Chương 1395
Hoa Khôi
12/03/2022
“Ngài Trần Gia Bảo nghĩ không sai, đúng là nhà họ Hoàng một trong
mười gia tộc danh tiếng nhất.” Sau khi người đàn ông trung niên đó nói
xong, từ trong túi áo lấy ra hai tấm thiệp mời bằng đồng màu đỏ, đặt
xuống trước mặt Trần Gia Bảo, trên đó còn có hai cái tên Trần Gia Bảo và Liễu Ngọc Phi, nói: “Trưa nay, cậu chủ nhà họ Hoàng sẽ bày tiệc ở khuôn viên của khách sạn Yên Bái, mời ngài Trần Gia Bảo và cô Liễu Ngọc Phi
đến đúng giờ.”
Trần Gia Bảo liếc nhìn tấm thiệp, cười: “Quay về nói với cậu chủ nhà họ Hoàng, hai người chúng tôi sẽ đến đúng hẹn.”
“Ngài Trần Gia Bảo yên tâm, tôi nhất định sẽ chuyển lời đến cho cậu chủ,” Người đàn ông trung niên xoay người rời đi.
Chuyện nhà họ Hoàng đột nhiên gửi lời mời nằm ngoài dự liệu của mọi người. Cả Trần Gia Bảo và Liễu Ngọc Phi đều cảm thấy bất ngờ. Đứng ở một góc độ khác thì chuyện này cho thấy nhà họ Hoàng biết rõ tung tích của hai người bọn họ ở đâu.
Đợi người đàn ông trung niên rời đi, Liễu Ngọc Phi cầm hai bức thư mời lên xem, cô ta cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu: “Nhà họ Hoàng không hổ là gia tộc lớn nhất ở tỉnh Phú Thọ. Không ngờ bọn họ lại biết rõ tung tích của chúng ta như vậy. Gia Bảo, anh nói xem lần này nhà họ Hoàng chủ động đưa ra lời mời rốt cuộc là đang tính toán chuyện gì?”
Trần Gia Bảo cười nhạt một tiếng rồi dùng ngón tay trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn. Chiếc bàn phát ra những âm thanh cộc cộc. Trần Gia Bảo nói: “Cuộc gặp gỡ này nhất định không có ý đồ gì tốt đẹp, có lẽ lại là một cái bẫy khác?”
“Nếu biết trước đó là một cái bẫy thì chúng ta có bước vào không?” Liễu Ngọc Phi lo lắng hỏi: “Thành phố Bắc Ninh là căn cứ địa của nhà họ Hoàng, nhà họ Hoàng có đầy đủ cả thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Nếu bọn họ định ra tay với chúng ta trên bàn tiệc thì chúng ta vô cùng bất lợi.”
Trần Gia Bảo hỏi ngược lại: “Tại sao lại không đi? Nhà họ Hoàng là gia tộc lớn nhất Phú Thọ, một cơ hội tốt để tìm hiểu nhà bọn họ từ một khoảng cách gần như vậy không phải là nhiều đâu. Anh cũng muốn thử xem xem nhà họ Hoàng mạnh nhất ở tỉnh Phú Thọ với nhà họ Phụng lúc trước từng mạnh nhất ở tỉnh Hòa Bình thì ai mạnh hơn, ai yếu hơn. Hy vọng đến lúc đó bọn họ không làm chúng ta thất vọng.
Trần Gia Bảo muốn so sánh nhà họ Phụng và nhà họ Hoàng mà nhà họ Phụng trước đây đã từng bị Trần Gia Bảo giẫm nát. Ý tại ngôn ngoại, nói vậy cũng là thầm khẳng định Trần Gia Bảo anh cũng có thể giẫm nát nhà họ Hoàng như vậy.
Khóe miệng Liễu Ngọc Phi cong lên thành một nụ cười, cô rất thích dáng vẻ tự tin, khí thế này của Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo im lặng một lát rồi nói tiếp: “Nhưng tối hôm qua anh nghe Bạch Ngọc Thanh nói nhà họ Hoàng có cường giả truyền kỳ chống đỡ. Mặc dù chúng ta đường hoàng ngay thẳng nhưng để an toàn thì trưa nay em đừng đi nữa.”
Liễu Ngọc Phi cười lắc đầu rồi đưa tay bóc cho Trần Gia Bảo một quả trứng trà. Ánh mắt của Liễu Ngọc Phi ôn tình như nước: “Không, cho dù nguy hiểm thế nào em cũng phải đi cùng với anh. Dù sao cả đời này em cũng mãi mãi luôn ở cạnh anh.”
“Được.” Tâm trạng của Trần Gia Bảo trở nên vui vẻ, anh cười rồi nói: “Thuận vợ thuận chồng tát bi*n đ*ng cũng cạn. Để chúng ta cũng đi xem xem cậu chủ của nhà họ Hoàng kia và gia đình đó có gì đặc biệt.”
“Hứ, anh thèm là vợ chồng với anh.”
Liễu Ngọc Phi nở một nụ cười rất đẹp.
Ăn sáng sau, hai người cùng đến phân cục, kết quả vẫn không tìm thấy tung tích của Tỉnh Thiên Phong đâu. Chuyện này làm Liễu Ngọc Phi hơi lo lắng. Một ngày vẫn chưa tìm được Tỉnh Thiên Phong thì đồng nghĩa với việc thời gian cô và Trần Gia Bảo ở lại tỉnh Phú Thọ càng dài. Điều này cũng có nghĩa là trận quyết chiến của Trần Gia Bảo và nhà họ Hoàng là không thể tránh được.
