Chương 132
Hoa Khôi
07/10/2021
“Thành giao!” Dường như Tạ Anh Dũng lo lắng Trần Gia Bảo hối hận, vội vàng gật đầu đáp ứng.
“Tôi nông sâu ra sao, đó không phải là thứ các người có thể đo lường được.” Trần Gia Bảo lộ ra nụ cười tự tin, nâng bảng dưới con mắt nhìn chăm chú của mọi người phía dưới, anh cười khẽ và cao giọng nói: “Hai nghìn một trăm tỷ!”
Hít….
Mọi người đều hít sâu một hơi.
Đây thật sự là đánh một đòn vào Liễu Đức Thắng!
Mọi người đều nhìn về phía Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo liếc nhìn xung quanh , nói một cách kiêu ngạo: “Sao thế, ông đây có tiền cho nên mua Thanh Ngọc Chi về làm kẹo ăn không được sao?”
Mọi người đều vã mồ hôi.
Sắc mặt Liễu Đức Thắng rất khó coi, trên trán đầy mồ hôi lạnh. Dựa theo giá thị trường mà nói, hai nghìn một trăm tỷ đã đủ mua sáu gốc Thanh Ngọc Chi. Con mẹ nó, từ khi nào ở thành phố Hòa Bình lại có một kẻ điên như vậy? Chẳng lẽ tiền của nhà cậu ta là do gió lớn thổi đến hay sao?
Tiền của Trần Gia Bảo đương nhiên không phải do gió lớn thổi đến, đó là do dùng đan dược luyện chế để đổi lấy, mà những đan dược này anh có thể tiện tay luyện ra.
Nếu để Liễu Đức Thắng biết, không biết anh ta có tức đến mức ói máu hay không.
Trần Gia Bảo cười nhạo một tiếng, khinh bỉ nói: “Không phải vừa rồi anh rất vênh váo hay sao? Tại sao bây giờ lại bắt đầu do dự rồi?”
Liễu Đức Thắng cắn răng một cái, nâng bảng một cách khó khăn và hô: “Hai nghìn một trăm ba mươi lăm tỷ.”
Người đẹp bán đấu giá cảm thấy mình muốn ngất xỉu. Cô làm nghề này cũng mấy năm rồi, khi nào đã gặp được tràng cảnh lớn như vậy, cô kích động nói: “Anh Liễu xuất ra hai nghìn một trăm ba mươi lăm tỷ, quý ông này, anh còn muốn tiếp tục hay không? Có tiền cũng khó mua được Thanh Ngọc Chi, đây chính là cơ hội ngàn năm có một, chẳng lẽ anh muốn chắp tay dâng cho người khác ư?”
Thần thái Trần Gia Bảo thoải mái, nhẹ nhàng nhả ra bảy chữ: “Hai nghìn bốn trăm năm mươi tỷ!”
Hai nghìn bốn trăm năm mươi tỷ?
Một lần tăng giá gần ba trăm năm mươi tỷ?
Mọi người đều ngơ ngác.
Trần Gia Bảo cười khẽ một tiếng, anh nhìn về phía Liễu Đức Thắng, ung dung chậm rãi nói: “Tôi chính là muốn lấy tiền đập chết anh đó, không phục hả? Cứ kêu giá tiếp đi, tôi sẽ theo đến cùng.”
Kiêu ngạo như thế, thật sự là không để ông trùm đá quý nhà họ Liễu vào mắt mà!
Người đẹp bán đấu giá có cảm giác như đang nằm mơ, kích động nói: “Hai nghìn bốn trăm năm mươi tỷ là giá cao nhất ở đây, hơn nữa còn sáng lập ra kỷ lục đấu giá mới ở lễ đấu giá thành phố Hòa Bình, nhất định sẽ được truyền thành câu chuyện được mọi người khen ngợi. Các vị lãnh đạo ở đây, có ai ra giá cao hơn hai nghìn bốn trăm năm mươi tỷ đồng Việt Nam hay không?”
Dứt lời, ánh mắt cô còn liếc nhìn Liễu Đức Thắng, rất rõ ràng, cô hy vọng Liễu Đức Thắng sẽ tiếp tục ra giá.
Không chỉ có cô, ánh mắt mọi người ở đây đều đổ dồn về phía Liễu Đức Thắng.
Sắc mặt Liễu Đức Thắng biến ảo không ngừng, bảng kêu giá trong tay rất lâu không được nâng lên.
Anh ta là nhà kinh doanh, hơn nữa là nhà kinh doanh có lý trí, bất kể làm chuyện gì cũng phải suy xét lợi và hại. Tuy Thanh Ngọc Chi trăm năm rất đáng quý, nhưng muốn anh ta chi hai nghìn bốn trăm năm mươi tỷ, Liễu Đức Thắng tự đánh giá mình không thể làm được.
