Chương 1375
Hoa Khôi
12/03/2022
Có điều, những điều này cũng không thể khiến anh ta chịu cúi đầu, anh ta cười lạnh rồi nói: “Trần Gia Bảo anh dù có lợi hại nhưng chỉ có một
mình, mười gia tộc lớn chúng tôi liên thủ, cho dù loại trừ nhà họ Ngụy
có ý tưởng đen tối hợp tác với anh và nhà họ Tang đã bị hủy diệt ra thì
chúng tôi vẫn còn tám gia tộc lớn, nếu như liên thủ lại thì có thể
nghiền nát anh dễ như trở bàn tay.
Trần Gia Bảo, tôi khuyên anh một câu, tốt nhất anh nên cút về tỉnh Phú Thọ đi, nói không chừng còn có thể giữ được cái mạng, nếu không, tỉnh Phú Thọ sẽ trở thành chỗ chôn anh đất, còn nữa anh phải hiểu rõ chút, không phải tôi đang uy hiếp anh, mà là đang nói cho anh biết sự thật mà thôi.”
Hà Tử Lan thầm kinh hô một tiếng, ngày thường bà ta không quan tâm nhiều chuyện, chỉ biết thanh danh vang dội của Trần Gia Bảo nhưng không biết Trần Gia Bảo đang trong tình thế nguy hiểm như vậy.
Từ sự lo lắng của một người mẹ cho con gái, bà ta lặng lẽ kéo Bạch Hồng Hải tới một bên, nhỏ giọng hỏi: “Tôi hỏi ông, Hề Vân Lâm nói tình cảnh của Trần Gia Bảo rất nguy hiểm là thật hay giả thế?”
“Đương nhiên là thật rồi, hiện giờ ngay cả nhà họ Hoàng cũng đang chuẩn bị đối phó với Trần Gia Bảo, cậu ta có thể sống sót rời khỏi tỉnh Phú Thọ không còn chưa biết được.” Bạch Hải Hồng gật đầu, nói với vẻ chắc chắn.
Hà Tử Lan chợt cảm thấy lòng lạnh lẽo, nhớ tới thế lực khủng bố của nhà họ Hoàng, lập tức hạ quyết tâm, nhỏ giọng kiên định nói: “Nếu thật sự như vậy thì tôi tuyệt đối không đồng ý cho Ngọc Thanh ở bên cạnh Trần Gia Bảo.”
“Yên tâm, tôi biết nên làm thế nào mà.” Bạch Hải Hồng gật đầu, ý của Hà Tử Lan hoàn toàn giống với ý của ông ta.
Tuy rằng hai người họ nói chuyện riêng rất nhỏ nhưng Trần Gia Bảo vẫn có thể nghe được rõ ràng, anh khẽ liếc mắt một cái về phía Bạch Hải Hồng, sau đó nói với Hề Vân Lâm: “Các người còn tám gia tộc lớn? Lẽ nào các người đã quên hai vị tông sư của nhà họ Kinh chết trong tay tôi rồi sao, có thể nói nhà họ Kinh bây giờ không khác gì tàn phế, hơn nữa…” Ánh mắt Trần Gia Bảo nghiền ngẫm, đột nhiên ôm lấy eo Bạch Ngọc Thanh thật chặt, kéo cô ta vào lòng mình, cười nói: “Ngọc Thanh là bạn gái tôi, sau này cũng sẽ là vợ tôi, anh cảm thấy tôi sẽ xem nhà họ Bạch là đối thủ của mình sao?”
Bạch Ngọc Thanh đột nhiên bị Trần Gia Bảo ôm vào lòng, cảm nhận được hơi thở nam tính của anh, trong nháy mắt cả người trở nên cứng đờ nhưng lại nhanh chóng khôi phục bình thường, đỏ mặt nói: “Gia Bảo là… là chồng tương lai của tôi, nhà họ Bạch đương nhiên sẽ không ở phe đối lập với Gia Bảo.”
