Chương 1340
Hoa Khôi
12/03/2022
Ở ngoại ô thành phố này có một hồ nước vô cùng trong xanh và đẹp mắt, đặc biệt là vào ban đêm, phản chiếu các vì sao trên bầu trời, giống hệt như dải Ngân Hà trên bầu trời. Công viên chủ đề của thành phố cũng là
một điểm thu hút khách du lịch nổi tiếng ở đây.
Sau khi Trần Gia Bảo và Liễu Ngọc Phi đến nơi liền tìm một khách sạn năm sao để ở.
Ngoài suy nghĩ của Liễu Ngọc Phi, Trần Gia Bảo lại báo với lễ tân chỉ lấy một phòng tổng thống ở tầng cao nhất. Như vậy là có ý gì đây ? Chẳng lẽ đêm nay cô ta sẽ ở chung phòng với Trần Gia Bảo sao?
Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, đến lúc đó xảy ra chuyện gì, không cần nói cũng biết.
Trống ngực cô ta đập thình thịch, thậm chí có chút hoảng loạn, đến nỗi khi ăn tối ở nhà hàng mà cả người cứ ngơ ngẩn. Khá kì cục là trong lòng cô ta lại có chút mong đợi, lại còn không yêu cầu Trần Gia Bảo đặt thêm một phòng nữa.
Ăn cơm tối xong, Trần Gia Bảo nắm tay Liễu Ngọc Phi đi về phòng tổng thống. Liễu Ngọc Phi vừa đi vừa cúi đầu e lệ, hệt như một nàng dâu nhỏ ngoan ngoãn nghe lời.
Sau khi mở cửa bước vào phòng, trái tim Liễu Ngọc Phi run lên. Đột nhiên cô ta cảm thấy như mình đã lên nhầm thuyền giặc, bây giờ có muốn xuống cũng không thể xuống được nữa, không, nói chính xác hơn, cô ta vốn không nghĩ tới chuyện xuống.
Đầu óc choáng váng, Liễu Ngọc Phi đi theo Trần Gia Bảo đến bên ghế sô pha mềm mại mà ngồi xuống. Tim cô ta đập thình thịch, tay chân thì cứ luống cuống không biết để đâu.
Trần Gia Bảo nhìn dáng vẻ khẩn trương đến kỳ lạ của cô ta, không khỏi cười “ha” lên một tiếng. Anh đùa: “Thật khó tin là có lúc đội trưởng Liễu Ngọc Phi oai phong lẫm liệt của chúng ta cũng biết ngại ngùng xấu hổ như vậy. Nếu để đám thuộc hạ trước đây của cô nhìn thấy, không biết họ có cảm tưởng gì ha?”
Nghe lời đùa của Trần Gia Bảo, Liễu Ngọc Phi thẹn quá hóa giận, bộ dạng mắc cỡ ngại ngùng khi nãy lập tức biến mất. Liễu Ngọc Phi nhướn mày: “Cậu nói bậy bạ gì đó, còn không phải… còn không phải tại cậu chỉ thuê có một phòng à? Tôi… tôi… hừ, tôi đến lễ tân bảo nhân viên lấy phòng khác cho tôi, xem cậu còn đắc ý nữa không…”
Cô ta nói xong, tức giận đứng lên muốn đi ra ngoài.
Trần Gia Bảo lập tức kéo lấy tay cô lại. Chỉ dùng chút sức, Liễu Ngọc Phi đã ngã vào trong lòng của Trần Gia Bảo. Ngửi thấy mùi hương nam tính trên người Trần Gia Bảo, mặt Liễu Ngọc Phi đỏ ửng lên, cô ta xấu hổ nói: “Buông tôi ra, tôi… Ưm …”
Cô ta còn chưa dứt lời, đôi môi đỏ mọng đã bị Trần Gia Bảo chiếm lấy, lời muốn nói ra cũng bị chặn lại.
Dưới sự tấn công cuồng nhiệt của Trần Gia Bảo, sự tức giận ban đầu của Liễu Ngọc Phi dần dần biến mất, thay vào đó, cô ta vòng tay mình qua cổ Trần Gia Bảo, đáp lại anh bằng sự dịu dàng như nước.