Trên mặt mọi người đều xuất hiện những biểu cảm kỳ lạ.
Chẳng lẽ nhà họ Liễu nổi danh vốn liếng hùng hậu lại cứ rút lui ở trước mặt Trần Gia Bảo như vậy?
Trong mắt người đẹp bán đấu giá xuất hiện vẻ thất vọng, nhưng cô vẫn chưa hết hy vọng và tiếp tục nói: “Thanh Ngọc Chi rất hiếm thấy trên đời, huống chi còn trên trăm năm. Thời gian càng lâu thì dược liệu càng tốt, còn tốt hơn tất cả các loại dược phẩm bảo vệ sức khỏe trên đời này, bỏ lỡ thật sự đáng tiếc. Nếu không ai tiếp tục kêu giá, vậy gốc Thanh Ngọc Chi này sẽ hoàn toàn thuộc về quý ông đây.”
Liễu Đức Thắng ngồi ở trên ghế, vẻ mặt ngày càng tái nhợt, nhưng anh vẫn không có hành động gì.
Mọi người xôn xao, xem ra Liễu Đức Thắng thật sự rút lui trước mặt Trần Gia Bảo không có bất cứ danh tiếng gì. Thậm chí, nhiều người đã bắt đầu bàn tán: “Cắt, nhà họ Liễu còn được mệnh danh là cái gì ông trùm đá quý, vốn liếng hùng hậu không ai có thể so sánh, thường ngày luôn khoe khoang mình trâu bò vang trời, bây giờ không phải đã sợ rồi sao?”
“Cũng không hẳn vậy, chủ yếu là Trần Gia Bảo quá trâu bò. Lúc trước anh không thấy được khi ở trên boong tàu, hai anh em trùm bất động sản nhà họ Tôn là Tôn Trường An và Tôn Trường Khang đều bị Trần Gia Bảo chà đạp, thậm chí ngay cả nhà họ Tạ cũng ủng hộ Trần Gia Bảo. Anh thử nghĩ xem ở thành phố Hòa Bình này, dù nhà họ Liễu Trâu bò thì cũng trâu bò bằng nhà họ Tạ hay sao?” Một ông chủ nhìn thấy Trần Gia Bảo xảy ra xung đột với hai anh em nhà họ Tôn, nói.
“Tôi nông sâu ra sao, đó không phải là thứ các người có thể đo lường được.” Trần Gia Bảo lộ ra nụ cười tự tin, nâng bảng dưới con mắt nhìn chăm chú của mọi người phía dưới, anh cười khẽ và cao giọng nói: “Hai nghìn một trăm tỷ!”
Hít….
Mọi người đều hít sâu một hơi.
Đây thật sự là đánh một đòn vào Liễu Đức Thắng!
Mọi người đều nhìn về phía Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo liếc nhìn xung quanh , nói một cách kiêu ngạo: “Sao thế, ông đây có tiền cho nên mua Thanh Ngọc Chi về làm kẹo ăn không được sao?”
Mọi người đều vã mồ hôi.
Sắc mặt Liễu Đức Thắng rất khó coi, trên trán đầy mồ hôi lạnh. Dựa theo giá thị trường mà nói, hai nghìn một trăm tỷ đã đủ mua sáu gốc Thanh Ngọc Chi. Con mẹ nó, từ khi nào ở thành phố Hòa Bình lại có một kẻ điên như vậy? Chẳng lẽ tiền của nhà cậu ta là do gió lớn thổi đến hay sao?
Tiền của Trần Gia Bảo đương nhiên không phải do gió lớn thổi đến, đó là do dùng đan dược luyện chế để đổi lấy, mà những đan dược này anh có thể tiện tay luyện ra.
Nếu để Liễu Đức Thắng biết, không biết anh ta có tức đến mức ói máu hay không.
Trần Gia Bảo cười nhạo một tiếng, khinh bỉ nói: “Không phải vừa rồi anh rất vênh váo hay sao? Tại sao bây giờ lại bắt đầu do dự rồi?”
Liễu Đức Thắng cắn răng một cái, nâng bảng một cách khó khăn và hô: “Hai nghìn một trăm ba mươi lăm tỷ.”
Người đẹp bán đấu giá cảm thấy mình muốn ngất xỉu. Cô làm nghề này cũng mấy năm rồi, khi nào đã gặp được tràng cảnh lớn như vậy, cô kích động nói: “Anh Liễu xuất ra hai nghìn một trăm ba mươi lăm tỷ, quý ông này, anh còn muốn tiếp tục hay không? Có tiền cũng khó mua được Thanh Ngọc Chi, đây chính là cơ hội ngàn năm có một, chẳng lẽ anh muốn chắp tay dâng cho người khác ư?”
