Chương 1449
Hoa Khôi
12/03/2022
Sát khí trong mắt Cung Thiên Kinh càng lúc càng mãnh liệt, phải giết
Trần Gia Bảo ở đây, để khó tránh khi Trần Gia Bảo trưởng thành sẽ trở
thành mối uy hiếp lớn nhất với hắn.
Nhưng lúc này, tình hình trận đấu trong rừng đột nhiên thay đổi!
Chỉ thấy Trần Gia Bảo vung tay trái lên tránh đòn tấn công của Quế Đan Hữu, lúc đó cơ thể anh hấp thụ nội lực, ánh mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, không lùi lại, mà chân phải đạp lên đất, xoay ra sau người Quế Đan Huế, đồng thời đổi kiếm qua tay trái, mũi kiếm chỉ vào tim Quế Đan Hữu.
Ngay sau đó, Trần Gia Bảo ngưng tụ nguyên khí toàn thân, chuyển thành một phần sức mạnh trên thanh kiếm chỉ vào Quế Đan Hữu, lúc đó năng lượng mãnh liệt từ kiếm bắn ra, với tốc độ cực nhanh, đâm vào ngực Quế Đan Hữu, đây là lấy đạo người trả lại cho người!
Năng lượng của thanh kiếm vô cùng nhanh và cuồng bạo, khoảng cách ngắn như vậy, tuyệt đối không thể tránh được, hơn nữa Quế Đan Hữu cả người bị thương, thực lực đã giảm nhiều hơn so với lúc đầu.
Đột nhiên, một sự đe dọa tử vong, lập tức ập đến bao chùm lấy Quế Đan Hữu.
Sắc mặt Quế Đan Hữu tái nhợt, thậm chí bị vây chặt dưới kiếm của Trần Gia Bảo, vết thương ở tim cũng không cảm thấy đau.
Tuy nhiên, Quế Đan Hữu cũng là tông sư hậu kỳ, tu vi thâm hậu, mà kinh nghiệm chiến đấu phong phú, vào thời khắc nguy hiểm, Quế Đan Hữu cũng bộc phát hết sức mạnh của mình, hét lớn một tiếng, chỉ nghe thấy tiếng “A” một luồng khí màu trắng từ trong miệng ông ta bay ra, sau đó tan biến với tốc độ vô cùng nhanh, khi va chạm với kiếm khí của Trần Gia Bảo.
Đột nhiên, nghe thấy một tiếng nổ lớn, kiếm khí và băng khí đồng thời biến mát, một luồng khí mạnh lao ra, trên mặt đất xuất hiện một hố lớn giữa Trần Gia Bảo và Quế Đan Hữu, lớp đất bị bốc lên khoảng hai mét, chặn tầm nhìn của hai người.
Thấy mình thoát khỏi cái chết, Quế Đan Thanh thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên sắc mặt thay đồi, bởi vì ông ta cảm thấy, có một luồng khí mạnh hơn lúc nãy bao trùm lấy mình.
Khoảng khắc tiếp theo, trên bầu trời đầy bùn, Quế Đan Hữu nhìn thấy một thanh kiếm sắc bén xông đến, quét sạch lớp bùn ở giữa, lộ ra bóng dáng oai phong của Trần Gia Bảo.
Nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Trần Gia Bảo, ẩn chứa sát khí vô tận, liền xoay chuyển chân khí của mình, dùng “Thiên tế kiếm” ngưng tụ thành một thanh kiếm lớn, một tiếng thở dài, chém tới hướng của Quế Đan Hữu!
Sắc mặt Quế Đan Hữu tái mét ngay lập tức, ông ta vừa hóa giải kiếm khí của Trần Gia Bảo, đã phát huy hết sức, bây gì chân khí còn chưa khôi phục, lại đối diện với kiếm khí mạnh mẽ của Trần Gia Bảo lần nữa, ông ta căn bản không còn cách nào, chỉ có thể chờ đợi cái chết!
Tuyệt vọng, chân chính tuyệt vọng!
Đến cả Cung Thiên Kinh cũng nhíu mày, trong mắt lóe lên một tia kỳ lạ, nhưng hắn vẫn đứng yên, không có ý muốn cứu ông ta, dù sao, Quế Đan Hữu là tông sư nhà họ Quế, sống chết cũng không liên quan đến nhà họ Hoàng, càng không liên quan đến Cung Thiên Kinh hắn.
Trên sân, Hề Vũ Triều và bốn người còn lại sắc mặt cũng thay đổi, nếu như sáu người họ liên thủ, mà một người bị Trần Gia Bảo giết chết, nếu chuyện này truyền ra ngoài, sẽ bị người khác vây quanh, trở thành trò cười của giới võ thuật Việt Nam.
Nghĩ như vậy, năm người Hề Vũ Triều cũng lần lượt tấn công về phía Trần Gia Bảo, họ định giương đông kích tây, để cứu Quế Đan Hữu.
“Dừng tay!”
“Trần Gia Bảo cút đi!”
“Mau nộp mạng!”
Đột nhiên, có một nguồn năng lượng mạnh mẽ bao quanh Trần Gia Bảo, nếu như Trần Gia Bảo cố chấp muốn giết Quế Đan Hữu, thì sẽ trúng đòn của Hề Vũ Triều và những người khác!
Trong lòng Quế Đan Hữu vẫn mong một tia hy vọng, nói không chừng, ông ta sẽ thoát được một mạng!
