Chương 1365
Hoa Khôi
12/03/2022
Thì ra là thế!
Trần Gia Bảo bừng tỉnh đại ngộ: “Nói như vậy, cô đặt một ván cược lớn trên người của tôi, không sợ nếu chúng ta thua thì nhà họ Bạch cũng đối mặt với tai ương ngập đầu sao?”
Bạch Ngọc Thanh tự tin cười: “Phiêu lưu càng lớn, hồi báo càng cao, loại hậu quả này tôi còn có thể thừa nhận nổi. Từ khi anh Trần tiến vào tỉnh Phú Thọ, tôi đã bắt đầu phái người quan sát anh, mà càng quan sát càng khiến tôi khiếp sợ. Bởi vì tôi phát hiện, chỉ cần là người đối địch với anh liền không có kết cục tốt. Tôn Trường Đông ước chiến ba ván với anh, thua tới mức đầy người thương tích; ngọc phẩm chất cao trong thành đổ thạch bị anh quét sạch, thua lỗ vài nghìn tỷ; người nhà họ Tang mượn cớ báo thù cho Tang Nhạc Thiên mà âm thầm đối phó anh, kết quả là toàn tộc bị diệt, ngay cả tập đoàn Tang Thiên lớn như thế cũng bị nhà họ Ngụy thu mua; Kinh Lập Thành tranh đoạt Lưu Vũ Tình với anh, chẳng những mất mạng vào tay anh, cũng vì thế mà khiến hai tông sư nhà họ Kinh bồi mạng; Mà ngay cả nhà họ Bùi cũng vì đối nghịch với anh mà tổn thất nghiêm trọng. Có nhiều vết xe đổ như vậy cho tôi tham khảo, tôi cảm thấy dù nhà họ Bạch và nhà họ Hề trở lại thời điểm mạnh mẽ nhất cũng không đối mặt được với anh Trần, chỉ có thể ủ rũ cúp đuôi mà thôi. Cho nên, truyền kỳ của anh Trần làm tôi tự tin rất nhiều, giúp tôi sinh ra khí phách muốn đổi vật dời sao, càng tin tưởng anh Trần có thể dùng một kiếm mở rộng giang sơn.”
Dứt lời, Bạch Ngọc Thanh ngửa chiếc cổ thiên nga của mình uống cạn rượu đỏ trong ly, trên gương mặt trắng nõn dần lộ mây đỏ, xinh đẹp động lòng người.
“Hợp tác với tôi đi, chúng ta có chung kẻ địch, mà liên thủ với tôi thì đồng nghĩa với ở Phú Thọ này anh có thêm một người bạn, giảm đi một kẻ địch.” Bạch Ngọc Thanh uống rượu xong, nhìn ra mặt hồ lấp loáng cách đó không xa, khẽ nhếch môi cười, tin tưởng vững chắc Trần Gia Bảo sẽ đồng ý hợp tác với cô ta.
“Hình như tôi không có lý do từ chối cô.” Trần Gia Bảo cười nói: “Nhưng tôi có một điều kiện, tôi muốn mượn người của nhà họ Bạch điều tra một cô gái Nhật tên là Terai Chika, đúng rồi, cạnh cô ấy có hai cao thủ tông sư từ đảo thánh, cho nên nhất định phải cẩn thận.”
“Terai Chika?” Bạch Ngọc Thanh thấp giọng lặp lại, nghiêm túc nói: “Được, tôi biết rồi, tôi sẽ phái người ra sức tìm kiếm Terai Chika. Vậy từ lúc này, Bạch Ngọc Thanh tôi và anh Trần đã thành đối tác, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Trần Gia Bảo gần như lập tức có thể lĩnh hội ý tứ của Bạch Ngọc Thanh: “Không phải nhà họ Bạch, mà là Bạch Ngọc Thanh à?”
Bạch Ngọc Thanh cười nói: “Đúng vậy, lần này tôi tới tìm anh là tự mình quyết định, tôi là người thừa kế tương lai của nhà họ Bạch, tôi có trách nhiệm và nghĩa vụ làm ra lựa chọn tốt nhất cho nhà họ Bạch, nhưng cha tôi không hẳn đồng ý với tôi, cho nên bây giờ có thể mời anh Trần cùng tôi về nhà họ Bạch không? Chỉ cần anh tới, cha tôi chắc chắn sẽ đồng ý với quyết định của tôi.”
