Chương 1438
Hoa Khôi
12/03/2022
Lúc này, chỉ còn lại Bạch Ngọc Thanh trong phòng làm việc được thiết kế theo phong cách cổ xưa.
Bạch Ngọc Thanh chỉ cảm thấy hít thở khó khăn, trong lòng như có tảng đá lớn đè nặng, cô ta đột nhiên ngồi xuống. Cô ta biết nếu không phải Trần Gia Bảo tin mình sau đó tin nhà họ Bạch, thì anh sẽ không bị mắc vào âm mưu đơn giản nhưng độc ác này.
“Cuối cùng, chính mình là người đã hại Gia Bảo…”
Lúc Bạch Ngọc Thanh ngẩng đầu lên lần nữa, hai mắt đã đẫm lệ, môi dưới chảy máu nhưng cô ta cũng không thèm để ý, hai tay ôm chặt trước ngực, trong lòng vừa đau vừa hối hận.
Cùng lúc đó ở trong rừng trúc núi Văn Hồ.
Mười một Tông Sư cùng xuất hiện, chặn đường lui của Trần Gia Bảo. Trần Gia Bảo đang phải đối mặt với tình huống tuyệt vọng nhất kể từ khi xuống núi!
Cùng lúc đó, một luồng khí cực kỳ mạnh mẽ và đáng sợ bao trùm cả khu rừng trúc, 11 vị cường giả Tông Sư có mặt hơi cúi đầu, thể hiện sự tôn kính.
Phải biết ràng, đây là 11 cường giả Tông Sư, dù đi đến đâu, họ đều là những người có địa vị cao, có thể làm rung chuyển thế giới. Có thể khiến cả 11 cường giả Tông Sư phải cúi đầu, có thể đoán ra sức mạnh của người tới lớn đến chừng nào!
Khoảnh khắc tiếp theo, một thân hình cao lớn và uy nghiêm xuất hiện trong tầm mắt của Trần Gia Bảo.
Chỉ thấy một bóng người đang đứng trên đỉnh ngọn núi gần nhất, quay lưng về phía mặt trời, đang nhìn về hướng Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo đưa mắt nhìn lên, dưới ánh mặt trời chói chang, anh khẽ nheo mắt, chỉ thấy bóng dáng đen kịt của đối phương. Nhưng chỉ cần như vậy Trần Gia Bảo vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén của đối phương giống như một lưỡi dao sắc bén từ trên trời rơi xuống, anh không khỏi thầm giật mình, riêng khí thế này đã mạnh hơn rất nhiều so với Phụng Bằng Thanh, xem ra là đối thủ ít nhất cũng là cường giả Truyền Kỳ trung kỳ!
Nghĩ đến đây, Trần Gia Bảo càng cảm thấy khó khăn!
Ngay sau đó, bóng người kia từ trên đỉnh núi vọt lên, hướng về phía Trần Gia Bảo, tốc độ cực nhanh, giống như đã hóa thành một một viên thiên thạch lao tới!
Khoảng cách trăm mét, nhưng người kia gần như bay đến trong chốc lát, đáp xuống rừng trúc một cách vững chắc, thời điểm ngón chân vừa hạ xuống, một cỗ năng lượng cực lớn quét qua xung quanh, giống như gió cấp mười hai, cuộn tròn vô số lá tre bay lên, che khuất tầm nhìn của mọi người, những cây tre xung quanh cũng bị ảnh hưởng bởi gió lớn, chúng chao đảo, tạo ra tiếng gió rít qua rừng tre.
Vừa mới xuất hiện đã tạo ra khí thế lớn mạnh!
Một lúc sau, gió ngừng, vô số lá tre lần lượt rơi xuống.
Sau đó Trần Gia Bảo mới nhìn thấy một người đàn ông trung niên có dáng người uy nghiêm, khí chất như núi, ánh mắt như biển. không, nói là trung niên cũng không đúng, bởi vì ánh mắt của ông ta sâu như biển cả, chứa đầy thăng trầm của thế gian, giống như là một ông già trăm tuổi, nhưng vẻ ngoài lại trông giống như một người đàn ông trung niên, căn bản không thể nhìn ra tuổi thật của ông ta.
Ông ta chắp tay sau lưng, đứng trước những cường giả Tông Sư như Hề Vũ Triều và Du Nam, thể hiện địa vị cao cấp của bản thân, còn đám người Hề Vũ Triều vốn đã cúi đầu, lại càng cúi đầu thấp hơn.
Nếu là người thường, e rằng đã bị dọa cho hai đầu gối mềm nhũn trước khí thế mạnh mẽ của người kia, thậm chí là giơ tay đầu hàng, thế nhưng, Trần Gia Bảo nào phải là người thường chứ.
Cho dù thực lực của đối thủ rất mạnh, số lượng lớn thì Trần Gia Bảo vẫn rất dũng cảm, không hề sợ hãi, nhìn về phía cường giả Truyền Kỳ trước mặt, nói: “Ông chính là cường giả Truyền Kỳ của nhà họ Hoàng?”
“Tôi tên là Cung Thiên Kinh, chính là cường giả Truyền Kỳ của nhà họ Hoàng.” Cung Thiên Kinh cũng nhìn Trần Gia Bảo, nói: “Nghe nói cậu là người mạnh và nổi danh nhất trong 30 năm qua ở tỉnh Hòa Bình và tỉnh Phú Thọ, thậm chí nhiều Tông Sư ở tỉnh Phú Thọ của chúng tôi cũng đã chết trong tay cậu.”
