Chương 1484
Hoa Khôi
15/03/2022
Đương nhiên, trong lòng Trần
Gia Bảo biết rất rõ, mặc dù Cung Thiên Kình và mười một vị cường giả
tông sư chết ở đây, nhưng trận quyết đấu này vẫn chưa kết thúc, bởi vì
Trần Gia Bảo còn phải để mười gia tộc lớn phía sau phải trả cái giá thật đắt!
Trần Gia Bảo không thể không nghĩ đến Bạch Ngọc Thanh của nhà họ Bạch, nghĩ đến cô gái xinh đẹp dựa vào vòng tay mình, ôm ấp thân mật trên cầu vượt đêm đó, trong tim có chút đau đớn, nhưng anh lập tức hít một hơi thật sâu, loại bỏ những suy nghĩ đen tối ra khỏi tâm trí.
“Không hổ là chiêu cuối cùng của kiếm tiên, mặc dù tôi đã nhìn thấy nó một lần trên đỉnh núi Dương Giang, nhưng bây giờ khi nhìn thấy nó một lần nữa, tôi vẫn rất kinh ngạc.”
Đột nhiên, giọng nói du dương của Đạm Đài Thái Vũ vang lên, mặc dù giọng nói có chút bình thản, nhưng vẫn có thể nghe ra được cô ta đang thật lòng được khen ngợi.
Trần Gia Bảo quay đầu nhìn Đạm Đài Thái Vũ, chỉ thấy trên khuôn mặt thanh tú và hoàn mỹ của Đạm Đài Thái Vũ có một ít vết máu, trên bộ váy màu vàng nhạt sạch sẽ, gọn gàng ban đầu cũng có vài vết máu, nhưng những điều này không những không ảnh hưởng đến sự xinh đẹp của cô, ngược lại, còn có một loại mỹ mạo xinh đẹp khác, khiến người ta không khỏi yêu thương.
“Cảm ơn cô.” Trần Gia Bảo và Đạm Đài Thái Vũ là kẻ thù chứ không phải bạn bè, nhưng mặc dù vậy, anh vẫn cảm động bởi sự giúp ra tay đỡ hiếm hoi của Đạm Đài Thái Vũ.
“Tôi ra tay giúp anh cũng chỉ vì bản thân mình, ba năm sau, trận chiến quyết định giữa tôi và anh có ý nghĩa rất lớn đối với tôi. Trước khi tôi và anh quyết đấu, tôi sẽ không bao giờ cho phép anh chết trong tay kẻ khác.” Đạm Đài Thái Vũ gật đầu, giọng nói vô cùng bình thản, tiếp tục: “Hơn nữa, tôi biết rằng “Phật cốt xá lợi” trong tay tôi ban đầu vốn thuộc về một người tên là Lưu Li, hơn nữa tôi cũng biết rằng cô Lưu Ly có mối quan hệ rất thân thiết với anh.
Vì lý do nào đó, bây giờ tôi không thể trả lại “Phật cốt xá lợi” cho các anh, nhưng Đạm Đài Thái Vũ tôi cũng có quan điểm của riêng tôi. Bây giờ tôi ra tay giúp anh cũng chỉ để bù đắp hổ thẹn của bản thân, vì vậy anh không cần phải cảm ơn tôi, đợi lần sau khi chúng ta gặp, anh và tôi sẽ vẫn là kẻ thù chứ không phải bạn bè!”
“Cô Thái Vũ quả nhiên rất thẳng thắn vô tư.” Trần Gia Bảo gật đầu, một tia cảm kích hiện lên trong mắt anh, nói: “Trần Gia Bảo tôi, luôn có ân báo ân, có thù báo thù, nếu hôm nay cô ra tay giúp đỡ, sau này tôi nhất định sẽ báo đáp cô, đây là báo ân. Nhưng “Phật cốt xá lợi”tôi cũng nhất định sẽ lấy từ tay cô về, đây là báo thù.”