Lời vừa nói ra khiến Bạch Hải Hồng và Hà Tử Lan lập tức nhíu mày.
Hề Vân Lâm theo đuổi Bạch Ngọc Thanh nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy dáng vẻ dựa dẫm người khác như vậy của Bạch Ngọc Thanh?
Trong lòng anh ta ghen ghét không thôi, có điều với thân phận cậu chủ nhà giàu trong giới thượng lưu, anh ta vẫn phải duy trì dáng vẻ bình tĩnh lý trí của mình, khinh miệt nói: “Anh tự tin vậy sao, anh nghĩ mình thật sự có thể cưới được Ngọc Thanh sao? Đúng là lớn miệng!”
“Đúng vậy.” Bạch Hải Hồng lập tức đi lên phía trước, trầm giọng nói: “Trần Gia Bảo, có lẽ cậu đúng là một thanh niên tài giỏi, nhưng cho dù cậu có tài giỏi gấp mười lần đi chăng nữa, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý để Ngọc Thanh và cậu ở bên nhau, bởi vì lập trường của chúng ta đối lập nhau, hơn nữa nói thật, tôi không xem trọng cậu.”
Bạch Ngọc Thanh không ngờ bố mình lại từ chối dứt khoát như vậy, bất mãn nói: “Bố…”
“Câm miệng!” Bạch Hải Hồng hoàn toàn không cho Bạch Ngọc Thanh cơ hội nói chuyện, trực tiếp ngắt lời cô ta, nói: “Chuyện này ý tôi đã quyết, Trần Gia Bảo, cảm ơn cậu đã cứu con gái tôi một mạng, ân tình này chúng tôi sẽ nhớ kỹ, sau này chắc chắn sẽ báo đáp, hiện giờ trời cũng không còn sớm nữa, nhà họ Bạch chúng tôi chỉ là gia đình bình thường, không thể giữ được nhân vật lớn như cậu, nhân lúc trời còn chưa muộn hẳn cậu mau đi đi.”
Ông ta không hề nể mặt chút nào, trực tiếp mở miệng đuổi người.
Vẻ mặt Bạch Ngọc Thanh đầy ấm ức.
Hà Tử Lan gật đầu, nhìn dáng vẻ mạnh mẽ kiên quyết của chồng mình, không khỏi vui vẻ bật cười.
Trần Gia Bảo, tôi khuyên anh một câu, tốt nhất anh nên cút về tỉnh Phú Thọ đi, nói không chừng còn có thể giữ được cái mạng, nếu không, tỉnh Phú Thọ sẽ trở thành chỗ chôn anh đất, còn nữa anh phải hiểu rõ chút, không phải tôi đang uy hiếp anh, mà là đang nói cho anh biết sự thật mà thôi.”
Hà Tử Lan thầm kinh hô một tiếng, ngày thường bà ta không quan tâm nhiều chuyện, chỉ biết thanh danh vang dội của Trần Gia Bảo nhưng không biết Trần Gia Bảo đang trong tình thế nguy hiểm như vậy.
Từ sự lo lắng của một người mẹ cho con gái, bà ta lặng lẽ kéo Bạch Hồng Hải tới một bên, nhỏ giọng hỏi: “Tôi hỏi ông, Hề Vân Lâm nói tình cảnh của Trần Gia Bảo rất nguy hiểm là thật hay giả thế?”
“Đương nhiên là thật rồi, hiện giờ ngay cả nhà họ Hoàng cũng đang chuẩn bị đối phó với Trần Gia Bảo, cậu ta có thể sống sót rời khỏi tỉnh Phú Thọ không còn chưa biết được.” Bạch Hải Hồng gật đầu, nói với vẻ chắc chắn.
Hà Tử Lan chợt cảm thấy lòng lạnh lẽo, nhớ tới thế lực khủng bố của nhà họ Hoàng, lập tức hạ quyết tâm, nhỏ giọng kiên định nói: “Nếu thật sự như vậy thì tôi tuyệt đối không đồng ý cho Ngọc Thanh ở bên cạnh Trần Gia Bảo.”
