Chương 1335
Hoa Khôi
12/03/2022
Điều nực cười chính là nhà họ Hoàng trước đây còn không thèm để mắt
đến Trần Gia Bảo, rồi từ chối lời đề nghị liên minh của anh, bây giờ
ngay sau khi vừa nhận được tin tức về thực lực của Trần Gia Bảo rất mạnh mẽ, lại chủ động gọi điện thoại cho anh và bày tỏ ý định muốn liên
minh.
Bây giờ đã có sự dẫn dắt của nhà họ Hoàng, chỉ cần đợi tới thời cơ thích hợp, các gia tộc lớn còn sót lại sẽ thống nhất một trận tuyến, chung tay đối phó với Trần Gia Bảo, đến lúc đó cho dù Trần Gia Bảo có ba đầu sáu tay cũng đừng hòng sống sót mà ra khỏi tỉnh Phú Thọ được!”
Bùi Tuệ Lâm cảm thán một tiếng và nói với vẻ khó tin: “Anh đã đoán trước được tình hình hiện tại từ lâu rồi, cho nên mới cố ý không nói cho Kinh Lập Thành ư?”
Đột nhiên, cô kêu một tiếng “Ui da” rồi vội vàng rít tay lại, hóa ra là do nước trong ấm trà đã sôi, cô không cẩn thận nên đã bị bỏng một ít.
“Tất cả những chuyện thế này đều là do Kinh Lập Thành tự mình lựa chọn, anh chỉ là thuận thế mà làm thôi, hơn nữa nhiều khi để đạt được mục đích của mình, những hy sinh cần thiết là hoàn toàn không tránh khỏi, huống hồ gì quan hệ giữa nhà họ Bùi chúng ta và nhà họ Kinh vốn cũng không tốt.” Bùi Thanh Phong đi đến đối diện Bùi Tuệ Lâm ngồi xuống, nói: “Hai ngày này em chỉ cần ngoan ngoãn ngồi ở nhà đợi, không được phép đi gặp Trần Gia Bảo, bởi vì trận chiến cuối cùng giữa tỉnh Phú Thọ và Trần Gia Bảo, sẽ đến sớm thôi!”
“Em… em biết rồi.” Bùi Tuệ Lâm cắn đôi môi đỏ mọng, vẻ mặt rất phức tạp, không thể giải thích được, trong lòng cô ta rất lo lắng cho Trần Gia Bảo.
Đúng như Tang Ngọc Hoàng đã dự đoán trước đó, ngày hôm sau ngay khi thị trường chứng khoán mở cửa giao dịch, giá cổ phiếu của tập đoàn Tang Thiên lại một lần nữa bị ảnh hưởng nặng nề.
Tuy nhiên, lúc này đây Tang Ngọc Hoàng đã hoàn toàn không còn chút tinh thần nào, nhìn giá cổ phiếu của Tập đoàn Tang Thiên cứ giảm xuống không ngừng, thậm chí đã giảm đi được một nửa, ông ta vậy mà lại không thể có một chút ý tưởng phản công nào.
Không chỉ có thư ký vội vàng chạy vào báo cáo tình hình và bị ông ta quát ra ngoài mà tất cả các cuộc gọi của các cổ đông lớn của tập đoàn Tang thị cũng bị ông ta phớt lờ.
Dưới sự ảnh hưởng của ông ta, toàn bộ nhân viên trong nội bộ Tập đoàn Tang Thiên cũng bỏ qua công việc của mình, bắt đầu bàn tán về khả năng Tập đoàn Tang Thiên có bị sụp đổ hay không, dần dần, một cỗ tâm trạng tuyệt vọng bao trùm khắp toàn bộ tập đoàn Tang Thiên..
Trong văn phòng chủ tịch, Tang Ngọc Hoàng với khuôn mặt mệt mỏi và đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, làm gì còn có thần thái hăng hái và sự tự tin trưởng thành của một người từng là một doanh nhân thành đạt trong giới kinh doanh ngày xưa?
