Chương 1404
Hoa Khôi
12/03/2022
Hoàng Minh Diệu cười nhạt liếc nhìn Trần Gia Bảo một cái. Có nhân vật lớn này chống lưng để xem Trần Gia Bảo còn có thể kiêu ngạo nữa được
không?
Hoàng Minh Diệu cười lạnh hai tiếng xong liền vội vàng đi theo giám đốc khách sạn đi xuống dưới, bộ dạng có vẻ vô cùng kích động.
Đám con nhà giàu nhao nhao lên để thảo luận, trong lòng ai cũng cảm thấy tò mò. Hoàng Minh Diệu là người thừa kế của nhà họ Hoàng và cũng đã là một nhân vật lớn hàng đầu ở tỉnh Phú Thọ. Vậy thì người được Hoàng Minh Diệu đích thân tiếp đón còn là một nhân vật lớn đến như thế nào nữa?
Hay đó là gia chủ của nhà họ Hoàng? Hay là cường giả thần kỳ của nhà họ Hoàng chuẩn bị tới đây?
Đám đông cùng lắc đầu vì không thể đoán ra được.
Trên bàn ăn, Liễu Ngọc Phi cũng tò mò như vậy nhưng đồng thời cũng cảm thấy lo lắng. Cô nói nhỏ: “Gia Bảo, nhìn dáng vẻ vừa rồi của Hoàng Minh Diệu có thể thấy người đến này nhất định là một nhân vật không nhỏ. Anh đoán xem người đó có thể là ai? Liệu có phải biết Hoàng Minh Diệu hẹn chúng ta ở đây nên mới tới chống lưng cho anh ta không?”
Trần Gia Bảo lắc đầu nói: “Anh cũng không biết nhưng binh tới tướng chặn, nước lên đất ngăn. Không cần quan tâm người tới là ai, có tới chống lưng cho Hoàng Minh Diệu hay không chúng ta chỉ cần chờ là được.”
Sự tự tin của Trần Gia Bảo lây cả sang người Liễu Ngọc Phi, cô cũng mỉm cười yên tâm rồi một ly rượu cho anh: “Đúng vậy, chúng ta không cần quan tâm người đó là ai, dù sao chúng ta cũng không sợ.”
Trần Gia Bảo cầm ly lên và cười: “Cạn ly.”
“Đinh” một tiếng, ly của Trần Gia Bảo và Liễu Ngọc Phi chạm vào với nhau, hai người cùng ngửa đầu uống cạn. Làn da trắng bóc của Liễu Ngọc Phi xuất hiện một màu hồng vô cùng mê người.
Chẳng bao lâu sau, cánh cửa vườn hoa lại bị mở ra, Hoàng Minh Diệu là người bước vào trước. Anh ta đắc ý nhìn về phía Trần Gia Bảo rồi đứng ở cửa làm động tác mời, cười nói: “Hai vị, xin mời.”
Hoàng Minh Diệu vừa nói xong, một cô gái xinh đẹp tuyệt mỹ, khí chất ngọt ngào cùng một ông già uyên bác, âm trầm bước vào bên trong vườn hoa.
Người phụ nữ này dong dỏng cao, vẻ đẹp ngọt ngào, mặc một chiếc váy trắng thoải mái. Mái tóc dài đen mượt buông nhẹ phía sau, dung mạo xinh đẹp không hề thua kém so với Liễu Ngọc Phi. Mặc dù không dùng quá nhiều đồ trang sức nhưng chính điều đó lại làm bật vẻ đẹp trong sáng như hoa phù dung của người phụ nữ này.
Ông lão kia mặc bộ đồ truyền thống màu đen, mặc dù tóc đã bạc nhưng sắc mặt hồng hào, khỏe mạnh, hơn nữa khí chất trầm tư, hơi thở kéo dài. Vừa nhìn đã biết đây là một võ đạo cường giả hiếm có.
Người phụ nữ và ông lão đi về phía nhóm người dưới sự dẫn đường của Hoàng Minh Diệu.
Trần Gia Bảo và Liễu Ngọc Phi quay sang nhìn nhau, cả hai đều cùng nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt của đối phương.
Không ngờ hai người đến chính là Đoạn Khánh Tân và Diệp Kính.
Đoạn Khánh Tân là con gái một gia đình cành vàng lá ngọc ở thủ đô, cô không thích không khí ở thủ đô nên một mình tới trường Đại học Thương mại Thanh Xuyên làm giáo sư triết học.
Lúc Trần Gia Bảo còn ở Đại học Thương mại Thanh Xuyên, Đoạn Khánh Tân hoàn toàn bị thu hút bởi kiến thức uyên bác của Trần Gia Bảo, gần như trở thành một fan cuồng của Trần Gia Bảo.
Thậm chí Đoạn Khánh Tân còn chủ động giúp đỡ anh, mời nah vào nhà họ Đoạn, từ đó hóa giải mối ân oán của anh với nhà họ Phụng. Như vậy cũng có thể thấy Đoạn Khánh Tân có cảm tình rất tốt với Trần Gia Bảo.
Ông già còn lại là Diệp Kính, là tông sư cường giả hậu kỳ được nhà họ Đoạn ở Hà Nội phái tới để bảo vệ Đoạn Khánh Tân. Ông cũng đã từng tiếp xúc với Trần Gia Bảo.
Hơn nữa trong trận quyết chiến của Trần Gia Bảo và Phụng Bằng Thanh trên núi Hồng Lĩnh, Diệp Kính cũng áp sát gần hiện trường, khiến cho những người nhà họ Phụng sợ hãi, không dám hành động ngông cuồng. Như vậy cũng coi như là đã từng giúp đỡ Trần Gia Bảo.
