Chương 137
Hoa Khôi
07/10/2021
Anh nhìn qua cửa sổ thì thấy được bóng dáng của bốn người mặc đồ đen đang cầm súng đi về phía biệt thự.
“Tất cả đều đáng chết!”
Trần Gia Bảo cười lạnh lùng, tay phải anh vung lên, một cây kim châm được bắn ra bay đến chính giữa trán của một trong bốn người.
Trong nháy mắt, người nọ đã chết.
Tiếp đến Trần Gia Bảo xoay người một cái, anh dùng tốc độ “tên bay” mà chạy ra ngoài.
Ban đầu, khi bốn người nhìn thấy Trần Gia Bảo nghênh ngang mà đứa bên cửa sổ nhìn ra ngoài thì bọn họ đã rất kinh ngạc, sau đó tất cả mọi người đều cảm thấy sung sướng.
“Ồ, tao giết nhiều người như vậy rồi mà vẫn chưa gặp qua cái tên nào kiêu ngạo đến mức đó.” Một sát thủ lạnh lùng nói.
“Nếu người này đã muốn chết như vậy thì chúng ta cũng nên tiễn tên đó về chầu diêm vương đi thôi. Sau đó bắt lại người phụ nữ trong phòng, anh em ta cùng nhau hưởng thụ…”
Người nọ còn chưa nói xong thì chỉ thấy một cái gì đó xẹt ngang qua, lát sau anh ta đã nằm xụi lơ ra mặt đất, trên trán còn rỉ máu, anh ta còn chưa kịp biết mình chết vì nguyên nhân gì.
Ba người còn lại đột nhiên cảm thấy sợ hãi, họ còn chưa rõ chuyện gì đã xảy ra thì Trần Gia Bảo như một bóng ma mà xuất hiện trước mặt bọn họ. Anh vươn tay chộp lấy cổ họng của một người, sau một tiếng “răng rắc” thì cổ người nọ đã bị vặn gãy.
Lại một người nữa chết đi!
Lúc này hai tên sát thủ còn lại cực kỳ hốt hoảng, họ đang chuẩn bị giơ súng lên nhắm đến Trần Gia Bảo thì trong mắt anh hiện lên sự khinh thường, anh nhanh chóng chạy đến đá vào ngực của tên đứng bên trái.
Trong chốc lát, trái tim vỡ vụn khiến người nọ phun ra một ngụm máu tươi, sau đó thì té xuống đất rồi trợn to hai mắt lên, anh ta chết không nhắm mắt.
Trần Gia Bảo chỉ dùng một cây kim châm, một cái vặn cổ và một cú đá mà đã giải quyết xong ba tên sát thủ rồi, quá trình giết người của anh trải qua một cách nhanh chóng.
Giết người như giết gà!
Lúc này gương mặt của gã sát thủ còn lại cực kỳ xanh xao.
Anh ta làm sát thủ nhiều năm như vậy rồi mà chưa bao giờ gặp một người giết người vừa nhẹ nhàng vừa thoải mái như Trần Gia Bảo, anh ta quên mất việc chạy trốn mà chỉ hoảng sợ la lên: “Mày…Mày không phải là người…”
Trần Gia Bảo cười lạnh lùng, anh nói một cách kiêu ngạo: “Nói, là ai phái tụi mày tới đây?”
Tuy giọng nói của anh không lớn, thế nhưng nó cứ như bùa chú mà xâm nhập vào sâu tận lòng của tên sát thủ khiến cho hai chân anh ta mềm nhũn ra rồi quỳ trên mặt đất, anh ta sợ đến đái ra quần mà nói: “Đừng…đừng giết tôi…cái gì tôi cũng nói cho anh…”
Đêm nay thật thích hợp để giết người, một đêm mây mù lộng gió!
Lúc này, tại một chỗ trống cách biệt thự không xa bỗng nhiên xuất hiện một chiếc xe Lamborghini màu xanh.
Bên trong xe có hai nam một nữ, cả ba đều còn rất trẻ, hai người đàn ông kia rõ ràng là Tôn Trường Khang và Hà Trung Sơn.
