Chương 1337
Hoa Khôi
12/03/2022
Tuy nhiên, trong thâm tâm tôi biết rất rõ ràng rằng tôi phải cảm ơn
Gia Bảo vì tất cả những điều này, nếu như không có anh, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ chiến thắng được nhà họ Tang một cách êm đẹp như vậy,
thậm chí, rất có thể sẽ chết trong tay nhà họ Tang, ân tình của anh, tôi sẽ luôn luôn ghi nhớ!
Dựa theo thỏa thuận trước đó, sau khi tôi ký xong hợp đồng chuyển nhượng cổ phần với Tang Ngọc Hoàng, tôi sẽ chuyển sang cho anh một phần cổ phần của cả nhà họ Ngụy và nhà họ Tang, với ý tứ là dùng để báo đáp lại anh.”
Ngụy Nhã Huyên cũng là một bộ dạng rất biết ơn Trần Gia Bảo, cô vô thức vươn tay ôm lấy cánh tay anh.
Trần Gia Bảo cười nói: “Không cần khách khí, mọi người đều là người một nhà.”
Người một nhà!
Ngụy Nhã Huyên không khỏi cảm thấy trong lòng ngọt ngào, cô chủ động lột vỏ một quả nho, đút vào trong miệng Trần Gia Bảo.
Bên kia, Liễu Ngọc Phi trợn tròn mắt một cái, trong lòng có chút ghen tị, nhưng cô biết cô không thể làm ra loại chuyện thân mật như vậy ở nơi công cộng, cô không thể làm được.
Vào buổi chiều, Ngụy Phong Lăng đúng giờ đến Tập đoàn Tang Thiên ở thành phố Vinh như đã hẹn, và ký một hợp đồng chuyển nhượng cổ phần với Tang Ngọc Hoàng tại cuộc họp hội đồng quản trị, thông báo rằng Tập đoàn Tang Thiên đã chính thức đổi chủ, khiến toàn bộ thị trường chứng khoán rung chuyển, sau đó Tang Ngọc Hoàng vội vã dẫn vợ con bỏ đi khỏi tỉnh Phú Thọ và không thấy tung tích đâu nữa, nhưng sau đó vẫn có một tin tức nhỉ được đồn thổi rằng Tang Ngọc HSu khi sắp xếp tốt tất cả mọi chuyện cho vợ con đã treo cổ tự tử, chẳng qua là không ai biết được đó có phải là sự thật hay không.
Vào buổi tối, trong một quán cà phê cao cấp và yên tĩnh của một tòa nhà cao tầng, Phan Phi Uyên ngồi ở vị trí gần bên cửa sổ, đợi Trần Gia Bảo đến.
Hôm nay cô ta đặc biệt trang điểm tinh xảo nhẹ nhàng, mặc một chiếc sườn xám màu xanh nước biển, khắc hoạ hoàn toàn được thân hình quyến rũ và nóng bỏng của cô ta.
Tôn Kỳ, Kinh Hoàng Thái và các vị cường giả tông sư hậu kỳ đã bị Trần Gia Bảo giết, tin tức nhà họ Tang chuyển nhượng cổ phần của công ty sang cho nhà họ Ngụy, cô đều đã nghe qua, khi nghe được mấy tin tức này, đầu tiên cô ta vốn nghi ngờ rằng mình đã nghe nhầm, nhưng sau đó hoàn toàn rung động.
Tại quán cà phê này mấy ngày hôm trước, Trần Gia Bảo đã đánh cược với cô rằng anh có thể phá hủy nhà họ Tang, lúc đó cô thế nào cũng không tin, nhưng bây giờ, nhà họ Tang không chỉ đã bị tiêu diệt, mà còn bị tiêu diệt nhanh như vậy, nhanh đến mức khiến cho cô ta có chút trở tay không kịp, thậm chí cảm thấy rằng mình là đang nằm mơ!
Tuy nhiên, khi nhận được tin tức về việc nhà họ Tang bị sụp đổ, trong lòng của Phan Phi Uyên lại âm thầm tràn ngập một niềm vui mừng, dựa theo cá cược của cô ta với Trần Gia Bảo, sau khi nhà họ Tang sụp đổ, cô ta phải từ chức khỏi tập đoàn Minh Nhiên và gia nhập vào tập đoàn Gia Vy của Trần Gia Bảo, làm việc cho Trần Gia Bảo, điều đó cũng có nghĩa là cô ta sẽ thường xuyên được gặp Trần Gia Bảo nhiều hơn trong tương lai.
Đột nhiên, cửa ra vào bằng kính trong suốt của quán cà phê bị đẩy ra, Trần Gia Bảo xuất hiện trong tầm mắt của Phan Phi Uyên, cùng Phan Phi Uyên liếc nhìn nhau một cái, thả lỏng một tay ra đằng sau, cất bước đi về phía cô ta.
“Tặng cô.” Sau khi Trần Gia Bảo đi đến phía sau của Phan Phi Uyên, tay trái vốn dĩ đang thả lỏng ở phía sau đột nhiên duỗi ra, trong tay cầm một đóa hoa hồng tinh xảo, đưa tới trước người Phan Phi Uyên.
