Chương 1427
Hoa Khôi
12/03/2022
“Đúng vậy, anh Phàm tôi đang uy hiếp anh đấy, anh nhìn xung quanh xem xem…” Mông Chí Phàm định thần lại, vươn tay chỉ vào xung quanh, ngạo
nghễ nói: “Quán bar này là của chú tôi, khách ở đây đa số là anh em của
tôi, tất cả các nhân viên bảo vệ ở đây cũng là người của tôi, chỉ cần
tôi ra lệnh, họ sẽ tấn công anh, đánh anh thừa sống thiếu chết, nhưng
anh không thể làm gì được tôi cả. Sao nào, sợ chưa?”
Trần Gia Bảo và Bạch Ngọc Thanh nhìn xung quanh, quả nhiên thấy bảo vệ và rất nhiều người đàn ông cao lớn ngồi uống rượu đang nhìn sang đây, không có ý tốt, bộ dạng giống như có thể xông lên bất cứ lúc nào.
Khóe miệng Trần Gia Bảo càng cong lên, trong mắt hiện lên vẻ châm chọc, nói: “Đúng là có nhiều người phết.”
“Tất nhiên!” Mông Chí Phàm càng thêm tự hào, nói: “Nếu thức thời thì lập tức cút đi, nhưng anh phải để vợ sắp cưới của mình lại, yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.
Nghe những lời bẩn thỉu của của Mông Chí Phàm, Bạch Ngọc Thanh ngừng cười, mặt tái đi vì tức giận.
Lúc này, Trần Gia Bảo nói với Bạch Ngọc Thanh: “Vợ, em có nhớ những gì anh đã nói với em trước khi vào quán bar không?”
Bạch Ngọc Thanh trực tiếp bỏ qua chữ “vợ”, gật đầu nói: “Nhớ.”
“Nhớ thì tốt.” Trần Gia Bảo cầm một chai rượu khác lên, khóe miệng nở nụ cười vô hại, nói: “Với những kẻ muốn lợi dụng em, cứ cầm chai rượu lên, đánh mạnh vào đầu anh ta là được, bây giờ anh sẽ làm mẫu cho em xem! ”
Nói rồi, không cho Mông Chí Phàm có thời gian kịp phản ứng, Trần Gia Bảo đã cầm chai rượu, không nói lời nào mà đập mạnh vào đầu anh ta.
Lúc này, chỉ nghe một tiếng “bốp”, chai rượu ngay lập tức vỡ tung, rượu hòa cùng máu trên đầu Mông Chí Phàm chảy xuống, trông rất đáng sợ.
Mông Chí Phàm chỉ cảm thấy trước mắt đen kịt, lùi lại mấy bước, trán truyền đến cơn đau dữ dội, thậm chí trước mắt còn có máu chảy ròng ròng. Cơn đau khiến các đường nét trên khuôn mặt anh ta biến dạng, cả giận nói: “Anh… Anh dám đánh tôi?”
Chuyện này xảy ra rất nhanh, mọi người xung quanh đều không ngờ Trần Gia Bảo dám động ta trong quán bar, hơn nữa lại còn tàn nhẫn như vậy, ai nấy đều sững sờ, không phản ứng kịp.
Trần Gia Bảo không đáp lại tiếng hét của Mông Chí Phàm, đặt một chai rượu khác vào tay Bạch Ngọc Thanh, nói: “Vợ, anh đã làm mẫu xong rồi, bây giờ đến lượt em tự làm.”
Bạch Ngọc Thanh vô thức cầm lấy chai rượu, trong chốc lát liền nắm chặt, ánh mắt lóe lên vẻ hưng phấn, trong lòng rung động, cô ta chưa từng dùng bình rượu đập vào đầu người khác ở nơi công cộng bao giờ, không biết sẽ cảm thấy như thế nào?
Mông Chí Phàm giật mình, nói: “Các… các người dám… cho dù thế nào tối nay ông đây cũng sẽ khiến các người phải trả giá đắt…”
Vẻ mặt Bạch Ngọc Thanh đanh lại, không thèm do dự nữa, hoàn toàn nghe theo lời nói của Trần Gia Bảo, giơ chai rượu lên, đập mạnh vào đầu Mông Chí Phàm, trút hết lửa giận trong lòng!
“Bang” một tiếng, đầu Mông Chí Phàm lại nở hoa, hai mắt tối sầm, ngã thẳng xuống đất, đầu choáng váng, chảy đầy máu.
Hai mắt Trần Gia Bảo sáng lên, vừa nãy Bạch Ngọc Thanh dùng hết tất cả sức lực trông khá giống với dáng vẻ trước đó của anh, thỏa mãn hỏi: “Vợ, em thấy thế nào?”
Bạch Ngọc Thanh dường như không hài lòng với hai từ “Vợ”, trợn trắng mắt nhìn Trần Gia Bảo một cái trước, sau đó mới gượng gạo cười khúc khích, nói: “Tuyệt, rất tuyệt!”
“Ha.” Trần Gia Bảo khẽ cười, xem ra Bạch Ngọc Thanh cũng là một người tuyệt vời, ấn tượng tốt của anh dành cho Bạch Ngọc Thanh cũng theo đó mà tăng lên nhiều.
Lúc này, các nhân viên bảo vệ xung quanh và anh em của Mông Chí Phàm mới phản ứng lại, tức giận lao về phía Trần Gia Bảo. Các vị khách trong quán bar đã quen với cảnh này, lần lượt im lặng nhìn về phía Trần Gia Bảo và Bạch Ngọc Thanh, bất kể là ai, nếu dám động vào Mông Chí Phàm ở trong quán bar này, đều sẽ không bao giờ có kết thúc tốt đẹp.
