Chương 144
Hoa Khôi
07/10/2021
Anh ta đã lấy được thông tin của Trần Gia Bảo từ phía Tạ Hoàng Dương, tất nhiên anh biết Trần Gia Bảo là cao thủ “Thông U trung kỳ”, lúc đó
anh ta đã cảm thấy cực kỳ lo lắng.
Chẳng qua sau đó Tạ Hoàng Dương đã cho anh “Tiểu Huyền dương đan”, sau khi anh ăn xong thì bản thân đã lên được mức cao nhất của “Thông U trung kỳ”, anh lại chỉ tốn có hai ngày thì đã làm quen được với cảnh giới mới.
Bây giờ, anh có thể tự tin mà nói mình không có đối thủ ở cấp bậc “Thông U trung kỳ” này!
Đương nhiên chuyện “Tiểu Huyền dương đan” là bí mật của nhà họ Tạ, cho nên Tạ Quốc An cũng không thể biết được viên đan dược này có xuất xứ từ đâu.
Trần Gia Bảo thản nhiên nói: “Mày không thể đoán được thực lực của tao đâu, bớt nói nhiều mà ra tay đi.”
“Được, mày đã muốn chết thì tao sẽ cho mày toại nguyện!”
Tạ Quốc An đột nhiên trợn to hai mắt, sát khí trên người anh nổi lên như thủy triều mà xông đến trước mặt Trần Gia Bảo.
Tuy khoảng cách khá xa, thế nhưng khi Tạ Cẩm Tú và Hàn Đông Vy thấy vậy thì sắc mặt hai người lập tức trắng bệch, trong lòng bọn họ vô cùng lo lắng. Cả hai ở đây đã thấy sợ rồi, huống gì Trần Gia Bảo cơ chứ.
Hai người lập tức lo lắng cho Trần Gia Bảo.
Vương Đại Hùng thì gật đầu hài lòng, ông cười: “Bàn về sát khí thì tất nhiên thực lực của Quốc An đã tăng cao so với trước đây rồi, Trần Gia Bảo nói không chừng đang rất sợ hãi đây. Nhà họ Tạ có người nối dõi là Tạ Quốc An là một điều đáng mừng, khó trách việc này lại lan truyền khắp thành phố Hòa Bình, lãnh đạo, chúc mừng ông!”
Tạ Hoàng Dương hài lòng mà nói: “Quá khen rồi, về sau Tạ Quốc An còn phải nhờ cậy vào ông.”
Lúc này Trần Gia Bảo vẫn thản nhiên đứng tại chỗ, khuôn mặt của anh vẫn không thay đổi.
Tạ Quốc An khẽ cau mày mà gầm lên một tiếng, chân phải anh ta co lên đạp xuống khiến mặt đất nổ tung, cát bụi bay lên khắp nơi, khung cảnh này khiến người khác cảm thấy cực kỳ khiếp sợ.
Lần đầu tiên Tạ Cẩm Tú và Hàn Đông Vy chứng kiến thực lực của một tên cao thủ như Tạ Quốc An, vì vậy hai cô bị dọa đến mất hồn, trong lòng bọn họ không ngừng lo lắng.
Trần Gia Bảo mặc đồ một bộ đồ thoải mái, cho nên trận gió này quét đến khiến quần áo của anh bây phấp phới, anh tán thưởng Tạ Quốc An: “Hoảng Bàng Chàng Thiên Đảo, Giẫm Cước Chấn Cửu Châu! Hóa ra mày luyện Bát cực quyền, cũng được đấy!”
“Coi như là mày có mắt, đúng là Bát cực quyền!” Tạ Quốc An kiêu ngạo nói.
Cửu Châu có tám dần, tám dần lại có tám hoằng, tám hoằng có tám cực, dần là nơi xa nhất của tám phương nên được gọi là Bát cực quyền!
“Bảy tuổi tao đã bắt đầu khổ luyện Bát cực quyền, đến bây giờ đã hơn hai mươi năm. Trần Gia Bảo, mày tuyệt đối không phải là đối thủ của ta đâu!”
Tạ Quốc An giận dữ thét lên, anh ta chạy về phía Trần Gia Bảo với tốc độ tên bắn, sức lực của anh ta như gió cuốn đánh về phía Trần Gia Bảo.
Cú đấm đó nằm trong tám chiêu thức của Thông Thiên Pháo, một đấm này có sức nặng tựa ngàn cân!