Một hơi hút xong điếu thuốc cuối cùng trong tay, Tang Ngọc Hoàng vươn tay xoa xoa thái dương, đột nhiên ông ta nghiến răng nghiến lợi, cầm lấy điện thoại di động ra, bấm số gọi cho Ngụy Phong Lăng, bất lực nói: “Tôi… Tôi nhận thua, anh có thể tới đây bất cứ lúc nào cũng được, tôi sẽ ký kết hợp đồng chuyển nhượng cổ phần với anh và giao lại tập đoàn Tang Thiên cho anh và Trần Gia Bảo, nhưng mà tôi có một điều kiện, anh hãy để cho Trần Gia Bảo buông tha cho tôi và gia đình của tôi đi, chúng tôi sẽ không bao giờ xuất hiện ở tỉnh Phú Thọ nữa… ”
Tối hôm qua Tang Ngọc Hoàng đã ngồi suy nghĩ suốt cả một đêm, bây giờ việc nhà họ Tang bị sụp đổ sớm hay muộn chỉ còn là vấn đề của thời gian mà thôi, hơn nữa nếu cứ theo cái đà này, nguy cơ của nhà họ Tang sẽ chỉ càng ngày càng lớn thêm, nếu lúc đó mà Trần Gia Bảo lại thật sự tìm đến tận cửa, chỉ sợ không những không bảo vệ được Tập đoàn Tang Thiên, mà ngay cả tính mạng của ông ta và gia đình ông ta cũng sẽ không giữ được.
Vì vậy, tốt hơn hết là nên đầu hàng Trần Gia Bảo và Ngụy Phong Lăng thừa lúc mà ông ta vẫn đang còn nắm giữ được cổ phần của tập đoàn Tang Thiên trong tay, lúc này nó ít nhất vẫn còn một chút giá trị thương lượng, như vậy nói không chừng ông ta vẫn còn có thể tranh thủ chút lợi cho bản thân, đương nhiên, nếu làm vậy chắc chắn ông ta chắc chắn sẽ không còn chút vinh quang nào, nhưng ít nhất có thể cứu được mạng sống của ông ta, hơn nữa những gia sản mà ông ta dành dụm bao năm qua cũng không ít, có thể bảo đảm bọn họ cả đời không lo ăn mặc.
Đó là lý do tại sao bây giờ ông ta lại có thể đánh liều một trận gọi điện thoại đầu hàng với Ngụy Phong Lăng.
Bây giờ đã có sự dẫn dắt của nhà họ Hoàng, chỉ cần đợi tới thời cơ thích hợp, các gia tộc lớn còn sót lại sẽ thống nhất một trận tuyến, chung tay đối phó với Trần Gia Bảo, đến lúc đó cho dù Trần Gia Bảo có ba đầu sáu tay cũng đừng hòng sống sót mà ra khỏi tỉnh Phú Thọ được!”
Bùi Tuệ Lâm cảm thán một tiếng và nói với vẻ khó tin: “Anh đã đoán trước được tình hình hiện tại từ lâu rồi, cho nên mới cố ý không nói cho Kinh Lập Thành ư?”
Đột nhiên, cô kêu một tiếng “Ui da” rồi vội vàng rít tay lại, hóa ra là do nước trong ấm trà đã sôi, cô không cẩn thận nên đã bị bỏng một ít.
“Tất cả những chuyện thế này đều là do Kinh Lập Thành tự mình lựa chọn, anh chỉ là thuận thế mà làm thôi, hơn nữa nhiều khi để đạt được mục đích của mình, những hy sinh cần thiết là hoàn toàn không tránh khỏi, huống hồ gì quan hệ giữa nhà họ Bùi chúng ta và nhà họ Kinh vốn cũng không tốt.” Bùi Thanh Phong đi đến đối diện Bùi Tuệ Lâm ngồi xuống, nói: “Hai ngày này em chỉ cần ngoan ngoãn ngồi ở nhà đợi, không được phép đi gặp Trần Gia Bảo, bởi vì trận chiến cuối cùng giữa tỉnh Phú Thọ và Trần Gia Bảo, sẽ đến sớm thôi!”
“Em… em biết rồi.” Bùi Tuệ Lâm cắn đôi môi đỏ mọng, vẻ mặt rất phức tạp, không thể giải thích được, trong lòng cô ta rất lo lắng cho Trần Gia Bảo.
