Chương 1553
Hoa Khôi
26/03/2022
Bùi Thanh Phong cũng sửng sốt, kế tiếp anh ta nở một nụ cười khổ sở,
nhịn không được mà uống một ngụm rượu, làm sao anh ta có thể tự đánh giá chính mình được, chẳng lẽ nói bản thân mưu trí cao thâm, có thể bỡn cợt người khác ở trong lòng bàn tay? Nhưng bây giờ không phải anh ta đã trở thành kẻ thua cuộc dưới tay của Trần Gia Bảo hay sao?
Anh ta hít sâu một hơi, đang chuẩn bị nói.
Đột nhiên, Trần Gia Bảo nhìn một vòng xung quanh, anh cao giọng cười nói: “Bùi Thanh Phong có phong thái rất rộng rãi và khôn ngoan, cho dù có chuyện gì cậu ta cũng tính toán kỹ lưỡng, mặc dù dáng vẻ tao nhã, nhưng lại có khí chất của một con sóng lớn, là một người có danh vọng và đào hoa, đồng thời cũng là một thanh niên xuất chúng ở thời hiện đại.”
Ngay sau khi câu nói này được đưa ra, tất cả mọi người có mặt và Hữu Quang Vinh đều lần lượt vỗ tay.
Ánh mắt của Bùi Thanh Phong rất phức tạp, anh ta nhìn về phía Trần Gia Bảo với lòng biết ơn sâu sắc, sau đó nói: “Cám ơn anh.”
Trần Gia Bảo lắc đầu, cười nói: “Không, đây là lời thật lòng của tôi, cậu thật sự rất hợp với câu “Người có danh vọng xuất chúng”, đi thôi, chúng ta cũng nên đổi một nơi khác.”
Lời nói này khiến cho mọi người đều sợ ngây người, lẽ nào một trong hai người họ là Bùi Thanh Phong? Thảo nào giọng điệu lại tự cao, không để mọi người vào mắt, thì ra người ta có thực lực!
Chờ một chút, nếu một trong hai người là Bùi Thanh Phong, vậy thì người còn lại là ai cơ chứ?
Chờ bọn họ phản ứng kịp thì chỉ thấy Trần Gia Bảo và Bùi Thanh Phong đi ra quán trà, chỉ còn lại hai chai rượu ở trên bàn, cùng với chín trăm ngàn tiền mặt.
Sau khi Trần Gia Bảo và Bùi Thanh Phong rời khỏi quán trà, họ bung dù đi trong mưa, cách đó không xa là khu công viên của thành phố, bên đó có một hồ nước với thân mình uốn cong tạo ra một vẻ đẹp thấp thoáng mờ ảo trong mưa.
“Cảm ơn anh đã đưa ra lời nhận xét, đây là lời nhận xét mà đồng quan điểm với tôi, cũng khiến tôi cảm thấy vui vẻ nhất.” Bùi Thanh Phong chân thành nói: “Có thể cùng uống rượu nói chuyện anh hùng trên thiên hạ với ngài Trần thì giờ ngài có giết tôi, tôi cũng không cảm thấy tiếc nuối với cuộc đời.”
Hai người vừa nói vừa đi tới cây cầu bắc qua hồ nước, vì trời mưa nên xung quanh không bóng người.
Trần Gia Bảo đứng trên cầu, nhìn làn mưa phùn mờ mịt trước mắt, nói: “Thực ra, tôi đang do dự việc nên giết anh hay không.”
“Tôi đương nhiên muốn sống, nhưng dù cuối cùng ngài có lựa chọn như thế nào, tôi cũng có thể chấp nhận, bởi vì tôi sống hay chết tùy thuộc vào ngài.” Bùi Thanh Phong thoải mái nói, giống như đang nhắc tới chuyện nhỏ nhặt nào đó chứ không phải việc sống chết của anh ta.
“Đúng vậy, nếu tôi muốn giết anh, thì chỉ cần một ngón tay cũng có thể làm được.”
Trong khung cảnh mông lung mỹ lệ đó, lời nói của Trần Gia Bảo lại đằng đằng sát khí, không hề ăn nhập với cảnh sắc xung quanh.
Bùi Thanh Phong đứng bên cạnh không mở miệng nói chuyện, chờ đợi Trần Gia Bảo quyết định.
Không biết qua bao lâu, Trần Gia Bảo lấy lại tinh thần nói: “Tôi từng nói sẽ tặng anh một món quà.”
“Ừ, tôi nhớ.” Bùi Thanh Phong gật đầu, trong lòng cảm thấy chua xót, Trần Gia Bảo cuối cùng cũng định ra tay rồi sao? Hiện giờ không có ai ở xung quanh, chính là thời điểm giết người tốt nhất.
Mặc dù anh mạnh miệng nói chấp nhận số phận, nhưng sâu trong lòng vẫn cảm thấy cực kì khó chịu.
“Đây, anh xem đi.”