“Cô tự tin vậy sao?”
“Tất nhiên rồi, tôi biết anh Trần là thần y đương đại, mà ông nội của tôi bệnh nặng đã lâu, chỉ cần anh có thể chữa khỏi cho ông nội tôi, nhà họ Bạch nợ ân tình này, đến lúc ấy sẽ vui vẻ cam nguyệt kết minh với anh thôi.”
Nói xong, Bạch Ngọc Thanh đưa tay làm động tác mời, sau đó xoay người đi về phía thang máy.
Thấy dáng người thướt tha của Bạch Ngọc Thanh, Trần Gia Bảo lắc đầu, nhỏ giọng nói thầm: “Không ngờ tôi còn phải có nghĩa vụ chữa bệnh cho cụ Bạch nhà các người trước à? Đã thế bên tôi chỉ có một cái hiệp ước miệng nữa chứ! Cuối cùng có thể hợp tác hay không còn không biết đâu. Sao phụ nữ dạo này mình gặp đều khôn khéo quá vậy?”
Bạch Ngọc Thanh đi đằng trước, không biết có nghe thấy Trần Gia Bảo lầu bầu không, thoáng nhếch môi nở nụ cười.
Hai người vào thang máy xuống tới sảnh tiếp khách của khách sạn Yên Bái, dưới ánh nhìn cung kính của quản lý tiến ra bãi đỗ xe bên ngoài.
Bạch Ngọc Thanh đi đến trước một chiếc Ferrari màu lam, vừa mở cửa xe lại chợt quay đầu cười với Trần Gia Bảo: “Tôi nghe nói cuộc thi đấu thứ hai giữa anh Trần và Tôn Trường Đông là đua xe, nhưng vì có chuyện ngoài ý muốn nên buộc phải bỏ dở giữa chừng, như vậy chắc hẳn anh Trần cũng là một người yêu đua xe nhỉ! Vừa hay, thật ra tôi cũng rất thích đua xe, anh Trần có muốn ngồi cùng xe với tôi không? Thử xem kỹ năng của tôi thế nào?”
Trần Gia Bảo bừng tỉnh đại ngộ: “Nói như vậy, cô đặt một ván cược lớn trên người của tôi, không sợ nếu chúng ta thua thì nhà họ Bạch cũng đối mặt với tai ương ngập đầu sao?”
Bạch Ngọc Thanh tự tin cười: “Phiêu lưu càng lớn, hồi báo càng cao, loại hậu quả này tôi còn có thể thừa nhận nổi. Từ khi anh Trần tiến vào tỉnh Phú Thọ, tôi đã bắt đầu phái người quan sát anh, mà càng quan sát càng khiến tôi khiếp sợ. Bởi vì tôi phát hiện, chỉ cần là người đối địch với anh liền không có kết cục tốt. Tôn Trường Đông ước chiến ba ván với anh, thua tới mức đầy người thương tích; ngọc phẩm chất cao trong thành đổ thạch bị anh quét sạch, thua lỗ vài nghìn tỷ; người nhà họ Tang mượn cớ báo thù cho Tang Nhạc Thiên mà âm thầm đối phó anh, kết quả là toàn tộc bị diệt, ngay cả tập đoàn Tang Thiên lớn như thế cũng bị nhà họ Ngụy thu mua; Kinh Lập Thành tranh đoạt Lưu Vũ Tình với anh, chẳng những mất mạng vào tay anh, cũng vì thế mà khiến hai tông sư nhà họ Kinh bồi mạng; Mà ngay cả nhà họ Bùi cũng vì đối nghịch với anh mà tổn thất nghiêm trọng. Có nhiều vết xe đổ như vậy cho tôi tham khảo, tôi cảm thấy dù nhà họ Bạch và nhà họ Hề trở lại thời điểm mạnh mẽ nhất cũng không đối mặt được với anh Trần, chỉ có thể ủ rũ cúp đuôi mà thôi. Cho nên, truyền kỳ của anh Trần làm tôi tự tin rất nhiều, giúp tôi sinh ra khí phách muốn đổi vật dời sao, càng tin tưởng anh Trần có thể dùng một kiếm mở rộng giang sơn.”