Một trận gió cuốn đến khiến xung quanh Trần Gia Bảo nổi lên bão cát.
“Phóng ra nội kình sao, cũng không tệ, đáng tiếc vẫn chưa đủ!” Trần Gia Bảo cười lớn.
Tạ Quốc An là cao thủ đầu tiên của anh kể từ khi anh xuống núi đến tận bây giờ, trong lòng anh cũng rất muốn tỷ thí một trận với người này.
Trần Gia Bảo đột nhiên giơ hai tay lên vận nội công đẩy đi cú đấm vô hình vừa nãy, Tạ Cẩm Tú và Hàn Đông Vy thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Quốc An khẽ nhíu mày kinh ngạc, tay phải của anh ta nhắm vào bụng của Trần Gia Bảo rồi lập tức tung ra một đòn tấn công như vũ bão về phía người đối diện.
Đột nhiên, khả năng thực chiến mạnh mẽ của Tạ Quốc An được phát huy tối đa tác dụng. Một cú đấm và một cú đá, không chút hoa mỹ mà dùng tốc độ nhanh nhất, khoảng cách ngắn nhất, sức mạnh mạnh nhất để liên tục tấn công Trần Gia Bảo, đúng là muốn giết người mà!
Bát cực quyền là một môn võ hàng đầu, nó hung hãn và ác liệt nhất, chưa kể Tạ Quốc An còn là một cao thủ đỉnh cao của cấp bậc “Thông U trung kỳ”. Mỗi lần anh ta xuất chiêu đều phát ra tiếng “Ầm” xé trời hòa với tiếng vỗ của sóng biển tạo nên một tổ hợp âm thanh khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Ngay cả những người đang ngồi xem cũng cảm thấy kinh ngạc.
Tạ Quốc An quả nhiên là một sĩ quan cấp cao!
Đối mặt với đợt tấn công kinh hoàng như vậy mà Trần Gia Bảo vẫn tựa như một con thuyền nhỏ trong sóng biển. Tuy rằng lực công kích của Tạ Quốc An rất mạnh mẽ nhưng anh vẫn có thể chống đỡ được.
Vương Đại Hùng và bác Trung có vẻ ngạc nhiên, kỹ thuật của Trần Gia Bảo không phải là Thái Cực Quyền, nhưng nó lại tuân theo các nguyên tắc của Thái Cực Quyền, trong đời họ chưa bao giờ thấy trường hợp nào như vậy cả.
Chẳng qua sau đó Tạ Hoàng Dương đã cho anh “Tiểu Huyền dương đan”, sau khi anh ăn xong thì bản thân đã lên được mức cao nhất của “Thông U trung kỳ”, anh lại chỉ tốn có hai ngày thì đã làm quen được với cảnh giới mới.
Bây giờ, anh có thể tự tin mà nói mình không có đối thủ ở cấp bậc “Thông U trung kỳ” này!
Đương nhiên chuyện “Tiểu Huyền dương đan” là bí mật của nhà họ Tạ, cho nên Tạ Quốc An cũng không thể biết được viên đan dược này có xuất xứ từ đâu.
Trần Gia Bảo thản nhiên nói: “Mày không thể đoán được thực lực của tao đâu, bớt nói nhiều mà ra tay đi.”
“Được, mày đã muốn chết thì tao sẽ cho mày toại nguyện!”
Tạ Quốc An đột nhiên trợn to hai mắt, sát khí trên người anh nổi lên như thủy triều mà xông đến trước mặt Trần Gia Bảo.
Tuy khoảng cách khá xa, thế nhưng khi Tạ Cẩm Tú và Hàn Đông Vy thấy vậy thì sắc mặt hai người lập tức trắng bệch, trong lòng bọn họ vô cùng lo lắng. Cả hai ở đây đã thấy sợ rồi, huống gì Trần Gia Bảo cơ chứ.
Hai người lập tức lo lắng cho Trần Gia Bảo.
Vương Đại Hùng thì gật đầu hài lòng, ông cười: “Bàn về sát khí thì tất nhiên thực lực của Quốc An đã tăng cao so với trước đây rồi, Trần Gia Bảo nói không chừng đang rất sợ hãi đây. Nhà họ Tạ có người nối dõi là Tạ Quốc An là một điều đáng mừng, khó trách việc này lại lan truyền khắp thành phố Hòa Bình, lãnh đạo, chúc mừng ông!”
Tạ Hoàng Dương hài lòng mà nói: “Quá khen rồi, về sau Tạ Quốc An còn phải nhờ cậy vào ông.”
