đã từng tận mắt chứng kiến cảnh đó, Trần Gia Bảo một nhát kiếm truyền kỳ đã giết chết Phụng Bằng Thanh, nhát kiếm đó đã từng kinh thiên động địa, rợn trời đất khóc quỷ thần!
Ngay cả những cường giả tuyệt thế trong khu vực truyền kỳ, cũng đều không phải là đối thủ của Trần Gia Bảo, chưa kể đến hai vị tông sư hậu kỳ và một vị tông sư trung kỳ, tuy rằng số lượng chiếm ưu thế, nhưng dựa vào bọn họ để đánh bại Trần Gia Bảo, thực sự là mơ mộng hão huyền!
Vì vậy, Bùi Tuệ Lâm một chút cũng không hề lo lắng cho Trần Gia Bảo, thậm chí, còn có chút cảm thấy mặc niệm cho Kinh Lập Thành.
Quả nhiên, đúng như Bùi Tuệ Lâm dự đoán, đối mặt với một đội hình mạnh như vậy, Trần Gia Bảo không những không có chút rụt rè mà còn nhướng mày khó hiểu nói: “Ồ? Chỉ có nhà họ Tang, không có Bùi Thanh Phong sao?”
Kinh Lập Thành cười khinh thường nói: “Tối hôm qua tôi đã nói chuyện điện thoại với Bùi Thanh Phong, tôi vốn tưởng rằng Bùi Thanh Phong cũng là một người to gan và biết điều, nhưng không ngờ hắn lại là một kẻ nhát gan, nên đã từ chối lời đề nghị của chúng tôi và không chịu phái tông sư cường giả của nhà họ Bùi, đến cùng chúng tôi tấn công anh, thật là đáng khinh bỉ! ”
Sắc mặt của Bùi Tuệ Lâm đột ngột thay đổi, cô ta đang định phản bác thì đột nhiên nghe thấy Trần Gia Bảo đã cười phá lên, vừa cười vừa nói: “Anh cho rằng Bùi Thanh Phong là vì nhát gan nên không phái cao thủ đến đối phó tôi sao? Sai rồi, quả là sai lại càng sai, bởi vì Bùi Thanh Phong biết, ngay cả khi tất cả các tông sư cường giả của nhà họ Bùi được phái đi, ở trước mặt Trần Gia Bảo tôi, cũng chỉ là chết trong vô ích thôi! ”
Nói đến cuối cùng, ánh mắt Trần Gia Bảo dần dần sắc lại, giống như một thanh kiếm sắc bén, tuy rằng chưa rút ra khỏi vỏ kiếm, nhưng thanh kiếm ấy đã ngút thắng lên trời!
Kinh Lập Thành nhớ tới cảnh tượng thần kỳ của Trần Gia Bảo ngày hôm qua, sắc mặt hơi đổi!
“Khẩu khí của người trẻ tuổi thật là kiêu căng ngạo mạn, người trẻ bây giờ, thực sự là càng ngày càng không biết khiêm tốn. Không biết thời thế thay đổi hay con người ngày càng nông cạn.” Đột nhiên, một người có vẻ ngoài sạch sẽ, tóc đã bạc nửa đầu đứng bên trái Kinh Lập Thành, tiến lên một bước, tay chắp sau lưng, đi tới tầm mắt của Trần Gia Bảo. Ông ta mỉm cười tự hào, toàn thân khí thế bay vút lên, và đối đầu gay gắt với Trần Gia Bảo, và tiếp tục nói: “Tôi là người của nhà họ Kinh, Kinh Hoàng Thái, tông sư hậu kỳ!”
Ngay khi những lời này nói ra, Kinh Lập Thành và hai vị tông sư kia đều cười thành tiếng.
Trần Gia Bảo có thể cảm nhận rõ ràng người đang nói chuyện trước mặt mình, chính là Kinh Hoàng Thái của nhà họ Kinh, toát ra hơi thở mạnh nhất trong ba người đối diện.
Trần Gia Bảo khẽ đảo mắt, cười nói: “Hoặc là còn có một khả năng khác, đó là thị lực của ông quá tệ, không nhìn ra được lời tôi nói vốn đã rất là khiêm tốn rồi.”
Trước mặt Kinh Lập Thành và những người khác như thể nghe được câu chuyện cười hài hước nhất trên đời, tiếng cười càng thêm suồng sã.
Kinh Lập Thành thậm chí còn cười nhạo chế giễu: “Thật nực cười, trên đời này còn có người không biết tự lượng sức mình như vậy, Trần Gia Bảo, sự hung hăng càn quấy của anh đúng là không màng đến người khác chế giễu!”
Lưu Vũ Tình và Bùi Tuệ Lâm chỉ cảm thấy rất chối tai, trong ánh mắt toàn là ý ghét bỏ.
Một lúc sau, đối phương bật cười, sau đó là một vị cường giả Tông sư khác bước ra, trên người mặc một bộ đồ luyện công màu xám, sắc mặt u ám, giống như một tảng băng, khí thế tỏa ra khắp người cũng chỉ kém Kinh Hoàng Thái một chút, nói: “Tông sư hậu kỳ nhà họ Tang, Tôn Kỳ, đã đến đây để lấy mạng của Trần Gia Bảo!”
“Tả Kiếm Thiên, tông sư trung kỳ nhà họ Kinh, đến đây để thăm anh Trần!”
Một nỗi lo lắng sâu sắc hiện lên trong mắt cô.