“Phật cốt xá lợi” được tôi để lại trong Ngũ Uẩn tông, mà trong Ngũ Uẩn tông có rất nhiều cao thủ, hơn nữa cũng có rất nhiều cơ quan ngầm. Với trình độ tu luyện bây giờ của anh, ngươi muốn lấy lại “Phật cốt xá lợi”. Không phải là một chuyện dễ dàng, không, thậm chí có thể nói là một chuyện hoàn toàn không thể.” Đạm Đài Thái Vũ cầm kiếm quay người và bước xuống núi, trong khi bước đi, vừa quay lưng lại với Trần Gia Bảo nói: “Nếu anh thực sự muốn lấy lại “Phật cốt xá lợi”, vậy hãy đánh bại tôi trong trận chiến quyết định ba năm sau. Chỉ cần anh có thể thắng, tôi sẽ trả lại “Phật cốt xá lợi” bằng cả hai tay.
Đương nhiên Trần Gia Bảo thực sự sẽ không đợi ba năm mới lấy “Phật cốt xá lợi”, bởi vì nếu như vậy, không dễ gì mới làm Lưu Ly có chút cảm tình với anh, e rằng đến lúc đó tình cảm cũng sẽ bị phai nhạt đi. Đến lúc đó, Trần Gia Bảo chỉ sợ rằng đến lúc đó muốn khóc cũng không khóc được.
Vì vậy anh tự động bỏ qua những lời cuối cùng của Đạm Đài Thái Vũ, nhìn thấy Đạm Đài Thái Vũ càng lúc càng đi xa, anh mới nhớ tới Đạm Đài Thái Vũ đã đứng ra bảo vệ mình, mà bị Cung Thiên Kinh làm thương, anh lập tức cao giọng nói: “Bây giờ cô bị thương nghiêm trọng, nếu miễn cưỡng xuống núi sợ rằng sẽ có nguy hiểm, không bằng hãy để tôi trị thương cho cô trước,đợi vết thương của cô khỏi rồi, sau đó cô lại xuống núi.”
Đạm Đài Thái Vũ không nói gì, cũng không trả lời, kiên định bước xuống núi.
Trần Gia Bảo lắc đầu lẩm bẩm một mình: “Người phụ nữ này thật là ngoan cố, mặc dù bị thương nhưng dù gì cũng là một tông sư hậu kỳ, nếu cô ta nhất quyết bỏ đi một mình, có lẽ cũng có cách để đối phó với nguy hiểm.
Dù nói như vậy, Trần Gia Bảo vẫn rút “Thiên Tế Kiếm” trên mặt đất, cách một khoảng xa đi theo Đạm Đài Thái Vũ, một khi Đạm Đài Thái Vũ thực sự gặp nguy hiểm, anh sẽ có thể kịp thời ra tay cứu giúp.
Trần Gia Bảo không thể không nghĩ đến Bạch Ngọc Thanh của nhà họ Bạch, nghĩ đến cô gái xinh đẹp dựa vào vòng tay mình, ôm ấp thân mật trên cầu vượt đêm đó, trong tim có chút đau đớn, nhưng anh lập tức hít một hơi thật sâu, loại bỏ những suy nghĩ đen tối ra khỏi tâm trí.
“Không hổ là chiêu cuối cùng của kiếm tiên, mặc dù tôi đã nhìn thấy nó một lần trên đỉnh núi Dương Giang, nhưng bây giờ khi nhìn thấy nó một lần nữa, tôi vẫn rất kinh ngạc.”
Đột nhiên, giọng nói du dương của Đạm Đài Thái Vũ vang lên, mặc dù giọng nói có chút bình thản, nhưng vẫn có thể nghe ra được cô ta đang thật lòng được khen ngợi.
Trần Gia Bảo quay đầu nhìn Đạm Đài Thái Vũ, chỉ thấy trên khuôn mặt thanh tú và hoàn mỹ của Đạm Đài Thái Vũ có một ít vết máu, trên bộ váy màu vàng nhạt sạch sẽ, gọn gàng ban đầu cũng có vài vết máu, nhưng những điều này không những không ảnh hưởng đến sự xinh đẹp của cô, ngược lại, còn có một loại mỹ mạo xinh đẹp khác, khiến người ta không khỏi yêu thương.
“Cảm ơn cô.” Trần Gia Bảo và Đạm Đài Thái Vũ là kẻ thù chứ không phải bạn bè, nhưng mặc dù vậy, anh vẫn cảm động bởi sự giúp ra tay đỡ hiếm hoi của Đạm Đài Thái Vũ.
