Chương 141
Hoa Khôi
07/10/2021
Trần Gia Bảo thản nhiên nói: “Mày đừng có mà nhiều lời vô ích, tao
chỉ cho mày đúng mười phút thôi. Trong mười phút mày phải gửi đến tài
khoản ngân hàng của tao bốn tỷ, nếu không ngày mai mày tới mà nhặt xác
em mày!”
Anh cũng không thèm để ý đến Tôn Trường An ở bên kia mà gào thét đe dọa, nói xong số tài khoản ngân hàng thì anh cũng lập tức cúp điện thoại.
Trần Gia Bảo không hề lo lắng Tôn Trường An không nhớ rõ số tài khoản của anh, dù sao anh ta thông minh như vậy thì chắc chắn anh ta sớm ghi âm cuộc nói chuyện vừa nãy rồi.
Lúc này Tôn Trường Khang vẫn quỳ gối trước mặt Trần Gia Bảo, anh ta vừa căng thẳng vừa sợ hãi vừa cảm thấy nhục nhã vô cùng. Mồ hôi của anh ta cũng thấm ướt trán rồi theo hai gò má rơi xuống đất.
Trong xe Lamborghini, người phụ nữ xinh đẹp lúc này đang run cầm cập, trong mắt cô, người đẹp trai như Trần Gia Bảo đã hoàn toàn biến thành một tên ác quỷ đáng sợ.
Trần Gia Bảo khẽ nhắm lại hai mắt, thực tế là anh có chút hối hận, lẽ ra anh chỉ nên cho Tôn Trường An năm phút thôi, bởi vì Hàn Đông Vy vẫn còn ở trong biệt thự một mình.
Chắc chắn cô ấy đang rất lo lắng cho anh đúng không?
Trần Gia Bảo vừa nghĩ đến việc suýt nữa Hàn Đông Vy bị thương thì lập tức trở nên giận dữ hơn.
Tôn Trường Khang đột nhiên cảm thấy có một bầu không khí nguy hiểm đang bao vây lấy mình thì anh run rẩy, chó chết, không phải là tên Trần Gia Bảo đợi không nổi mà giết anh chứ?
Đột nhiên di động vang lên, Trần Gia Bảo mở mắt ra nhìn thì lập tức nở nụ cười: “Mạng chó của mày chỉ đáng giá bốn tỷ, không biết nhà họ Tôn nghĩ gì đây.”
Tôn Trường Khang mừng rỡ trong lòng, sau đó anh ta thở ra rồi dò hỏi: “Vậy…Tôi có thể đi rồi chứ?”
Trần Gia Bảo gật đầu, đợi lúc Tôn Trường Khang đứng lên thì anh tiến tới vỗ vào bụng của anh ta mà cười: “Hiện tại tao không giết mày, cho nên mày mang người phụ nữ này biến luôn đi.”
Tôn Trường Khang và người phụ nữ xinh đẹp được tha mạng thì cũng mặc kệ việc xe Lamborghini thiếu mất một cánh cửa, cả hai vội vàng lái xe chạy trốn khỏi chỗ đó.
Trần Gia Bảo cười khẩy một cái, lúc nãy anh cũng kén ghim châm vào huyệt Quan Nguyên của Tôn Trường Khang. Chỉ cần anh ta làm chuyện nam nữ thì lập tức kiệt sức mà chết, nhà họ Tôn cũng sẽ không tìm được nguyên nhân.
Trần Gia Bảo hiểu rõ đạo lý “Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc”, cho nên đối với kẻ như Tôn Trường Khang, nếu anh tha cho thì kiểu gì người này cũng sẽ có ngày tìm anh trả thù. Dù sao đối với anh chuyện này cũng không quan trọng, nhưng tính mạng của người anh yêu sẽ bị đe dọa.
Vì vậy, Tôn Trường Khang chết càng sớm càng tốt!
Lúc Trần Gia Bảo trở về biệt thự thì chỉ thấy Hàn Đông Vy ngồi yên tại chỗ, vẻ mặt cô vô cùng lo lắng thì anh đột nhiên cảm thấy đau lòng.
Hàn Đông Vy vừa thấy Trần Gia Bảo trở về thì trở nên vui vẻ, cô vội vàng nhào vào lòng anh, nhịn không được mà khóc nức nở.
“Ngoan, không sao rồi, em đi nghỉ trước đi, anh đi xử lý chút chuyện đã.” Trần Gia Bảo dịu dàng vỗ lưng Hàn Đông Vy.