Trần Gia Bảo đưa túi hồ sơ trong tay cho Bùi Thanh Phong.
“Đây là gì?” Bùi Thanh Phong sửng sốt, vô thức nhận lấy.
Trần Gia Bảo nhíu mày cười nói: “Là quà cho anh, anh cứ mở ra thì biết.”
Anh ta hít sâu một hơi, đang chuẩn bị nói.
Đột nhiên, Trần Gia Bảo nhìn một vòng xung quanh, anh cao giọng cười nói: “Bùi Thanh Phong có phong thái rất rộng rãi và khôn ngoan, cho dù có chuyện gì cậu ta cũng tính toán kỹ lưỡng, mặc dù dáng vẻ tao nhã, nhưng lại có khí chất của một con sóng lớn, là một người có danh vọng và đào hoa, đồng thời cũng là một thanh niên xuất chúng ở thời hiện đại.”
Ngay sau khi câu nói này được đưa ra, tất cả mọi người có mặt và Hữu Quang Vinh đều lần lượt vỗ tay.
Ánh mắt của Bùi Thanh Phong rất phức tạp, anh ta nhìn về phía Trần Gia Bảo với lòng biết ơn sâu sắc, sau đó nói: “Cám ơn anh.”
Trần Gia Bảo lắc đầu, cười nói: “Không, đây là lời thật lòng của tôi, cậu thật sự rất hợp với câu “Người có danh vọng xuất chúng”, đi thôi, chúng ta cũng nên đổi một nơi khác.”
Lời nói này khiến cho mọi người đều sợ ngây người, lẽ nào một trong hai người họ là Bùi Thanh Phong? Thảo nào giọng điệu lại tự cao, không để mọi người vào mắt, thì ra người ta có thực lực!
Chờ một chút, nếu một trong hai người là Bùi Thanh Phong, vậy thì người còn lại là ai cơ chứ?
Chờ bọn họ phản ứng kịp thì chỉ thấy Trần Gia Bảo và Bùi Thanh Phong đi ra quán trà, chỉ còn lại hai chai rượu ở trên bàn, cùng với chín trăm ngàn tiền mặt.
Sau khi Trần Gia Bảo và Bùi Thanh Phong rời khỏi quán trà, họ bung dù đi trong mưa, cách đó không xa là khu công viên của thành phố, bên đó có một hồ nước với thân mình uốn cong tạo ra một vẻ đẹp thấp thoáng mờ ảo trong mưa.
“Cảm ơn anh đã đưa ra lời nhận xét, đây là lời nhận xét mà đồng quan điểm với tôi, cũng khiến tôi cảm thấy vui vẻ nhất.” Bùi Thanh Phong chân thành nói: “Có thể cùng uống rượu nói chuyện anh hùng trên thiên hạ với ngài Trần thì giờ ngài có giết tôi, tôi cũng không cảm thấy tiếc nuối với cuộc đời.”
Hai người vừa nói vừa đi tới cây cầu bắc qua hồ nước, vì trời mưa nên xung quanh không bóng người.
Trần Gia Bảo đứng trên cầu, nhìn làn mưa phùn mờ mịt trước mắt, nói: “Thực ra, tôi đang do dự việc nên giết anh hay không.”
“Tôi đương nhiên muốn sống, nhưng dù cuối cùng ngài có lựa chọn như thế nào, tôi cũng có thể chấp nhận, bởi vì tôi sống hay chết tùy thuộc vào ngài.” Bùi Thanh Phong thoải mái nói, giống như đang nhắc tới chuyện nhỏ nhặt nào đó chứ không phải việc sống chết của anh ta.
“Đúng vậy, nếu tôi muốn giết anh, thì chỉ cần một ngón tay cũng có thể làm được.”
Trong khung cảnh mông lung mỹ lệ đó, lời nói của Trần Gia Bảo lại đằng đằng sát khí, không hề ăn nhập với cảnh sắc xung quanh.
Bùi Thanh Phong đứng bên cạnh không mở miệng nói chuyện, chờ đợi Trần Gia Bảo quyết định.
Không biết qua bao lâu, Trần Gia Bảo lấy lại tinh thần nói: “Tôi từng nói sẽ tặng anh một món quà.”
“Ừ, tôi nhớ.” Bùi Thanh Phong gật đầu, trong lòng cảm thấy chua xót, Trần Gia Bảo cuối cùng cũng định ra tay rồi sao? Hiện giờ không có ai ở xung quanh, chính là thời điểm giết người tốt nhất.
Mặc dù anh mạnh miệng nói chấp nhận số phận, nhưng sâu trong lòng vẫn cảm thấy cực kì khó chịu.
“Đây, anh xem đi.”
Trần Gia Bảo đưa túi hồ sơ trong tay cho Bùi Thanh Phong.
“Đây là gì?” Bùi Thanh Phong sửng sốt, vô thức nhận lấy.
Trần Gia Bảo nhíu mày cười nói: “Là quà cho anh, anh cứ mở ra thì biết.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.