Một lúc lâu, nhìn Liễu Ngọc Phi mặt mày ửng đỏ nhưng trong mắt lại lấp lánh như phát sáng, Trần Gia Bảo vươn tay nhẹ nhàng mân mê phần dưới khuyên tai đính hạt của cô ta, cười nói: “Trông cô bây giờ thật say lòng người, cả người tràn đầy hơi thở quyến rũ, khiến người ta muốn phạm tội ghê.”
Vành tai là bộ phận nhạy cảm của Liễu Ngọc Phi, bây giờ bị Trần Gia Bảo tùy ý xâm phạm, cô ta khẽ rùng mình, nổi hết da gà. Cô nhanh chóng đẩy ra Trần Gia Bảo, vừa ngồi dậy chỉnh lại quần áo trên người, vừa liếc xéo Trần Gia Bảo. “Chỉ biết bắt nạt tôi.”
“Bởi vì cô là của tôi, dưới gầm trời này cũng chỉ có Trần Gia Bảo tôi mới có thể bắt nạt cô.” Trần Gia Bảo nâng cằm Liễu Ngọc Phi lên, nhìn thẳng vào mắt cô ta, giống như đang tuyên bố quyền chiếm hữu của anh với Liễu Ngọc Phi.
Trần Gia Bảo nói chuyện bá đạo, thậm chí có chút vô lễ, nhưng lại khiến Liễu Ngọc Phi trong lòng ngọt ngào. Khóe miệng khẽ nhếch lên một đường cong xinh đẹp, ậm ừ nói: “Dẹp, bổn cô nương chỉ thuộc về chính mình thôi.”
“Không lâu nữa đâu, cô sẽ phải chính miệng thừa nhận cô là của tôi thôi.” Trần Gia Bảo cười nói đầy tự tin, buông cằm Liễu Ngọc Phi ra, đứng dậy.
Liễu Ngọc Phi nhìn anh tò mò, còn Trần Gia Bảo thì vươn eo, bước ra ban công kéo rèm cửa sổ. Phía sau rèm là một cửa sổ cực lớn từ sàn nhà chạm đến nóc. Nhìn qua cửa sổ, bầu trời lúc này chỉ còn ánh trăng sáng. còn bên dưới thì lấp lánh ánh đèn đường tạo nên một cảnh đêm tuyệt đẹp.
Liễu Ngọc Phi đi đến quầy rượu, khui một chai Lafayette đỏ, rót vào hai ly. Cô đến bên Trần Gia Bảo, đưa cho anh một ly sau đó nhẹ giọng hỏi: “Cậu đang nghĩ gì vậy?”
Sau khi Trần Gia Bảo và Liễu Ngọc Phi đến nơi liền tìm một khách sạn năm sao để ở.
Ngoài suy nghĩ của Liễu Ngọc Phi, Trần Gia Bảo lại báo với lễ tân chỉ lấy một phòng tổng thống ở tầng cao nhất. Như vậy là có ý gì đây ? Chẳng lẽ đêm nay cô ta sẽ ở chung phòng với Trần Gia Bảo sao?
Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, đến lúc đó xảy ra chuyện gì, không cần nói cũng biết.
Trống ngực cô ta đập thình thịch, thậm chí có chút hoảng loạn, đến nỗi khi ăn tối ở nhà hàng mà cả người cứ ngơ ngẩn. Khá kì cục là trong lòng cô ta lại có chút mong đợi, lại còn không yêu cầu Trần Gia Bảo đặt thêm một phòng nữa.
Ăn cơm tối xong, Trần Gia Bảo nắm tay Liễu Ngọc Phi đi về phòng tổng thống. Liễu Ngọc Phi vừa đi vừa cúi đầu e lệ, hệt như một nàng dâu nhỏ ngoan ngoãn nghe lời.
Sau khi mở cửa bước vào phòng, trái tim Liễu Ngọc Phi run lên. Đột nhiên cô ta cảm thấy như mình đã lên nhầm thuyền giặc, bây giờ có muốn xuống cũng không thể xuống được nữa, không, nói chính xác hơn, cô ta vốn không nghĩ tới chuyện xuống.
Đầu óc choáng váng, Liễu Ngọc Phi đi theo Trần Gia Bảo đến bên ghế sô pha mềm mại mà ngồi xuống. Tim cô ta đập thình thịch, tay chân thì cứ luống cuống không biết để đâu.