Thần thái Trần Gia Bảo thoải mái, nhẹ nhàng nhả ra bảy chữ: “Hai nghìn bốn trăm năm mươi tỷ!”
Hai nghìn bốn trăm năm mươi tỷ?
Một lần tăng giá gần ba trăm năm mươi tỷ?
Mọi người đều ngơ ngác.
Trần Gia Bảo cười khẽ một tiếng, anh nhìn về phía Liễu Đức Thắng, ung dung chậm rãi nói: “Tôi chính là muốn lấy tiền đập chết anh đó, không phục hả? Cứ kêu giá tiếp đi, tôi sẽ theo đến cùng.”
Kiêu ngạo như thế, thật sự là không để ông trùm đá quý nhà họ Liễu vào mắt mà!
Người đẹp bán đấu giá có cảm giác như đang nằm mơ, kích động nói: “Hai nghìn bốn trăm năm mươi tỷ là giá cao nhất ở đây, hơn nữa còn sáng lập ra kỷ lục đấu giá mới ở lễ đấu giá thành phố Hòa Bình, nhất định sẽ được truyền thành câu chuyện được mọi người khen ngợi. Các vị lãnh đạo ở đây, có ai ra giá cao hơn hai nghìn bốn trăm năm mươi tỷ đồng Việt Nam hay không?”
Dứt lời, ánh mắt cô còn liếc nhìn Liễu Đức Thắng, rất rõ ràng, cô hy vọng Liễu Đức Thắng sẽ tiếp tục ra giá.
Không chỉ có cô, ánh mắt mọi người ở đây đều đổ dồn về phía Liễu Đức Thắng.
Sắc mặt Liễu Đức Thắng biến ảo không ngừng, bảng kêu giá trong tay rất lâu không được nâng lên.
Anh ta là nhà kinh doanh, hơn nữa là nhà kinh doanh có lý trí, bất kể làm chuyện gì cũng phải suy xét lợi và hại. Tuy Thanh Ngọc Chi trăm năm rất đáng quý, nhưng muốn anh ta chi hai nghìn bốn trăm năm mươi tỷ, Liễu Đức Thắng tự đánh giá mình không thể làm được.
Trên mặt mọi người đều xuất hiện những biểu cảm kỳ lạ.
Chẳng lẽ nhà họ Liễu nổi danh vốn liếng hùng hậu lại cứ rút lui ở trước mặt Trần Gia Bảo như vậy?
Trong mắt người đẹp bán đấu giá xuất hiện vẻ thất vọng, nhưng cô vẫn chưa hết hy vọng và tiếp tục nói: “Thanh Ngọc Chi rất hiếm thấy trên đời, huống chi còn trên trăm năm. Thời gian càng lâu thì dược liệu càng tốt, còn tốt hơn tất cả các loại dược phẩm bảo vệ sức khỏe trên đời này, bỏ lỡ thật sự đáng tiếc. Nếu không ai tiếp tục kêu giá, vậy gốc Thanh Ngọc Chi này sẽ hoàn toàn thuộc về quý ông đây.”
Liễu Đức Thắng ngồi ở trên ghế, vẻ mặt ngày càng tái nhợt, nhưng anh vẫn không có hành động gì.
Mọi người xôn xao, xem ra Liễu Đức Thắng thật sự rút lui trước mặt Trần Gia Bảo không có bất cứ danh tiếng gì. Thậm chí, nhiều người đã bắt đầu bàn tán: “Cắt, nhà họ Liễu còn được mệnh danh là cái gì ông trùm đá quý, vốn liếng hùng hậu không ai có thể so sánh, thường ngày luôn khoe khoang mình trâu bò vang trời, bây giờ không phải đã sợ rồi sao?”
“Cũng không hẳn vậy, chủ yếu là Trần Gia Bảo quá trâu bò. Lúc trước anh không thấy được khi ở trên boong tàu, hai anh em trùm bất động sản nhà họ Tôn là Tôn Trường An và Tôn Trường Khang đều bị Trần Gia Bảo chà đạp, thậm chí ngay cả nhà họ Tạ cũng ủng hộ Trần Gia Bảo. Anh thử nghĩ xem ở thành phố Hòa Bình này, dù nhà họ Liễu Trâu bò thì cũng trâu bò bằng nhà họ Tạ hay sao?” Một ông chủ nhìn thấy Trần Gia Bảo xảy ra xung đột với hai anh em nhà họ Tôn, nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.