Lúc này Trần Gia Bảo vẫn thản nhiên đứng tại chỗ, khuôn mặt của anh vẫn không thay đổi.
Tạ Quốc An khẽ cau mày mà gầm lên một tiếng, chân phải anh ta co lên đạp xuống khiến mặt đất nổ tung, cát bụi bay lên khắp nơi, khung cảnh này khiến người khác cảm thấy cực kỳ khiếp sợ.
Lần đầu tiên Tạ Cẩm Tú và Hàn Đông Vy chứng kiến thực lực của một tên cao thủ như Tạ Quốc An, vì vậy hai cô bị dọa đến mất hồn, trong lòng bọn họ không ngừng lo lắng.
Trần Gia Bảo mặc đồ một bộ đồ thoải mái, cho nên trận gió này quét đến khiến quần áo của anh bây phấp phới, anh tán thưởng Tạ Quốc An: “Hoảng Bàng Chàng Thiên Đảo, Giẫm Cước Chấn Cửu Châu! Hóa ra mày luyện Bát cực quyền, cũng được đấy!”
“Coi như là mày có mắt, đúng là Bát cực quyền!” Tạ Quốc An kiêu ngạo nói.
Cửu Châu có tám dần, tám dần lại có tám hoằng, tám hoằng có tám cực, dần là nơi xa nhất của tám phương nên được gọi là Bát cực quyền!
“Bảy tuổi tao đã bắt đầu khổ luyện Bát cực quyền, đến bây giờ đã hơn hai mươi năm. Trần Gia Bảo, mày tuyệt đối không phải là đối thủ của ta đâu!”
Tạ Quốc An giận dữ thét lên, anh ta chạy về phía Trần Gia Bảo với tốc độ tên bắn, sức lực của anh ta như gió cuốn đánh về phía Trần Gia Bảo.
Cú đấm đó nằm trong tám chiêu thức của Thông Thiên Pháo, một đấm này có sức nặng tựa ngàn cân!
Một trận gió cuốn đến khiến xung quanh Trần Gia Bảo nổi lên bão cát.
“Phóng ra nội kình sao, cũng không tệ, đáng tiếc vẫn chưa đủ!” Trần Gia Bảo cười lớn.
Tạ Quốc An là cao thủ đầu tiên của anh kể từ khi anh xuống núi đến tận bây giờ, trong lòng anh cũng rất muốn tỷ thí một trận với người này.
Trần Gia Bảo đột nhiên giơ hai tay lên vận nội công đẩy đi cú đấm vô hình vừa nãy, Tạ Cẩm Tú và Hàn Đông Vy thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Quốc An khẽ nhíu mày kinh ngạc, tay phải của anh ta nhắm vào bụng của Trần Gia Bảo rồi lập tức tung ra một đòn tấn công như vũ bão về phía người đối diện.
Đột nhiên, khả năng thực chiến mạnh mẽ của Tạ Quốc An được phát huy tối đa tác dụng. Một cú đấm và một cú đá, không chút hoa mỹ mà dùng tốc độ nhanh nhất, khoảng cách ngắn nhất, sức mạnh mạnh nhất để liên tục tấn công Trần Gia Bảo, đúng là muốn giết người mà!
Bát cực quyền là một môn võ hàng đầu, nó hung hãn và ác liệt nhất, chưa kể Tạ Quốc An còn là một cao thủ đỉnh cao của cấp bậc “Thông U trung kỳ”. Mỗi lần anh ta xuất chiêu đều phát ra tiếng “Ầm” xé trời hòa với tiếng vỗ của sóng biển tạo nên một tổ hợp âm thanh khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Ngay cả những người đang ngồi xem cũng cảm thấy kinh ngạc.
Tạ Quốc An quả nhiên là một sĩ quan cấp cao!
Đối mặt với đợt tấn công kinh hoàng như vậy mà Trần Gia Bảo vẫn tựa như một con thuyền nhỏ trong sóng biển. Tuy rằng lực công kích của Tạ Quốc An rất mạnh mẽ nhưng anh vẫn có thể chống đỡ được.
Vương Đại Hùng và bác Trung có vẻ ngạc nhiên, kỹ thuật của Trần Gia Bảo không phải là Thái Cực Quyền, nhưng nó lại tuân theo các nguyên tắc của Thái Cực Quyền, trong đời họ chưa bao giờ thấy trường hợp nào như vậy cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.