Trần Gia Bảo lại có vẻ không quan tâm gì, dù sao anh cũng nhất định phải lấy được “Ngọc tỷ Truyền Quốc”. Cho dù phải đuổi theo tới nước Nhật, lật tung cả Nhật Bản lên thì anh cũng nhất định phải lôi Tỉnh Thiên Phong ra để lấy lại “Ngọc tỷ Truyền Quốc”.
Trần Gia Bảo liếc nhìn tấm thiệp, cười: “Quay về nói với cậu chủ nhà họ Hoàng, hai người chúng tôi sẽ đến đúng hẹn.”
“Ngài Trần Gia Bảo yên tâm, tôi nhất định sẽ chuyển lời đến cho cậu chủ,” Người đàn ông trung niên xoay người rời đi.
Chuyện nhà họ Hoàng đột nhiên gửi lời mời nằm ngoài dự liệu của mọi người. Cả Trần Gia Bảo và Liễu Ngọc Phi đều cảm thấy bất ngờ. Đứng ở một góc độ khác thì chuyện này cho thấy nhà họ Hoàng biết rõ tung tích của hai người bọn họ ở đâu.
Đợi người đàn ông trung niên rời đi, Liễu Ngọc Phi cầm hai bức thư mời lên xem, cô ta cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu: “Nhà họ Hoàng không hổ là gia tộc lớn nhất ở tỉnh Phú Thọ. Không ngờ bọn họ lại biết rõ tung tích của chúng ta như vậy. Gia Bảo, anh nói xem lần này nhà họ Hoàng chủ động đưa ra lời mời rốt cuộc là đang tính toán chuyện gì?”
Trần Gia Bảo cười nhạt một tiếng rồi dùng ngón tay trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn. Chiếc bàn phát ra những âm thanh cộc cộc. Trần Gia Bảo nói: “Cuộc gặp gỡ này nhất định không có ý đồ gì tốt đẹp, có lẽ lại là một cái bẫy khác?”
“Nếu biết trước đó là một cái bẫy thì chúng ta có bước vào không?” Liễu Ngọc Phi lo lắng hỏi: “Thành phố Bắc Ninh là căn cứ địa của nhà họ Hoàng, nhà họ Hoàng có đầy đủ cả thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Nếu bọn họ định ra tay với chúng ta trên bàn tiệc thì chúng ta vô cùng bất lợi.”
Trần Gia Bảo hỏi ngược lại: “Tại sao lại không đi? Nhà họ Hoàng là gia tộc lớn nhất Phú Thọ, một cơ hội tốt để tìm hiểu nhà bọn họ từ một khoảng cách gần như vậy không phải là nhiều đâu. Anh cũng muốn thử xem xem nhà họ Hoàng mạnh nhất ở tỉnh Phú Thọ với nhà họ Phụng lúc trước từng mạnh nhất ở tỉnh Hòa Bình thì ai mạnh hơn, ai yếu hơn. Hy vọng đến lúc đó bọn họ không làm chúng ta thất vọng.
Trần Gia Bảo muốn so sánh nhà họ Phụng và nhà họ Hoàng mà nhà họ Phụng trước đây đã từng bị Trần Gia Bảo giẫm nát. Ý tại ngôn ngoại, nói vậy cũng là thầm khẳng định Trần Gia Bảo anh cũng có thể giẫm nát nhà họ Hoàng như vậy.
Khóe miệng Liễu Ngọc Phi cong lên thành một nụ cười, cô rất thích dáng vẻ tự tin, khí thế này của Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo im lặng một lát rồi nói tiếp: “Nhưng tối hôm qua anh nghe Bạch Ngọc Thanh nói nhà họ Hoàng có cường giả truyền kỳ chống đỡ. Mặc dù chúng ta đường hoàng ngay thẳng nhưng để an toàn thì trưa nay em đừng đi nữa.”
Liễu Ngọc Phi cười lắc đầu rồi đưa tay bóc cho Trần Gia Bảo một quả trứng trà. Ánh mắt của Liễu Ngọc Phi ôn tình như nước: “Không, cho dù nguy hiểm thế nào em cũng phải đi cùng với anh. Dù sao cả đời này em cũng mãi mãi luôn ở cạnh anh.”
“Được.” Tâm trạng của Trần Gia Bảo trở nên vui vẻ, anh cười rồi nói: “Thuận vợ thuận chồng tát bi*n đ*ng cũng cạn. Để chúng ta cũng đi xem xem cậu chủ của nhà họ Hoàng kia và gia đình đó có gì đặc biệt.”
“Hứ, anh thèm là vợ chồng với anh.”
Liễu Ngọc Phi nở một nụ cười rất đẹp.
Ăn sáng sau, hai người cùng đến phân cục, kết quả vẫn không tìm thấy tung tích của Tỉnh Thiên Phong đâu. Chuyện này làm Liễu Ngọc Phi hơi lo lắng. Một ngày vẫn chưa tìm được Tỉnh Thiên Phong thì đồng nghĩa với việc thời gian cô và Trần Gia Bảo ở lại tỉnh Phú Thọ càng dài. Điều này cũng có nghĩa là trận quyết chiến của Trần Gia Bảo và nhà họ Hoàng là không thể tránh được.
Trần Gia Bảo lại có vẻ không quan tâm gì, dù sao anh cũng nhất định phải lấy được “Ngọc tỷ Truyền Quốc”. Cho dù phải đuổi theo tới nước Nhật, lật tung cả Nhật Bản lên thì anh cũng nhất định phải lôi Tỉnh Thiên Phong ra để lấy lại “Ngọc tỷ Truyền Quốc”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.