Bạch Ngọc Thanh vô thức dựa vào gần Trần Gia Bảo, nhưng vẻ mặt của cô ta không hề hoảng sợ mà ngược lại cau mày, phiền não nói: “Trong tay không còn chai rượu nào nữa.”
Vì không có chai rượu, không đánh người được nên cô ta mới cảm thấy phiền não.
Trần Gia Bảo và Bạch Ngọc Thanh nhìn xung quanh, quả nhiên thấy bảo vệ và rất nhiều người đàn ông cao lớn ngồi uống rượu đang nhìn sang đây, không có ý tốt, bộ dạng giống như có thể xông lên bất cứ lúc nào.
Khóe miệng Trần Gia Bảo càng cong lên, trong mắt hiện lên vẻ châm chọc, nói: “Đúng là có nhiều người phết.”
“Tất nhiên!” Mông Chí Phàm càng thêm tự hào, nói: “Nếu thức thời thì lập tức cút đi, nhưng anh phải để vợ sắp cưới của mình lại, yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.
Nghe những lời bẩn thỉu của của Mông Chí Phàm, Bạch Ngọc Thanh ngừng cười, mặt tái đi vì tức giận.
Lúc này, Trần Gia Bảo nói với Bạch Ngọc Thanh: “Vợ, em có nhớ những gì anh đã nói với em trước khi vào quán bar không?”
Bạch Ngọc Thanh trực tiếp bỏ qua chữ “vợ”, gật đầu nói: “Nhớ.”
“Nhớ thì tốt.” Trần Gia Bảo cầm một chai rượu khác lên, khóe miệng nở nụ cười vô hại, nói: “Với những kẻ muốn lợi dụng em, cứ cầm chai rượu lên, đánh mạnh vào đầu anh ta là được, bây giờ anh sẽ làm mẫu cho em xem! ”
Nói rồi, không cho Mông Chí Phàm có thời gian kịp phản ứng, Trần Gia Bảo đã cầm chai rượu, không nói lời nào mà đập mạnh vào đầu anh ta.
Lúc này, chỉ nghe một tiếng “bốp”, chai rượu ngay lập tức vỡ tung, rượu hòa cùng máu trên đầu Mông Chí Phàm chảy xuống, trông rất đáng sợ.
Mông Chí Phàm chỉ cảm thấy trước mắt đen kịt, lùi lại mấy bước, trán truyền đến cơn đau dữ dội, thậm chí trước mắt còn có máu chảy ròng ròng. Cơn đau khiến các đường nét trên khuôn mặt anh ta biến dạng, cả giận nói: “Anh… Anh dám đánh tôi?”
Chuyện này xảy ra rất nhanh, mọi người xung quanh đều không ngờ Trần Gia Bảo dám động ta trong quán bar, hơn nữa lại còn tàn nhẫn như vậy, ai nấy đều sững sờ, không phản ứng kịp.
Trần Gia Bảo không đáp lại tiếng hét của Mông Chí Phàm, đặt một chai rượu khác vào tay Bạch Ngọc Thanh, nói: “Vợ, anh đã làm mẫu xong rồi, bây giờ đến lượt em tự làm.”
Bạch Ngọc Thanh vô thức cầm lấy chai rượu, trong chốc lát liền nắm chặt, ánh mắt lóe lên vẻ hưng phấn, trong lòng rung động, cô ta chưa từng dùng bình rượu đập vào đầu người khác ở nơi công cộng bao giờ, không biết sẽ cảm thấy như thế nào?
Mông Chí Phàm giật mình, nói: “Các… các người dám… cho dù thế nào tối nay ông đây cũng sẽ khiến các người phải trả giá đắt…”
Vẻ mặt Bạch Ngọc Thanh đanh lại, không thèm do dự nữa, hoàn toàn nghe theo lời nói của Trần Gia Bảo, giơ chai rượu lên, đập mạnh vào đầu Mông Chí Phàm, trút hết lửa giận trong lòng!
“Bang” một tiếng, đầu Mông Chí Phàm lại nở hoa, hai mắt tối sầm, ngã thẳng xuống đất, đầu choáng váng, chảy đầy máu.
Hai mắt Trần Gia Bảo sáng lên, vừa nãy Bạch Ngọc Thanh dùng hết tất cả sức lực trông khá giống với dáng vẻ trước đó của anh, thỏa mãn hỏi: “Vợ, em thấy thế nào?”
Bạch Ngọc Thanh dường như không hài lòng với hai từ “Vợ”, trợn trắng mắt nhìn Trần Gia Bảo một cái trước, sau đó mới gượng gạo cười khúc khích, nói: “Tuyệt, rất tuyệt!”
“Ha.” Trần Gia Bảo khẽ cười, xem ra Bạch Ngọc Thanh cũng là một người tuyệt vời, ấn tượng tốt của anh dành cho Bạch Ngọc Thanh cũng theo đó mà tăng lên nhiều.
Lúc này, các nhân viên bảo vệ xung quanh và anh em của Mông Chí Phàm mới phản ứng lại, tức giận lao về phía Trần Gia Bảo. Các vị khách trong quán bar đã quen với cảnh này, lần lượt im lặng nhìn về phía Trần Gia Bảo và Bạch Ngọc Thanh, bất kể là ai, nếu dám động vào Mông Chí Phàm ở trong quán bar này, đều sẽ không bao giờ có kết thúc tốt đẹp.
Bạch Ngọc Thanh vô thức dựa vào gần Trần Gia Bảo, nhưng vẻ mặt của cô ta không hề hoảng sợ mà ngược lại cau mày, phiền não nói: “Trong tay không còn chai rượu nào nữa.”
Vì không có chai rượu, không đánh người được nên cô ta mới cảm thấy phiền não.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.