Hoàng Minh Diệu cười lạnh hai tiếng xong liền vội vàng đi theo giám đốc khách sạn đi xuống dưới, bộ dạng có vẻ vô cùng kích động.
Đám con nhà giàu nhao nhao lên để thảo luận, trong lòng ai cũng cảm thấy tò mò. Hoàng Minh Diệu là người thừa kế của nhà họ Hoàng và cũng đã là một nhân vật lớn hàng đầu ở tỉnh Phú Thọ. Vậy thì người được Hoàng Minh Diệu đích thân tiếp đón còn là một nhân vật lớn đến như thế nào nữa?
Hay đó là gia chủ của nhà họ Hoàng? Hay là cường giả thần kỳ của nhà họ Hoàng chuẩn bị tới đây?
Đám đông cùng lắc đầu vì không thể đoán ra được.
Trên bàn ăn, Liễu Ngọc Phi cũng tò mò như vậy nhưng đồng thời cũng cảm thấy lo lắng. Cô nói nhỏ: “Gia Bảo, nhìn dáng vẻ vừa rồi của Hoàng Minh Diệu có thể thấy người đến này nhất định là một nhân vật không nhỏ. Anh đoán xem người đó có thể là ai? Liệu có phải biết Hoàng Minh Diệu hẹn chúng ta ở đây nên mới tới chống lưng cho anh ta không?”
Trần Gia Bảo lắc đầu nói: “Anh cũng không biết nhưng binh tới tướng chặn, nước lên đất ngăn. Không cần quan tâm người tới là ai, có tới chống lưng cho Hoàng Minh Diệu hay không chúng ta chỉ cần chờ là được.”
Sự tự tin của Trần Gia Bảo lây cả sang người Liễu Ngọc Phi, cô cũng mỉm cười yên tâm rồi một ly rượu cho anh: “Đúng vậy, chúng ta không cần quan tâm người đó là ai, dù sao chúng ta cũng không sợ.”
Trần Gia Bảo cầm ly lên và cười: “Cạn ly.”
“Đinh” một tiếng, ly của Trần Gia Bảo và Liễu Ngọc Phi chạm vào với nhau, hai người cùng ngửa đầu uống cạn. Làn da trắng bóc của Liễu Ngọc Phi xuất hiện một màu hồng vô cùng mê người.
Chẳng bao lâu sau, cánh cửa vườn hoa lại bị mở ra, Hoàng Minh Diệu là người bước vào trước. Anh ta đắc ý nhìn về phía Trần Gia Bảo rồi đứng ở cửa làm động tác mời, cười nói: “Hai vị, xin mời.”
Hoàng Minh Diệu vừa nói xong, một cô gái xinh đẹp tuyệt mỹ, khí chất ngọt ngào cùng một ông già uyên bác, âm trầm bước vào bên trong vườn hoa.
Người phụ nữ này dong dỏng cao, vẻ đẹp ngọt ngào, mặc một chiếc váy trắng thoải mái. Mái tóc dài đen mượt buông nhẹ phía sau, dung mạo xinh đẹp không hề thua kém so với Liễu Ngọc Phi. Mặc dù không dùng quá nhiều đồ trang sức nhưng chính điều đó lại làm bật vẻ đẹp trong sáng như hoa phù dung của người phụ nữ này.
Ông lão kia mặc bộ đồ truyền thống màu đen, mặc dù tóc đã bạc nhưng sắc mặt hồng hào, khỏe mạnh, hơn nữa khí chất trầm tư, hơi thở kéo dài. Vừa nhìn đã biết đây là một võ đạo cường giả hiếm có.
Người phụ nữ và ông lão đi về phía nhóm người dưới sự dẫn đường của Hoàng Minh Diệu.
Trần Gia Bảo và Liễu Ngọc Phi quay sang nhìn nhau, cả hai đều cùng nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt của đối phương.
Không ngờ hai người đến chính là Đoạn Khánh Tân và Diệp Kính.
Đoạn Khánh Tân là con gái một gia đình cành vàng lá ngọc ở thủ đô, cô không thích không khí ở thủ đô nên một mình tới trường Đại học Thương mại Thanh Xuyên làm giáo sư triết học.
Lúc Trần Gia Bảo còn ở Đại học Thương mại Thanh Xuyên, Đoạn Khánh Tân hoàn toàn bị thu hút bởi kiến thức uyên bác của Trần Gia Bảo, gần như trở thành một fan cuồng của Trần Gia Bảo.
Thậm chí Đoạn Khánh Tân còn chủ động giúp đỡ anh, mời nah vào nhà họ Đoạn, từ đó hóa giải mối ân oán của anh với nhà họ Phụng. Như vậy cũng có thể thấy Đoạn Khánh Tân có cảm tình rất tốt với Trần Gia Bảo.
Ông già còn lại là Diệp Kính, là tông sư cường giả hậu kỳ được nhà họ Đoạn ở Hà Nội phái tới để bảo vệ Đoạn Khánh Tân. Ông cũng đã từng tiếp xúc với Trần Gia Bảo.
Hơn nữa trong trận quyết chiến của Trần Gia Bảo và Phụng Bằng Thanh trên núi Hồng Lĩnh, Diệp Kính cũng áp sát gần hiện trường, khiến cho những người nhà họ Phụng sợ hãi, không dám hành động ngông cuồng. Như vậy cũng coi như là đã từng giúp đỡ Trần Gia Bảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.