Hàn Đông Vy cũng là người hiểu chuyện, cô nghe vậy thì rời khỏi cái ôm của anh.
Trần Gia Bảo xử lý toàn bộ xác chết của bốn tên sát thủ kia xong thì đi tắm rửa sạch sẽ.
Bởi vì hôm nay anh đã giết người, cho nên tối nay anh không thể “ăn” Hàn Đông Vy được, anh chỉ ôm cô ngủ một đêm.
Ngày hôm sau, các báo đài đều đưa tin khiến cho giới nhà giàu của thành phố Hòa Bình vừa khiếp sợ vừa buồn cười.
Tin thứ nhất: Cậu ấm ăn chơi trác táng nhà họ Tôn cũng chính là Tôn Trường Khang, đêm qua chết trong lúc làm chuyện “ấy” với một người phụ nữ, nghe nói là kiệt sức đến chết, nhà họ Tôn vừa sợ hãi vừa đau buồn.
Tin thứ hai: Ba của Hà Trung Sơn cũng chính là Hà Trung Lâm đột nhiên bị công an ập đến kiểm tra, phát hiện ông chiếm đoạt tài sản quốc gia, vì vậy ông ta phải đi tù.
Hà Trung Sơn bởi vì lo lắng cho nên muốn tìm phụ nữ để giải tỏa, ai ngờ anh ta đột nhiên phát hiện mình trở nên “yếu sinh lý”. Anh ta tưởng nguyên nhân do tâm lý có vấn đề nên bây giờ lại càng trở nên buồn bã hơn.
Người làm ra những chuyện này là Trần Gia Bảo, lúc anh nghe những tin này thì chỉ cười thản nhiên, sau đó lập tức vứt những thứ này qua một bên.
Bây giờ anh đang ở nhà họ Tạ mà châm cứu cho Tạ Hoàng Dương.
Đây cũng là đợt trị liệu cuối cùng dành cho ông, về sau ông khỏe hẳn rồi. Tuy người khác không hiểu nhưng Tạ Hoàng Dương hiểu rõ Trần Gia Bảo là một bác sĩ tài giỏi.
Trong quá trình trị liệu thì chỉ có Tạ Cẩm Tú đứng một bên chăm sóc, bọn họ cũng biết không nên đề cập đến chuyện của Tạ Quốc An.
Anh cũng không thèm để ý đến Tôn Trường An ở bên kia mà gào thét đe dọa, nói xong số tài khoản ngân hàng thì anh cũng lập tức cúp điện thoại.
Trần Gia Bảo không hề lo lắng Tôn Trường An không nhớ rõ số tài khoản của anh, dù sao anh ta thông minh như vậy thì chắc chắn anh ta sớm ghi âm cuộc nói chuyện vừa nãy rồi.
Lúc này Tôn Trường Khang vẫn quỳ gối trước mặt Trần Gia Bảo, anh ta vừa căng thẳng vừa sợ hãi vừa cảm thấy nhục nhã vô cùng. Mồ hôi của anh ta cũng thấm ướt trán rồi theo hai gò má rơi xuống đất.
Trong xe Lamborghini, người phụ nữ xinh đẹp lúc này đang run cầm cập, trong mắt cô, người đẹp trai như Trần Gia Bảo đã hoàn toàn biến thành một tên ác quỷ đáng sợ.
Trần Gia Bảo khẽ nhắm lại hai mắt, thực tế là anh có chút hối hận, lẽ ra anh chỉ nên cho Tôn Trường An năm phút thôi, bởi vì Hàn Đông Vy vẫn còn ở trong biệt thự một mình.
Chắc chắn cô ấy đang rất lo lắng cho anh đúng không?
Trần Gia Bảo vừa nghĩ đến việc suýt nữa Hàn Đông Vy bị thương thì lập tức trở nên giận dữ hơn.
Tôn Trường Khang đột nhiên cảm thấy có một bầu không khí nguy hiểm đang bao vây lấy mình thì anh run rẩy, chó chết, không phải là tên Trần Gia Bảo đợi không nổi mà giết anh chứ?
Đột nhiên di động vang lên, Trần Gia Bảo mở mắt ra nhìn thì lập tức nở nụ cười: “Mạng chó của mày chỉ đáng giá bốn tỷ, không biết nhà họ Tôn nghĩ gì đây.”