Dứt lời, Bạch Ngọc Thanh ngửa chiếc cổ thiên nga của mình uống cạn rượu đỏ trong ly, trên gương mặt trắng nõn dần lộ mây đỏ, xinh đẹp động lòng người.
“Hợp tác với tôi đi, chúng ta có chung kẻ địch, mà liên thủ với tôi thì đồng nghĩa với ở Phú Thọ này anh có thêm một người bạn, giảm đi một kẻ địch.” Bạch Ngọc Thanh uống rượu xong, nhìn ra mặt hồ lấp loáng cách đó không xa, khẽ nhếch môi cười, tin tưởng vững chắc Trần Gia Bảo sẽ đồng ý hợp tác với cô ta.
“Hình như tôi không có lý do từ chối cô.” Trần Gia Bảo cười nói: “Nhưng tôi có một điều kiện, tôi muốn mượn người của nhà họ Bạch điều tra một cô gái Nhật tên là Terai Chika, đúng rồi, cạnh cô ấy có hai cao thủ tông sư từ đảo thánh, cho nên nhất định phải cẩn thận.”
“Terai Chika?” Bạch Ngọc Thanh thấp giọng lặp lại, nghiêm túc nói: “Được, tôi biết rồi, tôi sẽ phái người ra sức tìm kiếm Terai Chika. Vậy từ lúc này, Bạch Ngọc Thanh tôi và anh Trần đã thành đối tác, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Trần Gia Bảo gần như lập tức có thể lĩnh hội ý tứ của Bạch Ngọc Thanh: “Không phải nhà họ Bạch, mà là Bạch Ngọc Thanh à?”
Bạch Ngọc Thanh cười nói: “Đúng vậy, lần này tôi tới tìm anh là tự mình quyết định, tôi là người thừa kế tương lai của nhà họ Bạch, tôi có trách nhiệm và nghĩa vụ làm ra lựa chọn tốt nhất cho nhà họ Bạch, nhưng cha tôi không hẳn đồng ý với tôi, cho nên bây giờ có thể mời anh Trần cùng tôi về nhà họ Bạch không? Chỉ cần anh tới, cha tôi chắc chắn sẽ đồng ý với quyết định của tôi.”
“Cô tự tin vậy sao?”
“Tất nhiên rồi, tôi biết anh Trần là thần y đương đại, mà ông nội của tôi bệnh nặng đã lâu, chỉ cần anh có thể chữa khỏi cho ông nội tôi, nhà họ Bạch nợ ân tình này, đến lúc ấy sẽ vui vẻ cam nguyệt kết minh với anh thôi.”
Nói xong, Bạch Ngọc Thanh đưa tay làm động tác mời, sau đó xoay người đi về phía thang máy.
Thấy dáng người thướt tha của Bạch Ngọc Thanh, Trần Gia Bảo lắc đầu, nhỏ giọng nói thầm: “Không ngờ tôi còn phải có nghĩa vụ chữa bệnh cho cụ Bạch nhà các người trước à? Đã thế bên tôi chỉ có một cái hiệp ước miệng nữa chứ! Cuối cùng có thể hợp tác hay không còn không biết đâu. Sao phụ nữ dạo này mình gặp đều khôn khéo quá vậy?”
Bạch Ngọc Thanh đi đằng trước, không biết có nghe thấy Trần Gia Bảo lầu bầu không, thoáng nhếch môi nở nụ cười.
Hai người vào thang máy xuống tới sảnh tiếp khách của khách sạn Yên Bái, dưới ánh nhìn cung kính của quản lý tiến ra bãi đỗ xe bên ngoài.
Bạch Ngọc Thanh đi đến trước một chiếc Ferrari màu lam, vừa mở cửa xe lại chợt quay đầu cười với Trần Gia Bảo: “Tôi nghe nói cuộc thi đấu thứ hai giữa anh Trần và Tôn Trường Đông là đua xe, nhưng vì có chuyện ngoài ý muốn nên buộc phải bỏ dở giữa chừng, như vậy chắc hẳn anh Trần cũng là một người yêu đua xe nhỉ! Vừa hay, thật ra tôi cũng rất thích đua xe, anh Trần có muốn ngồi cùng xe với tôi không? Thử xem kỹ năng của tôi thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.