“Cậu Tôn, Trần Gia Bảo là một người rất lợi hại, tôi đã từng tận mắt chứng kiến rồi. Ngay cả tay sai đắc lực của Lãnh Minh Phong cũng bại dưới tay anh ta, lúc này cậu chỉ phái có bốn sát thủ đến đó thì có phải hơi ít hay không?” Hà Trung Sơn ngồi ở vị trí ghế lái mà lo lắng hỏi.
Tôn Trường Khang ngồi ở phía sau, lúc này anh ta đang đang ôm ấp một cô gái xinh đẹp mặc áo dài màu đỏ mà cười khinh thường: “Tôi tất nhiên biết Trần Gia Bảo rất tài giỏi, nhưng mà anh có biết sát thủ tôi phái đến là ai không? Là bốn tên sát thủ đứng đầu nổi danh gần đây được mệnh danh là “những con báo đen” đấy.”
Bọn họ đã hành nghề mười năm rồi, mỗi lần ra tay thì chỉ có thành công mà thôi. Năm kia vào thời điểm Giáng sinh, bốn người bọn họ đã lẻn vào giết chết bộ trưởng của một quốc gia ở châu Phi đấy. Hơn nữa, vào ngày mười bốn tháng năm năm ngoái, bọn họ lại bắn chết một gã đại gia dầu mỏ ở Trung Đông, vậy mà vẫn bình an chạy thoát được. Bây giờ nghe nói bọn họ đã được lên hàng tinh anh trong bang Thiên Lang rồi, tôi phải tốn gần hai mươi tỷ mới mời được bọn họ đây. Anh nghĩ nếu bọn họ ra tay thì Trần Gia Bảo có sống nổi hay không?”
“Hàng tinh anh trong bang Thiên Lang sao?” Hà Trung Sơn hô lớn.
Anh đã từng nghe qua bang Thiên lang rồi, nơi đây tụ tập những sát thủ “khét tiếng” nhất tại Việt Nam. Không cần biết sát thủ đó thuộc hàng nào trong bang Thiên Lang, chỉ cần là sát thủ ở đây thì đều tài giỏi hơn người, có thể nói những người này thuộc dạng “máu mặt” trong thế giới ngầm.
“Tất cả đều đáng chết!”
Trần Gia Bảo cười lạnh lùng, tay phải anh vung lên, một cây kim châm được bắn ra bay đến chính giữa trán của một trong bốn người.
Trong nháy mắt, người nọ đã chết.
Tiếp đến Trần Gia Bảo xoay người một cái, anh dùng tốc độ “tên bay” mà chạy ra ngoài.
Ban đầu, khi bốn người nhìn thấy Trần Gia Bảo nghênh ngang mà đứa bên cửa sổ nhìn ra ngoài thì bọn họ đã rất kinh ngạc, sau đó tất cả mọi người đều cảm thấy sung sướng.
“Ồ, tao giết nhiều người như vậy rồi mà vẫn chưa gặp qua cái tên nào kiêu ngạo đến mức đó.” Một sát thủ lạnh lùng nói.
“Nếu người này đã muốn chết như vậy thì chúng ta cũng nên tiễn tên đó về chầu diêm vương đi thôi. Sau đó bắt lại người phụ nữ trong phòng, anh em ta cùng nhau hưởng thụ…”
Người nọ còn chưa nói xong thì chỉ thấy một cái gì đó xẹt ngang qua, lát sau anh ta đã nằm xụi lơ ra mặt đất, trên trán còn rỉ máu, anh ta còn chưa kịp biết mình chết vì nguyên nhân gì.
Ba người còn lại đột nhiên cảm thấy sợ hãi, họ còn chưa rõ chuyện gì đã xảy ra thì Trần Gia Bảo như một bóng ma mà xuất hiện trước mặt bọn họ. Anh vươn tay chộp lấy cổ họng của một người, sau một tiếng “răng rắc” thì cổ người nọ đã bị vặn gãy.
Lại một người nữa chết đi!
Lúc này hai tên sát thủ còn lại cực kỳ hốt hoảng, họ đang chuẩn bị giơ súng lên nhắm đến Trần Gia Bảo thì trong mắt anh hiện lên sự khinh thường, anh nhanh chóng chạy đến đá vào ngực của tên đứng bên trái.