Tôn Trường Khang mừng rỡ trong lòng, sau đó anh ta thở ra rồi dò hỏi: “Vậy…Tôi có thể đi rồi chứ?”
Trần Gia Bảo gật đầu, đợi lúc Tôn Trường Khang đứng lên thì anh tiến tới vỗ vào bụng của anh ta mà cười: “Hiện tại tao không giết mày, cho nên mày mang người phụ nữ này biến luôn đi.”
Tôn Trường Khang và người phụ nữ xinh đẹp được tha mạng thì cũng mặc kệ việc xe Lamborghini thiếu mất một cánh cửa, cả hai vội vàng lái xe chạy trốn khỏi chỗ đó.
Trần Gia Bảo cười khẩy một cái, lúc nãy anh cũng kén ghim châm vào huyệt Quan Nguyên của Tôn Trường Khang. Chỉ cần anh ta làm chuyện nam nữ thì lập tức kiệt sức mà chết, nhà họ Tôn cũng sẽ không tìm được nguyên nhân.
Trần Gia Bảo hiểu rõ đạo lý “Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc”, cho nên đối với kẻ như Tôn Trường Khang, nếu anh tha cho thì kiểu gì người này cũng sẽ có ngày tìm anh trả thù. Dù sao đối với anh chuyện này cũng không quan trọng, nhưng tính mạng của người anh yêu sẽ bị đe dọa.
Vì vậy, Tôn Trường Khang chết càng sớm càng tốt!
Lúc Trần Gia Bảo trở về biệt thự thì chỉ thấy Hàn Đông Vy ngồi yên tại chỗ, vẻ mặt cô vô cùng lo lắng thì anh đột nhiên cảm thấy đau lòng.
Hàn Đông Vy vừa thấy Trần Gia Bảo trở về thì trở nên vui vẻ, cô vội vàng nhào vào lòng anh, nhịn không được mà khóc nức nở.
“Ngoan, không sao rồi, em đi nghỉ trước đi, anh đi xử lý chút chuyện đã.” Trần Gia Bảo dịu dàng vỗ lưng Hàn Đông Vy.
Hàn Đông Vy cũng là người hiểu chuyện, cô nghe vậy thì rời khỏi cái ôm của anh.
Trần Gia Bảo xử lý toàn bộ xác chết của bốn tên sát thủ kia xong thì đi tắm rửa sạch sẽ.
Bởi vì hôm nay anh đã giết người, cho nên tối nay anh không thể “ăn” Hàn Đông Vy được, anh chỉ ôm cô ngủ một đêm.
Ngày hôm sau, các báo đài đều đưa tin khiến cho giới nhà giàu của thành phố Hòa Bình vừa khiếp sợ vừa buồn cười.
Tin thứ nhất: Cậu ấm ăn chơi trác táng nhà họ Tôn cũng chính là Tôn Trường Khang, đêm qua chết trong lúc làm chuyện “ấy” với một người phụ nữ, nghe nói là kiệt sức đến chết, nhà họ Tôn vừa sợ hãi vừa đau buồn.
Tin thứ hai: Ba của Hà Trung Sơn cũng chính là Hà Trung Lâm đột nhiên bị công an ập đến kiểm tra, phát hiện ông chiếm đoạt tài sản quốc gia, vì vậy ông ta phải đi tù.
Hà Trung Sơn bởi vì lo lắng cho nên muốn tìm phụ nữ để giải tỏa, ai ngờ anh ta đột nhiên phát hiện mình trở nên “yếu sinh lý”. Anh ta tưởng nguyên nhân do tâm lý có vấn đề nên bây giờ lại càng trở nên buồn bã hơn.
Người làm ra những chuyện này là Trần Gia Bảo, lúc anh nghe những tin này thì chỉ cười thản nhiên, sau đó lập tức vứt những thứ này qua một bên.
Bây giờ anh đang ở nhà họ Tạ mà châm cứu cho Tạ Hoàng Dương.
Đây cũng là đợt trị liệu cuối cùng dành cho ông, về sau ông khỏe hẳn rồi. Tuy người khác không hiểu nhưng Tạ Hoàng Dương hiểu rõ Trần Gia Bảo là một bác sĩ tài giỏi.
Trong quá trình trị liệu thì chỉ có Tạ Cẩm Tú đứng một bên chăm sóc, bọn họ cũng biết không nên đề cập đến chuyện của Tạ Quốc An.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.