“Yên tâm, tôi biết nên làm thế nào mà.” Bạch Hải Hồng gật đầu, ý của Hà Tử Lan hoàn toàn giống với ý của ông ta.
Tuy rằng hai người họ nói chuyện riêng rất nhỏ nhưng Trần Gia Bảo vẫn có thể nghe được rõ ràng, anh khẽ liếc mắt một cái về phía Bạch Hải Hồng, sau đó nói với Hề Vân Lâm: “Các người còn tám gia tộc lớn? Lẽ nào các người đã quên hai vị tông sư của nhà họ Kinh chết trong tay tôi rồi sao, có thể nói nhà họ Kinh bây giờ không khác gì tàn phế, hơn nữa…” Ánh mắt Trần Gia Bảo nghiền ngẫm, đột nhiên ôm lấy eo Bạch Ngọc Thanh thật chặt, kéo cô ta vào lòng mình, cười nói: “Ngọc Thanh là bạn gái tôi, sau này cũng sẽ là vợ tôi, anh cảm thấy tôi sẽ xem nhà họ Bạch là đối thủ của mình sao?”
Bạch Ngọc Thanh đột nhiên bị Trần Gia Bảo ôm vào lòng, cảm nhận được hơi thở nam tính của anh, trong nháy mắt cả người trở nên cứng đờ nhưng lại nhanh chóng khôi phục bình thường, đỏ mặt nói: “Gia Bảo là… là chồng tương lai của tôi, nhà họ Bạch đương nhiên sẽ không ở phe đối lập với Gia Bảo.”
Lời vừa nói ra khiến Bạch Hải Hồng và Hà Tử Lan lập tức nhíu mày.
Hề Vân Lâm theo đuổi Bạch Ngọc Thanh nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy dáng vẻ dựa dẫm người khác như vậy của Bạch Ngọc Thanh?
Trong lòng anh ta ghen ghét không thôi, có điều với thân phận cậu chủ nhà giàu trong giới thượng lưu, anh ta vẫn phải duy trì dáng vẻ bình tĩnh lý trí của mình, khinh miệt nói: “Anh tự tin vậy sao, anh nghĩ mình thật sự có thể cưới được Ngọc Thanh sao? Đúng là lớn miệng!”
“Đúng vậy.” Bạch Hải Hồng lập tức đi lên phía trước, trầm giọng nói: “Trần Gia Bảo, có lẽ cậu đúng là một thanh niên tài giỏi, nhưng cho dù cậu có tài giỏi gấp mười lần đi chăng nữa, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý để Ngọc Thanh và cậu ở bên nhau, bởi vì lập trường của chúng ta đối lập nhau, hơn nữa nói thật, tôi không xem trọng cậu.”
Bạch Ngọc Thanh không ngờ bố mình lại từ chối dứt khoát như vậy, bất mãn nói: “Bố…”
“Câm miệng!” Bạch Hải Hồng hoàn toàn không cho Bạch Ngọc Thanh cơ hội nói chuyện, trực tiếp ngắt lời cô ta, nói: “Chuyện này ý tôi đã quyết, Trần Gia Bảo, cảm ơn cậu đã cứu con gái tôi một mạng, ân tình này chúng tôi sẽ nhớ kỹ, sau này chắc chắn sẽ báo đáp, hiện giờ trời cũng không còn sớm nữa, nhà họ Bạch chúng tôi chỉ là gia đình bình thường, không thể giữ được nhân vật lớn như cậu, nhân lúc trời còn chưa muộn hẳn cậu mau đi đi.”
Ông ta không hề nể mặt chút nào, trực tiếp mở miệng đuổi người.
Vẻ mặt Bạch Ngọc Thanh đầy ấm ức.
Hà Tử Lan gật đầu, nhìn dáng vẻ mạnh mẽ kiên quyết của chồng mình, không khỏi vui vẻ bật cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.