Bùi Tuệ Lâm cong môi khinh bỉ. Khi cô ở dãy núi Hồng Lĩnh, tỉnh Hòa Bình, cô đã từng tận mắt chứng kiến cảnh đó, Trần Gia Bảo một nhát kiếm truyền kỳ đã giết chết Phụng Bằng Thanh, nhát kiếm đó đã từng kinh thiên động địa, rợn trời đất khóc quỷ thần!
Ngay cả những cường giả tuyệt thế trong khu vực truyền kỳ, cũng đều không phải là đối thủ của Trần Gia Bảo, chưa kể đến hai vị tông sư hậu kỳ và một vị tông sư trung kỳ, tuy rằng số lượng chiếm ưu thế, nhưng dựa vào bọn họ để đánh bại Trần Gia Bảo, thực sự là mơ mộng hão huyền!
Vì vậy, Bùi Tuệ Lâm một chút cũng không hề lo lắng cho Trần Gia Bảo, thậm chí, còn có chút cảm thấy mặc niệm cho Kinh Lập Thành.
Quả nhiên, đúng như Bùi Tuệ Lâm dự đoán, đối mặt với một đội hình mạnh như vậy, Trần Gia Bảo không những không có chút rụt rè mà còn nhướng mày khó hiểu nói: “Ồ? Chỉ có nhà họ Tang, không có Bùi Thanh Phong sao?”
Kinh Lập Thành cười khinh thường nói: “Tối hôm qua tôi đã nói chuyện điện thoại với Bùi Thanh Phong, tôi vốn tưởng rằng Bùi Thanh Phong cũng là một người to gan và biết điều, nhưng không ngờ hắn lại là một kẻ nhát gan, nên đã từ chối lời đề nghị của chúng tôi và không chịu phái tông sư cường giả của nhà họ Bùi, đến cùng chúng tôi tấn công anh, thật là đáng khinh bỉ! ”
Sắc mặt của Bùi Tuệ Lâm đột ngột thay đổi, cô ta đang định phản bác thì đột nhiên nghe thấy Trần Gia Bảo đã cười phá lên, vừa cười vừa nói: “Anh cho rằng Bùi Thanh Phong là vì nhát gan nên không phái cao thủ đến đối phó tôi sao? Sai rồi, quả là sai lại càng sai, bởi vì Bùi Thanh Phong biết, ngay cả khi tất cả các tông sư cường giả của nhà họ Bùi được phái đi, ở trước mặt Trần Gia Bảo tôi, cũng chỉ là chết trong vô ích thôi! ”
Nói đến cuối cùng, ánh mắt Trần Gia Bảo dần dần sắc lại, giống như một thanh kiếm sắc bén, tuy rằng chưa rút ra khỏi vỏ kiếm, nhưng thanh kiếm ấy đã ngút thắng lên trời!
Kinh Lập Thành nhớ tới cảnh tượng thần kỳ của Trần Gia Bảo ngày hôm qua, sắc mặt hơi đổi!
“Khẩu khí của người trẻ tuổi thật là kiêu căng ngạo mạn, người trẻ bây giờ, thực sự là càng ngày càng không biết khiêm tốn. Không biết thời thế thay đổi hay con người ngày càng nông cạn.” Đột nhiên, một người có vẻ ngoài sạch sẽ, tóc đã bạc nửa đầu đứng bên trái Kinh Lập Thành, tiến lên một bước, tay chắp sau lưng, đi tới tầm mắt của Trần Gia Bảo. Ông ta mỉm cười tự hào, toàn thân khí thế bay vút lên, và đối đầu gay gắt với Trần Gia Bảo, và tiếp tục nói: “Tôi là người của nhà họ Kinh, Kinh Hoàng Thái, tông sư hậu kỳ!”
Ngay khi những lời này nói ra, Kinh Lập Thành và hai vị tông sư kia đều cười thành tiếng.
Trần Gia Bảo có thể cảm nhận rõ ràng người đang nói chuyện trước mặt mình, chính là Kinh Hoàng Thái của nhà họ Kinh, toát ra hơi thở mạnh nhất trong ba người đối diện.
Trần Gia Bảo khẽ đảo mắt, cười nói: “Hoặc là còn có một khả năng khác, đó là thị lực của ông quá tệ, không nhìn ra được lời tôi nói vốn đã rất là khiêm tốn rồi.”
Trước mặt Kinh Lập Thành và những người khác như thể nghe được câu chuyện cười hài hước nhất trên đời, tiếng cười càng thêm suồng sã.
Kinh Lập Thành thậm chí còn cười nhạo chế giễu: “Thật nực cười, trên đời này còn có người không biết tự lượng sức mình như vậy, Trần Gia Bảo, sự hung hăng càn quấy của anh đúng là không màng đến người khác chế giễu!”
Lưu Vũ Tình và Bùi Tuệ Lâm chỉ cảm thấy rất chối tai, trong ánh mắt toàn là ý ghét bỏ.
Một lúc sau, đối phương bật cười, sau đó là một vị cường giả Tông sư khác bước ra, trên người mặc một bộ đồ luyện công màu xám, sắc mặt u ám, giống như một tảng băng, khí thế tỏa ra khắp người cũng chỉ kém Kinh Hoàng Thái một chút, nói: “Tông sư hậu kỳ nhà họ Tang, Tôn Kỳ, đã đến đây để lấy mạng của Trần Gia Bảo!”
“Tả Kiếm Thiên, tông sư trung kỳ nhà họ Kinh, đến đây để thăm anh Trần!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.