Chương 1416
Hoa Khôi
12/03/2022
Lúc này, nghe Đoạn Khánh Tân to gan tỏ tình, trong lòng Trần Gia Bảo
cực vui, vừa ôm Đoạn Khánh Tân, vừa cúi đầu xuống, ngậm lấy đôi môi đỏ
hồng của người đẹp trong lòng.
Đoạn Khánh Tân cũng nhiệt tình đáp trả lại, trong lòng vui vẻ hạnh phúc.
Sau một lúc, môi hai người rời ra.
“Thì ra đây chính là cảm giác khi hôn, không tệ lắm.” Đoạn Khánh Tân đỏ bừng mặt, liếm môi, giống như đang hồi tưởng lại, sau đó cô nhìn trái nhìn phải, mới phát hiện con thuyền không biết đã trôi đến giữa Yên Bái từ bao giờ, xung quanh đều là nước hồ trong vắt, mà khách sạn Yên Bái cạnh bờ, đã chỉ có thấy bóng dáng đại khái.
Nhất thời, một cảm giác trời đất vô biên, cùng người yêu dựa dẫm vào nhau ngọt ngào hạnh phúc, dâng lên trong lòng Đoạn Khánh Tân, chỉ động dịch vào lòng của Trần Gia Bảo, tìm một tư thế thoải mái, híp mắt nói: “Gia Bảo, cảm ơn anh, em đã rất lâu rồi không cảm thấy an tâm như vậy.”
Con thuyền gỗ nhỏ vẫn đang trôi chậm rãi trên mặt hồ, Đoạn Khánh Tân được Trần Gia Bảo ôm ở trong lòng, giống như một con mèo nhỏ, khiến người ta yêu thương.
Trần Gia Bảo đứng ở mũi thuyền, nhìn cảnh sắc của mặt nước xung quanh, tâm trạng thư thái, hỏi: “Đúng rồi, em đến bây giờ vẫn chưa nói cho anh, sao em lại tìm đến Yên Bái?”
Đoạn Khánh Tân nghe thấy mở mắt ra, cười nói: “Anh đặt em xuống trước đã, em nói cho anh.”
“Được.” Trần Gia Bảo nghe theo đặt Đoạn Khánh Tân xuống.
Đoạn Khánh Tân đứng ở mũi thuyền, đứng sánh vai với Trần Gia Bảo, ở dưới sự làm nền của thuyền, nước hồ, bầu trời, giống như một đôi thần tiên quyến lữ.
Cô hơi nhẹ than một hơi, nói: “Những chuyện anh làm lúc ở tỉnh Phú Thọ thời gian này quá lớn rồi, ngay cả em ở tỉnh Hòa Bình còn nghe nói, em không biết vì sao nhất định phải đến tỉnh Phú Thọ, nhưng em biết, hoàn cảnh của anh bây giờ ra không ổn, đã dẫn đến sự kiêng dè của nhà họ Hoàng, nhà họ Hề và vài gia tộc lớn rồi.”
“Em lo lắng, sợ anh xảy ra chuyện ở tỉnh Phú Thọ, em xin nghỉ dài hạn ở trường, lại cầu xin ông Kính đưa em đến tỉnh Phú Thọ, em nghĩ, gia chủ của nhà họ Hoàng, từng quen biết với bố em, nếu như do em đứng ra thay mặt đi nhà họ Hoàng hòa giải, nhà họ Hoàng nói không chừng sẽ nhìn trên thể diện của nhà họ Đoạn chúng em, từ đó mà bỏ xuống lòng thù địch với anh.”
Cảm nhận được tấm lòng của người đẹp, trong lòng Trần Gia Bảo cảm động, khoác vai Đoạn Khánh Tân chặt hơn, nói: “Đều nói khó nhất là trả nợ của người đẹp, lần trước nhà họ Phụng ở tỉnh Hòa Bình, còn có lần này là nhà họ Hoàng ở tỉnh Phú Thọ, em đều suy nghĩ cho anh, Trần Gia Bảo anh có tài đức gì, vậy mà lại được Đoạn Khánh Tân em yêu, chỉ sợ phải lấy thân báo đáp mới có thể báo đáp được ân tình của em.”