Trong chốc lát, trái tim vỡ vụn khiến người nọ phun ra một ngụm máu tươi, sau đó thì té xuống đất rồi trợn to hai mắt lên, anh ta chết không nhắm mắt.
Trần Gia Bảo chỉ dùng một cây kim châm, một cái vặn cổ và một cú đá mà đã giải quyết xong ba tên sát thủ rồi, quá trình giết người của anh trải qua một cách nhanh chóng.
Giết người như giết gà!
Lúc này gương mặt của gã sát thủ còn lại cực kỳ xanh xao.
Anh ta làm sát thủ nhiều năm như vậy rồi mà chưa bao giờ gặp một người giết người vừa nhẹ nhàng vừa thoải mái như Trần Gia Bảo, anh ta quên mất việc chạy trốn mà chỉ hoảng sợ la lên: “Mày…Mày không phải là người…”
Trần Gia Bảo cười lạnh lùng, anh nói một cách kiêu ngạo: “Nói, là ai phái tụi mày tới đây?”
Tuy giọng nói của anh không lớn, thế nhưng nó cứ như bùa chú mà xâm nhập vào sâu tận lòng của tên sát thủ khiến cho hai chân anh ta mềm nhũn ra rồi quỳ trên mặt đất, anh ta sợ đến đái ra quần mà nói: “Đừng…đừng giết tôi…cái gì tôi cũng nói cho anh…”
Đêm nay thật thích hợp để giết người, một đêm mây mù lộng gió!
Lúc này, tại một chỗ trống cách biệt thự không xa bỗng nhiên xuất hiện một chiếc xe Lamborghini màu xanh.
Bên trong xe có hai nam một nữ, cả ba đều còn rất trẻ, hai người đàn ông kia rõ ràng là Tôn Trường Khang và Hà Trung Sơn.
“Cậu Tôn, Trần Gia Bảo là một người rất lợi hại, tôi đã từng tận mắt chứng kiến rồi. Ngay cả tay sai đắc lực của Lãnh Minh Phong cũng bại dưới tay anh ta, lúc này cậu chỉ phái có bốn sát thủ đến đó thì có phải hơi ít hay không?” Hà Trung Sơn ngồi ở vị trí ghế lái mà lo lắng hỏi.
Tôn Trường Khang ngồi ở phía sau, lúc này anh ta đang đang ôm ấp một cô gái xinh đẹp mặc áo dài màu đỏ mà cười khinh thường: “Tôi tất nhiên biết Trần Gia Bảo rất tài giỏi, nhưng mà anh có biết sát thủ tôi phái đến là ai không? Là bốn tên sát thủ đứng đầu nổi danh gần đây được mệnh danh là “những con báo đen” đấy.”
Bọn họ đã hành nghề mười năm rồi, mỗi lần ra tay thì chỉ có thành công mà thôi. Năm kia vào thời điểm Giáng sinh, bốn người bọn họ đã lẻn vào giết chết bộ trưởng của một quốc gia ở châu Phi đấy. Hơn nữa, vào ngày mười bốn tháng năm năm ngoái, bọn họ lại bắn chết một gã đại gia dầu mỏ ở Trung Đông, vậy mà vẫn bình an chạy thoát được. Bây giờ nghe nói bọn họ đã được lên hàng tinh anh trong bang Thiên Lang rồi, tôi phải tốn gần hai mươi tỷ mới mời được bọn họ đây. Anh nghĩ nếu bọn họ ra tay thì Trần Gia Bảo có sống nổi hay không?”
“Hàng tinh anh trong bang Thiên Lang sao?” Hà Trung Sơn hô lớn.
Anh đã từng nghe qua bang Thiên lang rồi, nơi đây tụ tập những sát thủ “khét tiếng” nhất tại Việt Nam. Không cần biết sát thủ đó thuộc hàng nào trong bang Thiên Lang, chỉ cần là sát thủ ở đây thì đều tài giỏi hơn người, có thể nói những người này thuộc dạng “máu mặt” trong thế giới ngầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.