Hai mắt Phan Phi Uyên sáng lên, vươn tay cầm lấy bông hoa hồng, cười nói: “Cảm ơn, tôi rất thích.”
Trần Gia Bảo ngồi xuống đối diện với cô và gọi một ly trà Long Tĩnh Tây Hồ.
Dựa theo thỏa thuận trước đó, sau khi tôi ký xong hợp đồng chuyển nhượng cổ phần với Tang Ngọc Hoàng, tôi sẽ chuyển sang cho anh một phần cổ phần của cả nhà họ Ngụy và nhà họ Tang, với ý tứ là dùng để báo đáp lại anh.”
Ngụy Nhã Huyên cũng là một bộ dạng rất biết ơn Trần Gia Bảo, cô vô thức vươn tay ôm lấy cánh tay anh.
Trần Gia Bảo cười nói: “Không cần khách khí, mọi người đều là người một nhà.”
Người một nhà!
Ngụy Nhã Huyên không khỏi cảm thấy trong lòng ngọt ngào, cô chủ động lột vỏ một quả nho, đút vào trong miệng Trần Gia Bảo.
Bên kia, Liễu Ngọc Phi trợn tròn mắt một cái, trong lòng có chút ghen tị, nhưng cô biết cô không thể làm ra loại chuyện thân mật như vậy ở nơi công cộng, cô không thể làm được.
Vào buổi chiều, Ngụy Phong Lăng đúng giờ đến Tập đoàn Tang Thiên ở thành phố Vinh như đã hẹn, và ký một hợp đồng chuyển nhượng cổ phần với Tang Ngọc Hoàng tại cuộc họp hội đồng quản trị, thông báo rằng Tập đoàn Tang Thiên đã chính thức đổi chủ, khiến toàn bộ thị trường chứng khoán rung chuyển, sau đó Tang Ngọc Hoàng vội vã dẫn vợ con bỏ đi khỏi tỉnh Phú Thọ và không thấy tung tích đâu nữa, nhưng sau đó vẫn có một tin tức nhỉ được đồn thổi rằng Tang Ngọc HSu khi sắp xếp tốt tất cả mọi chuyện cho vợ con đã treo cổ tự tử, chẳng qua là không ai biết được đó có phải là sự thật hay không.
Vào buổi tối, trong một quán cà phê cao cấp và yên tĩnh của một tòa nhà cao tầng, Phan Phi Uyên ngồi ở vị trí gần bên cửa sổ, đợi Trần Gia Bảo đến.
Hôm nay cô ta đặc biệt trang điểm tinh xảo nhẹ nhàng, mặc một chiếc sườn xám màu xanh nước biển, khắc hoạ hoàn toàn được thân hình quyến rũ và nóng bỏng của cô ta.
Tôn Kỳ, Kinh Hoàng Thái và các vị cường giả tông sư hậu kỳ đã bị Trần Gia Bảo giết, tin tức nhà họ Tang chuyển nhượng cổ phần của công ty sang cho nhà họ Ngụy, cô đều đã nghe qua, khi nghe được mấy tin tức này, đầu tiên cô ta vốn nghi ngờ rằng mình đã nghe nhầm, nhưng sau đó hoàn toàn rung động.
Tại quán cà phê này mấy ngày hôm trước, Trần Gia Bảo đã đánh cược với cô rằng anh có thể phá hủy nhà họ Tang, lúc đó cô thế nào cũng không tin, nhưng bây giờ, nhà họ Tang không chỉ đã bị tiêu diệt, mà còn bị tiêu diệt nhanh như vậy, nhanh đến mức khiến cho cô ta có chút trở tay không kịp, thậm chí cảm thấy rằng mình là đang nằm mơ!
Tuy nhiên, khi nhận được tin tức về việc nhà họ Tang bị sụp đổ, trong lòng của Phan Phi Uyên lại âm thầm tràn ngập một niềm vui mừng, dựa theo cá cược của cô ta với Trần Gia Bảo, sau khi nhà họ Tang sụp đổ, cô ta phải từ chức khỏi tập đoàn Minh Nhiên và gia nhập vào tập đoàn Gia Vy của Trần Gia Bảo, làm việc cho Trần Gia Bảo, điều đó cũng có nghĩa là cô ta sẽ thường xuyên được gặp Trần Gia Bảo nhiều hơn trong tương lai.
Đột nhiên, cửa ra vào bằng kính trong suốt của quán cà phê bị đẩy ra, Trần Gia Bảo xuất hiện trong tầm mắt của Phan Phi Uyên, cùng Phan Phi Uyên liếc nhìn nhau một cái, thả lỏng một tay ra đằng sau, cất bước đi về phía cô ta.
“Tặng cô.” Sau khi Trần Gia Bảo đi đến phía sau của Phan Phi Uyên, tay trái vốn dĩ đang thả lỏng ở phía sau đột nhiên duỗi ra, trong tay cầm một đóa hoa hồng tinh xảo, đưa tới trước người Phan Phi Uyên.
Hai mắt Phan Phi Uyên sáng lên, vươn tay cầm lấy bông hoa hồng, cười nói: “Cảm ơn, tôi rất thích.”
Trần Gia Bảo ngồi xuống đối diện với cô và gọi một ly trà Long Tĩnh Tây Hồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.