“Tôi ra tay giúp anh cũng chỉ vì bản thân mình, ba năm sau, trận chiến quyết định giữa tôi và anh có ý nghĩa rất lớn đối với tôi. Trước khi tôi và anh quyết đấu, tôi sẽ không bao giờ cho phép anh chết trong tay kẻ khác.” Đạm Đài Thái Vũ gật đầu, giọng nói vô cùng bình thản, tiếp tục: “Hơn nữa, tôi biết rằng “Phật cốt xá lợi” trong tay tôi ban đầu vốn thuộc về một người tên là Lưu Li, hơn nữa tôi cũng biết rằng cô Lưu Ly có mối quan hệ rất thân thiết với anh.
Vì lý do nào đó, bây giờ tôi không thể trả lại “Phật cốt xá lợi” cho các anh, nhưng Đạm Đài Thái Vũ tôi cũng có quan điểm của riêng tôi. Bây giờ tôi ra tay giúp anh cũng chỉ để bù đắp hổ thẹn của bản thân, vì vậy anh không cần phải cảm ơn tôi, đợi lần sau khi chúng ta gặp, anh và tôi sẽ vẫn là kẻ thù chứ không phải bạn bè!”
“Cô Thái Vũ quả nhiên rất thẳng thắn vô tư.” Trần Gia Bảo gật đầu, một tia cảm kích hiện lên trong mắt anh, nói: “Trần Gia Bảo tôi, luôn có ân báo ân, có thù báo thù, nếu hôm nay cô ra tay giúp đỡ, sau này tôi nhất định sẽ báo đáp cô, đây là báo ân. Nhưng “Phật cốt xá lợi”tôi cũng nhất định sẽ lấy từ tay cô về, đây là báo thù.”
“Phật cốt xá lợi” được tôi để lại trong Ngũ Uẩn tông, mà trong Ngũ Uẩn tông có rất nhiều cao thủ, hơn nữa cũng có rất nhiều cơ quan ngầm. Với trình độ tu luyện bây giờ của anh, ngươi muốn lấy lại “Phật cốt xá lợi”. Không phải là một chuyện dễ dàng, không, thậm chí có thể nói là một chuyện hoàn toàn không thể.” Đạm Đài Thái Vũ cầm kiếm quay người và bước xuống núi, trong khi bước đi, vừa quay lưng lại với Trần Gia Bảo nói: “Nếu anh thực sự muốn lấy lại “Phật cốt xá lợi”, vậy hãy đánh bại tôi trong trận chiến quyết định ba năm sau. Chỉ cần anh có thể thắng, tôi sẽ trả lại “Phật cốt xá lợi” bằng cả hai tay.
Đương nhiên Trần Gia Bảo thực sự sẽ không đợi ba năm mới lấy “Phật cốt xá lợi”, bởi vì nếu như vậy, không dễ gì mới làm Lưu Ly có chút cảm tình với anh, e rằng đến lúc đó tình cảm cũng sẽ bị phai nhạt đi. Đến lúc đó, Trần Gia Bảo chỉ sợ rằng đến lúc đó muốn khóc cũng không khóc được.
Vì vậy anh tự động bỏ qua những lời cuối cùng của Đạm Đài Thái Vũ, nhìn thấy Đạm Đài Thái Vũ càng lúc càng đi xa, anh mới nhớ tới Đạm Đài Thái Vũ đã đứng ra bảo vệ mình, mà bị Cung Thiên Kinh làm thương, anh lập tức cao giọng nói: “Bây giờ cô bị thương nghiêm trọng, nếu miễn cưỡng xuống núi sợ rằng sẽ có nguy hiểm, không bằng hãy để tôi trị thương cho cô trước,đợi vết thương của cô khỏi rồi, sau đó cô lại xuống núi.”
Đạm Đài Thái Vũ không nói gì, cũng không trả lời, kiên định bước xuống núi.
Trần Gia Bảo lắc đầu lẩm bẩm một mình: “Người phụ nữ này thật là ngoan cố, mặc dù bị thương nhưng dù gì cũng là một tông sư hậu kỳ, nếu cô ta nhất quyết bỏ đi một mình, có lẽ cũng có cách để đối phó với nguy hiểm.
Dù nói như vậy, Trần Gia Bảo vẫn rút “Thiên Tế Kiếm” trên mặt đất, cách một khoảng xa đi theo Đạm Đài Thái Vũ, một khi Đạm Đài Thái Vũ thực sự gặp nguy hiểm, anh sẽ có thể kịp thời ra tay cứu giúp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.