Vào lúc này, sát khí trong mắt Trần Gia Bảo không hề giảm, anh mặc kệ sự tấn công của Hề Vũ Triều và những người khác, động tác đột nhiên nhanh hơn, cố chấp muốn đánh vè phía Quế Đan Hữu!
Nhưng lúc này, tình hình trận đấu trong rừng đột nhiên thay đổi!
Chỉ thấy Trần Gia Bảo vung tay trái lên tránh đòn tấn công của Quế Đan Hữu, lúc đó cơ thể anh hấp thụ nội lực, ánh mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, không lùi lại, mà chân phải đạp lên đất, xoay ra sau người Quế Đan Huế, đồng thời đổi kiếm qua tay trái, mũi kiếm chỉ vào tim Quế Đan Hữu.
Ngay sau đó, Trần Gia Bảo ngưng tụ nguyên khí toàn thân, chuyển thành một phần sức mạnh trên thanh kiếm chỉ vào Quế Đan Hữu, lúc đó năng lượng mãnh liệt từ kiếm bắn ra, với tốc độ cực nhanh, đâm vào ngực Quế Đan Hữu, đây là lấy đạo người trả lại cho người!
Năng lượng của thanh kiếm vô cùng nhanh và cuồng bạo, khoảng cách ngắn như vậy, tuyệt đối không thể tránh được, hơn nữa Quế Đan Hữu cả người bị thương, thực lực đã giảm nhiều hơn so với lúc đầu.
Đột nhiên, một sự đe dọa tử vong, lập tức ập đến bao chùm lấy Quế Đan Hữu.
Sắc mặt Quế Đan Hữu tái nhợt, thậm chí bị vây chặt dưới kiếm của Trần Gia Bảo, vết thương ở tim cũng không cảm thấy đau.
Tuy nhiên, Quế Đan Hữu cũng là tông sư hậu kỳ, tu vi thâm hậu, mà kinh nghiệm chiến đấu phong phú, vào thời khắc nguy hiểm, Quế Đan Hữu cũng bộc phát hết sức mạnh của mình, hét lớn một tiếng, chỉ nghe thấy tiếng “A” một luồng khí màu trắng từ trong miệng ông ta bay ra, sau đó tan biến với tốc độ vô cùng nhanh, khi va chạm với kiếm khí của Trần Gia Bảo.
Đột nhiên, nghe thấy một tiếng nổ lớn, kiếm khí và băng khí đồng thời biến mát, một luồng khí mạnh lao ra, trên mặt đất xuất hiện một hố lớn giữa Trần Gia Bảo và Quế Đan Hữu, lớp đất bị bốc lên khoảng hai mét, chặn tầm nhìn của hai người.
Thấy mình thoát khỏi cái chết, Quế Đan Thanh thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên sắc mặt thay đồi, bởi vì ông ta cảm thấy, có một luồng khí mạnh hơn lúc nãy bao trùm lấy mình.
Khoảng khắc tiếp theo, trên bầu trời đầy bùn, Quế Đan Hữu nhìn thấy một thanh kiếm sắc bén xông đến, quét sạch lớp bùn ở giữa, lộ ra bóng dáng oai phong của Trần Gia Bảo.
Nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Trần Gia Bảo, ẩn chứa sát khí vô tận, liền xoay chuyển chân khí của mình, dùng “Thiên tế kiếm” ngưng tụ thành một thanh kiếm lớn, một tiếng thở dài, chém tới hướng của Quế Đan Hữu!
Sắc mặt Quế Đan Hữu tái mét ngay lập tức, ông ta vừa hóa giải kiếm khí của Trần Gia Bảo, đã phát huy hết sức, bây gì chân khí còn chưa khôi phục, lại đối diện với kiếm khí mạnh mẽ của Trần Gia Bảo lần nữa, ông ta căn bản không còn cách nào, chỉ có thể chờ đợi cái chết!
Tuyệt vọng, chân chính tuyệt vọng!
Đến cả Cung Thiên Kinh cũng nhíu mày, trong mắt lóe lên một tia kỳ lạ, nhưng hắn vẫn đứng yên, không có ý muốn cứu ông ta, dù sao, Quế Đan Hữu là tông sư nhà họ Quế, sống chết cũng không liên quan đến nhà họ Hoàng, càng không liên quan đến Cung Thiên Kinh hắn.
Trên sân, Hề Vũ Triều và bốn người còn lại sắc mặt cũng thay đổi, nếu như sáu người họ liên thủ, mà một người bị Trần Gia Bảo giết chết, nếu chuyện này truyền ra ngoài, sẽ bị người khác vây quanh, trở thành trò cười của giới võ thuật Việt Nam.
Nghĩ như vậy, năm người Hề Vũ Triều cũng lần lượt tấn công về phía Trần Gia Bảo, họ định giương đông kích tây, để cứu Quế Đan Hữu.
“Dừng tay!”
“Trần Gia Bảo cút đi!”
“Mau nộp mạng!”
Đột nhiên, có một nguồn năng lượng mạnh mẽ bao quanh Trần Gia Bảo, nếu như Trần Gia Bảo cố chấp muốn giết Quế Đan Hữu, thì sẽ trúng đòn của Hề Vũ Triều và những người khác!
Trong lòng Quế Đan Hữu vẫn mong một tia hy vọng, nói không chừng, ông ta sẽ thoát được một mạng!
Vào lúc này, sát khí trong mắt Trần Gia Bảo không hề giảm, anh mặc kệ sự tấn công của Hề Vũ Triều và những người khác, động tác đột nhiên nhanh hơn, cố chấp muốn đánh vè phía Quế Đan Hữu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.