“Biết em tốt với anh là được rồi.” Đoạn Khánh Tân khanh khách cười, tiếp tục nói: “Em nghe nói thời gian này anh ở tỉnh Phú Thọ, rất thân thiết với nhà họ Ngụy ở thành phố Thái Bình, sau khi em đến tỉnh Phú Thọ, vốn dĩ định trực tiếp đến nhà họ Ngụy, nhưng em thay đổi suy nghĩ, nhà họ Hoàng là gia tộc mạnh nhất ở tỉnh Phú Thọ, hơn nữa trong gia tộc còn có cường giả truyền kỳ làm chủ, nếu như một khi quyết định ra tay với anh, vậy thì sẽ như mưa to sấm chớp, cho nên em không muốn làm lỡ thời gian, nên đi thẳng đến Yên Bái.
Sau đó, nửa đường em nghe nói Hoàng Minh Diệu nhà họ Hoàng ở khách sạn Yên Bái Tiêu Nhàn, muốn gặp mặt Hoàng Minh Diệu một lần, từ chỗ anh ta nghe ngóng thái độ của nhà họ Hoàng với anh thế nào, đâu nghĩ sẽ trùng hợp như vậy, Hoàng Minh Diệu vậy mà lại mời anh, nói ra, còn phải cảm ơn Hoàng Minh Diệu, nếu không thì, em muốn gặp anh, chỉ sợ còn phải lui lại vài ngày.”
Thì ra là vậy.
Trần Gia Bảo hiểu ra, triệt để hiểu rõ nguồn cơn, càng thêm cảm động với sự hy sinh của Đoạn Khánh Tân dành cho mình, nói: “Em vất vả rồi, để em vì chuyện của anh, đi lại bôn ba nhiều lần.”
“Không vất vả, vì anh, em nguyện ý.” Đoạn Khánh Tân cười lắc đầu, đột nhiên không biết nghĩ đến cái gì, nhăn mũi, nói: “Ai mà biết Hoàng Minh Diệu vậy mà lại không có lòng tốt, muốn ở trước mặt em đối phó với anh, em tức giận, không nhịn được dạy dỗ anh ta một trận, còn bảo anh ta xin lỗi anh, ôi, lần này nhà họ Hoàng nhất định sẽ càng thêm thù anh, muốn hòa giải quan hệ giữa anh và nhà họ Hoàng lần nữa, chỉ sợ không phải là chuyện dễ, Gia Bảo, anh sẽ trách em chứ?”
Đoạn Khánh Tân cũng nhiệt tình đáp trả lại, trong lòng vui vẻ hạnh phúc.
Sau một lúc, môi hai người rời ra.
“Thì ra đây chính là cảm giác khi hôn, không tệ lắm.” Đoạn Khánh Tân đỏ bừng mặt, liếm môi, giống như đang hồi tưởng lại, sau đó cô nhìn trái nhìn phải, mới phát hiện con thuyền không biết đã trôi đến giữa Yên Bái từ bao giờ, xung quanh đều là nước hồ trong vắt, mà khách sạn Yên Bái cạnh bờ, đã chỉ có thấy bóng dáng đại khái.
Nhất thời, một cảm giác trời đất vô biên, cùng người yêu dựa dẫm vào nhau ngọt ngào hạnh phúc, dâng lên trong lòng Đoạn Khánh Tân, chỉ động dịch vào lòng của Trần Gia Bảo, tìm một tư thế thoải mái, híp mắt nói: “Gia Bảo, cảm ơn anh, em đã rất lâu rồi không cảm thấy an tâm như vậy.”
Con thuyền gỗ nhỏ vẫn đang trôi chậm rãi trên mặt hồ, Đoạn Khánh Tân được Trần Gia Bảo ôm ở trong lòng, giống như một con mèo nhỏ, khiến người ta yêu thương.
Trần Gia Bảo đứng ở mũi thuyền, nhìn cảnh sắc của mặt nước xung quanh, tâm trạng thư thái, hỏi: “Đúng rồi, em đến bây giờ vẫn chưa nói cho anh, sao em lại tìm đến Yên Bái?”
Đoạn Khánh Tân nghe thấy mở mắt ra, cười nói: “Anh đặt em xuống trước đã, em nói cho anh.”
“Được.” Trần Gia Bảo nghe theo đặt Đoạn Khánh Tân xuống.