Trần Gia Bảo nhìn dáng vẻ khẩn trương đến kỳ lạ của cô ta, không khỏi cười “ha” lên một tiếng. Anh đùa: “Thật khó tin là có lúc đội trưởng Liễu Ngọc Phi oai phong lẫm liệt của chúng ta cũng biết ngại ngùng xấu hổ như vậy. Nếu để đám thuộc hạ trước đây của cô nhìn thấy, không biết họ có cảm tưởng gì ha?”
Nghe lời đùa của Trần Gia Bảo, Liễu Ngọc Phi thẹn quá hóa giận, bộ dạng mắc cỡ ngại ngùng khi nãy lập tức biến mất. Liễu Ngọc Phi nhướn mày: “Cậu nói bậy bạ gì đó, còn không phải… còn không phải tại cậu chỉ thuê có một phòng à? Tôi… tôi… hừ, tôi đến lễ tân bảo nhân viên lấy phòng khác cho tôi, xem cậu còn đắc ý nữa không…”
Cô ta nói xong, tức giận đứng lên muốn đi ra ngoài.
Trần Gia Bảo lập tức kéo lấy tay cô lại. Chỉ dùng chút sức, Liễu Ngọc Phi đã ngã vào trong lòng của Trần Gia Bảo. Ngửi thấy mùi hương nam tính trên người Trần Gia Bảo, mặt Liễu Ngọc Phi đỏ ửng lên, cô ta xấu hổ nói: “Buông tôi ra, tôi… Ưm …”
Cô ta còn chưa dứt lời, đôi môi đỏ mọng đã bị Trần Gia Bảo chiếm lấy, lời muốn nói ra cũng bị chặn lại.
Dưới sự tấn công cuồng nhiệt của Trần Gia Bảo, sự tức giận ban đầu của Liễu Ngọc Phi dần dần biến mất, thay vào đó, cô ta vòng tay mình qua cổ Trần Gia Bảo, đáp lại anh bằng sự dịu dàng như nước.
Một lúc lâu, nhìn Liễu Ngọc Phi mặt mày ửng đỏ nhưng trong mắt lại lấp lánh như phát sáng, Trần Gia Bảo vươn tay nhẹ nhàng mân mê phần dưới khuyên tai đính hạt của cô ta, cười nói: “Trông cô bây giờ thật say lòng người, cả người tràn đầy hơi thở quyến rũ, khiến người ta muốn phạm tội ghê.”
Vành tai là bộ phận nhạy cảm của Liễu Ngọc Phi, bây giờ bị Trần Gia Bảo tùy ý xâm phạm, cô ta khẽ rùng mình, nổi hết da gà. Cô nhanh chóng đẩy ra Trần Gia Bảo, vừa ngồi dậy chỉnh lại quần áo trên người, vừa liếc xéo Trần Gia Bảo. “Chỉ biết bắt nạt tôi.”
“Bởi vì cô là của tôi, dưới gầm trời này cũng chỉ có Trần Gia Bảo tôi mới có thể bắt nạt cô.” Trần Gia Bảo nâng cằm Liễu Ngọc Phi lên, nhìn thẳng vào mắt cô ta, giống như đang tuyên bố quyền chiếm hữu của anh với Liễu Ngọc Phi.
Trần Gia Bảo nói chuyện bá đạo, thậm chí có chút vô lễ, nhưng lại khiến Liễu Ngọc Phi trong lòng ngọt ngào. Khóe miệng khẽ nhếch lên một đường cong xinh đẹp, ậm ừ nói: “Dẹp, bổn cô nương chỉ thuộc về chính mình thôi.”
“Không lâu nữa đâu, cô sẽ phải chính miệng thừa nhận cô là của tôi thôi.” Trần Gia Bảo cười nói đầy tự tin, buông cằm Liễu Ngọc Phi ra, đứng dậy.
Liễu Ngọc Phi nhìn anh tò mò, còn Trần Gia Bảo thì vươn eo, bước ra ban công kéo rèm cửa sổ. Phía sau rèm là một cửa sổ cực lớn từ sàn nhà chạm đến nóc. Nhìn qua cửa sổ, bầu trời lúc này chỉ còn ánh trăng sáng. còn bên dưới thì lấp lánh ánh đèn đường tạo nên một cảnh đêm tuyệt đẹp.
Liễu Ngọc Phi đi đến quầy rượu, khui một chai Lafayette đỏ, rót vào hai ly. Cô đến bên Trần Gia Bảo, đưa cho anh một ly sau đó nhẹ giọng hỏi: “Cậu đang nghĩ gì vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.