Đúng như Tang Ngọc Hoàng đã dự đoán trước đó, ngày hôm sau ngay khi thị trường chứng khoán mở cửa giao dịch, giá cổ phiếu của tập đoàn Tang Thiên lại một lần nữa bị ảnh hưởng nặng nề.
Tuy nhiên, lúc này đây Tang Ngọc Hoàng đã hoàn toàn không còn chút tinh thần nào, nhìn giá cổ phiếu của Tập đoàn Tang Thiên cứ giảm xuống không ngừng, thậm chí đã giảm đi được một nửa, ông ta vậy mà lại không thể có một chút ý tưởng phản công nào.
Không chỉ có thư ký vội vàng chạy vào báo cáo tình hình và bị ông ta quát ra ngoài mà tất cả các cuộc gọi của các cổ đông lớn của tập đoàn Tang thị cũng bị ông ta phớt lờ.
Dưới sự ảnh hưởng của ông ta, toàn bộ nhân viên trong nội bộ Tập đoàn Tang Thiên cũng bỏ qua công việc của mình, bắt đầu bàn tán về khả năng Tập đoàn Tang Thiên có bị sụp đổ hay không, dần dần, một cỗ tâm trạng tuyệt vọng bao trùm khắp toàn bộ tập đoàn Tang Thiên..
Trong văn phòng chủ tịch, Tang Ngọc Hoàng với khuôn mặt mệt mỏi và đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, làm gì còn có thần thái hăng hái và sự tự tin trưởng thành của một người từng là một doanh nhân thành đạt trong giới kinh doanh ngày xưa?
Một hơi hút xong điếu thuốc cuối cùng trong tay, Tang Ngọc Hoàng vươn tay xoa xoa thái dương, đột nhiên ông ta nghiến răng nghiến lợi, cầm lấy điện thoại di động ra, bấm số gọi cho Ngụy Phong Lăng, bất lực nói: “Tôi… Tôi nhận thua, anh có thể tới đây bất cứ lúc nào cũng được, tôi sẽ ký kết hợp đồng chuyển nhượng cổ phần với anh và giao lại tập đoàn Tang Thiên cho anh và Trần Gia Bảo, nhưng mà tôi có một điều kiện, anh hãy để cho Trần Gia Bảo buông tha cho tôi và gia đình của tôi đi, chúng tôi sẽ không bao giờ xuất hiện ở tỉnh Phú Thọ nữa… ”
Tối hôm qua Tang Ngọc Hoàng đã ngồi suy nghĩ suốt cả một đêm, bây giờ việc nhà họ Tang bị sụp đổ sớm hay muộn chỉ còn là vấn đề của thời gian mà thôi, hơn nữa nếu cứ theo cái đà này, nguy cơ của nhà họ Tang sẽ chỉ càng ngày càng lớn thêm, nếu lúc đó mà Trần Gia Bảo lại thật sự tìm đến tận cửa, chỉ sợ không những không bảo vệ được Tập đoàn Tang Thiên, mà ngay cả tính mạng của ông ta và gia đình ông ta cũng sẽ không giữ được.
Vì vậy, tốt hơn hết là nên đầu hàng Trần Gia Bảo và Ngụy Phong Lăng thừa lúc mà ông ta vẫn đang còn nắm giữ được cổ phần của tập đoàn Tang Thiên trong tay, lúc này nó ít nhất vẫn còn một chút giá trị thương lượng, như vậy nói không chừng ông ta vẫn còn có thể tranh thủ chút lợi cho bản thân, đương nhiên, nếu làm vậy chắc chắn ông ta chắc chắn sẽ không còn chút vinh quang nào, nhưng ít nhất có thể cứu được mạng sống của ông ta, hơn nữa những gia sản mà ông ta dành dụm bao năm qua cũng không ít, có thể bảo đảm bọn họ cả đời không lo ăn mặc.
Đó là lý do tại sao bây giờ ông ta lại có thể đánh liều một trận gọi điện thoại đầu hàng với Ngụy Phong Lăng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.