Đoạn Khánh Tân đứng ở mũi thuyền, đứng sánh vai với Trần Gia Bảo, ở dưới sự làm nền của thuyền, nước hồ, bầu trời, giống như một đôi thần tiên quyến lữ.
Cô hơi nhẹ than một hơi, nói: “Những chuyện anh làm lúc ở tỉnh Phú Thọ thời gian này quá lớn rồi, ngay cả em ở tỉnh Hòa Bình còn nghe nói, em không biết vì sao nhất định phải đến tỉnh Phú Thọ, nhưng em biết, hoàn cảnh của anh bây giờ ra không ổn, đã dẫn đến sự kiêng dè của nhà họ Hoàng, nhà họ Hề và vài gia tộc lớn rồi.”
“Em lo lắng, sợ anh xảy ra chuyện ở tỉnh Phú Thọ, em xin nghỉ dài hạn ở trường, lại cầu xin ông Kính đưa em đến tỉnh Phú Thọ, em nghĩ, gia chủ của nhà họ Hoàng, từng quen biết với bố em, nếu như do em đứng ra thay mặt đi nhà họ Hoàng hòa giải, nhà họ Hoàng nói không chừng sẽ nhìn trên thể diện của nhà họ Đoạn chúng em, từ đó mà bỏ xuống lòng thù địch với anh.”
Cảm nhận được tấm lòng của người đẹp, trong lòng Trần Gia Bảo cảm động, khoác vai Đoạn Khánh Tân chặt hơn, nói: “Đều nói khó nhất là trả nợ của người đẹp, lần trước nhà họ Phụng ở tỉnh Hòa Bình, còn có lần này là nhà họ Hoàng ở tỉnh Phú Thọ, em đều suy nghĩ cho anh, Trần Gia Bảo anh có tài đức gì, vậy mà lại được Đoạn Khánh Tân em yêu, chỉ sợ phải lấy thân báo đáp mới có thể báo đáp được ân tình của em.”
“Biết em tốt với anh là được rồi.” Đoạn Khánh Tân khanh khách cười, tiếp tục nói: “Em nghe nói thời gian này anh ở tỉnh Phú Thọ, rất thân thiết với nhà họ Ngụy ở thành phố Thái Bình, sau khi em đến tỉnh Phú Thọ, vốn dĩ định trực tiếp đến nhà họ Ngụy, nhưng em thay đổi suy nghĩ, nhà họ Hoàng là gia tộc mạnh nhất ở tỉnh Phú Thọ, hơn nữa trong gia tộc còn có cường giả truyền kỳ làm chủ, nếu như một khi quyết định ra tay với anh, vậy thì sẽ như mưa to sấm chớp, cho nên em không muốn làm lỡ thời gian, nên đi thẳng đến Yên Bái.
Sau đó, nửa đường em nghe nói Hoàng Minh Diệu nhà họ Hoàng ở khách sạn Yên Bái Tiêu Nhàn, muốn gặp mặt Hoàng Minh Diệu một lần, từ chỗ anh ta nghe ngóng thái độ của nhà họ Hoàng với anh thế nào, đâu nghĩ sẽ trùng hợp như vậy, Hoàng Minh Diệu vậy mà lại mời anh, nói ra, còn phải cảm ơn Hoàng Minh Diệu, nếu không thì, em muốn gặp anh, chỉ sợ còn phải lui lại vài ngày.”
Thì ra là vậy.
Trần Gia Bảo hiểu ra, triệt để hiểu rõ nguồn cơn, càng thêm cảm động với sự hy sinh của Đoạn Khánh Tân dành cho mình, nói: “Em vất vả rồi, để em vì chuyện của anh, đi lại bôn ba nhiều lần.”
“Không vất vả, vì anh, em nguyện ý.” Đoạn Khánh Tân cười lắc đầu, đột nhiên không biết nghĩ đến cái gì, nhăn mũi, nói: “Ai mà biết Hoàng Minh Diệu vậy mà lại không có lòng tốt, muốn ở trước mặt em đối phó với anh, em tức giận, không nhịn được dạy dỗ anh ta một trận, còn bảo anh ta xin lỗi anh, ôi, lần này nhà họ Hoàng nhất định sẽ càng thêm thù anh, muốn hòa giải quan hệ giữa anh và nhà họ Hoàng lần nữa, chỉ sợ không phải là chuyện dễ, Gia Bảo, anh sẽ trách em chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.