Bạch Ngọc Thanh chỉ cảm thấy hít thở khó khăn, trong lòng như có tảng đá lớn đè nặng, cô ta đột nhiên ngồi xuống. Cô ta biết nếu không phải Trần Gia Bảo tin mình sau đó tin nhà họ Bạch, thì anh sẽ không bị mắc vào âm mưu đơn giản nhưng độc ác này.
“Cuối cùng, chính mình là người đã hại Gia Bảo…”
Lúc Bạch Ngọc Thanh ngẩng đầu lên lần nữa, hai mắt đã đẫm lệ, môi dưới chảy máu nhưng cô ta cũng không thèm để ý, hai tay ôm chặt trước ngực, trong lòng vừa đau vừa hối hận.
Cùng lúc đó ở trong rừng trúc núi Văn Hồ.
Mười một Tông Sư cùng xuất hiện, chặn đường lui của Trần Gia Bảo. Trần Gia Bảo đang phải đối mặt với tình huống tuyệt vọng nhất kể từ khi xuống núi!
Cùng lúc đó, một luồng khí cực kỳ mạnh mẽ và đáng sợ bao trùm cả khu rừng trúc, 11 vị cường giả Tông Sư có mặt hơi cúi đầu, thể hiện sự tôn kính.
Phải biết ràng, đây là 11 cường giả Tông Sư, dù đi đến đâu, họ đều là những người có địa vị cao, có thể làm rung chuyển thế giới. Có thể khiến cả 11 cường giả Tông Sư phải cúi đầu, có thể đoán ra sức mạnh của người tới lớn đến chừng nào!
Khoảnh khắc tiếp theo, một thân hình cao lớn và uy nghiêm xuất hiện trong tầm mắt của Trần Gia Bảo.
Chỉ thấy một bóng người đang đứng trên đỉnh ngọn núi gần nhất, quay lưng về phía mặt trời, đang nhìn về hướng Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo đưa mắt nhìn lên, dưới ánh mặt trời chói chang, anh khẽ nheo mắt, chỉ thấy bóng dáng đen kịt của đối phương. Nhưng chỉ cần như vậy Trần Gia Bảo vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén của đối phương giống như một lưỡi dao sắc bén từ trên trời rơi xuống, anh không khỏi thầm giật mình, riêng khí thế này đã mạnh hơn rất nhiều so với Phụng Bằng Thanh, xem ra là đối thủ ít nhất cũng là cường giả Truyền Kỳ trung kỳ!
Nghĩ đến đây, Trần Gia Bảo càng cảm thấy khó khăn!
Ngay sau đó, bóng người kia từ trên đỉnh núi vọt lên, hướng về phía Trần Gia Bảo, tốc độ cực nhanh, giống như đã hóa thành một một viên thiên thạch lao tới!
Khoảng cách trăm mét, nhưng người kia gần như bay đến trong chốc lát, đáp xuống rừng trúc một cách vững chắc, thời điểm ngón chân vừa hạ xuống, một cỗ năng lượng cực lớn quét qua xung quanh, giống như gió cấp mười hai, cuộn tròn vô số lá tre bay lên, che khuất tầm nhìn của mọi người, những cây tre xung quanh cũng bị ảnh hưởng bởi gió lớn, chúng chao đảo, tạo ra tiếng gió rít qua rừng tre.
Vừa mới xuất hiện đã tạo ra khí thế lớn mạnh!
Một lúc sau, gió ngừng, vô số lá tre lần lượt rơi xuống.
Sau đó Trần Gia Bảo mới nhìn thấy một người đàn ông trung niên có dáng người uy nghiêm, khí chất như núi, ánh mắt như biển. không, nói là trung niên cũng không đúng, bởi vì ánh mắt của ông ta sâu như biển cả, chứa đầy thăng trầm của thế gian, giống như là một ông già trăm tuổi, nhưng vẻ ngoài lại trông giống như một người đàn ông trung niên, căn bản không thể nhìn ra tuổi thật của ông ta.
Ông ta chắp tay sau lưng, đứng trước những cường giả Tông Sư như Hề Vũ Triều và Du Nam, thể hiện địa vị cao cấp của bản thân, còn đám người Hề Vũ Triều vốn đã cúi đầu, lại càng cúi đầu thấp hơn.
Nếu là người thường, e rằng đã bị dọa cho hai đầu gối mềm nhũn trước khí thế mạnh mẽ của người kia, thậm chí là giơ tay đầu hàng, thế nhưng, Trần Gia Bảo nào phải là người thường chứ.
Cho dù thực lực của đối thủ rất mạnh, số lượng lớn thì Trần Gia Bảo vẫn rất dũng cảm, không hề sợ hãi, nhìn về phía cường giả Truyền Kỳ trước mặt, nói: “Ông chính là cường giả Truyền Kỳ của nhà họ Hoàng?”
“Tôi tên là Cung Thiên Kinh, chính là cường giả Truyền Kỳ của nhà họ Hoàng.” Cung Thiên Kinh cũng nhìn Trần Gia Bảo, nói: “Nghe nói cậu là người mạnh và nổi danh nhất trong 30 năm qua ở tỉnh Hòa Bình và tỉnh Phú Thọ, thậm chí nhiều Tông Sư ở tỉnh Phú Thọ của chúng tôi cũng đã chết trong tay cậu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.