Chương 1556
Hoa Khôi
26/03/2022
“Chẳng phải sợ anh ăn tươi nuốt sống em ấy còn gì?”
Bùi Thanh Phong nhỏ giọng lầu bàu, mặc kệ Trần Gia Bảo có nghe được hay không, đưa bản hợp đồng chuyển nhượng cho Trần Gia Bảo, lại tò mò hỏi: “À, anh thả tôi như này, không lo lắng thả hổ về rừng, sẽ có một ngày tôi quay lại tìm anh báo thù sao?”
Trần Gia Bảo tự tin cười: “Anh thấy bây giờ anh là đối thủ của tôi sao?
“Không phải.” Bùi Thanh Phong thành thật thừa nhận, nói đùa, bảy gia tộc liên hợp đối phó với Trần Gia Bảo, đều bị Trần Gia Bảo đạp dưới chân, huống chi chỉ có một mình nhà họ Bùi, sao có thể là đối thủ của Trần Gia Bảo được?
“Anh đừng quên, anh sẽ phát triển, mà tôi tự tin bản thân mình sẽ vượt xa được anh, hiện giờ tôi mới đang ở “Bán bước truyền kỳ”, không lâu nữa, tôi sẽ đột phá thành “Cường giả truyền kỳ”, cuối cùng sẽ lấy được danh hiệu trong truyền thuyết kia “Cảnh giới Tiên Thiên”.
“Hiện giờ anh không phải đối thủ của tôi, sau khi tôi trưởng thành xong, anh cũng không thể, anh nói tôi sao phải lo việc thả hổ về rừng?”
“Tôi hiểu, tôi còn lâu mới là đối thủ của anh.” Bùi Thanh Phong hiểu rõ, Trần Gia Bảo thả anh ra bởi vì Trần Gia Bảo có lòng tin vào tu vi võ đạo của mình!
Hiện giờ Trần Gia Bảo có tâm trạng rất tốt, cực kì tốt.
Không những thuyết phục được Bùi Thanh Phong, còn thuận lợi lấy được 51% cổ phần nhà họ Bùi, quan trọng hơn Bùi Thanh Phong cùng Bùi Linh Tuệ đều cảm ơn anh từ đáy lòng, cảm giác này quá sướng rồi!
Trong vòng này, Trần Gia Bảo là người chiến thắng không thể bàn cãi!
Ngoài ra, Trần Gia Bảo không giết Bùi Thanh Phong do nguyên nhân khác quan trọng hơn, sau khi Hàn Đông Vy và Ngụy Phong kiểm kê xong, thì nhận thấy tổng số gia sản nhà họ Hoàng, nhà họ Hề, cùng nhiều gia tộc khác quá mức hùng hậu, dù Trần Gia Bảo có tài chính hùng hậu nhưng muốn nuốt trọn nó thì cũng có phần viển vông.
Cho nên Trần Gia Bảo dự tính gom hết tài chính, ưu tiên thu mua nhà họ Hoàng, nhà họ Hề, nhà họ Quế là những gia tộc có chất lượng tài sản giá trị, còn những gia tộc khác như nhà họ Bùi thì tranh thủ lấy được số tổ phiếu tối đa nắm lấy quyền chủ động đầu tiên, đến lúc đó Trần Gia Bảo sẽ trở thành vua của tỉnh Ngọc Vân.
Có thể nói, Trần Gia Bảo đã sắp xếp đâu vào đó!
“Tôi muốn hỏi một câu, vào bữa tiệc ba ngày sau, anh định đối phó với bọn nhà họ Hoàng như thế nào? Bọn họ không dễ nói chuyện như tôi đâu.” Đột nhiên Bùi Thanh Phong hơi tò mò, Trần Gia Bảo không giết anh, nói không chừng bọn Hoàng Văn Khánh cũng sẽ không sao.
Trần Gia Bảo đã có chiến lược trong đầu, nhưng vẫn chân thành hỏi: “Không biết anh Bùi Thanh Phong có đề nghị gì không?”
Bùi Thanh Phong hơi suy tư nói: “Tôi nào có ý kiến gì, đơn giản ai đến thì diệt người đó thôi… Ha ha, tôi là kẻ thua cuộc, sao có tư cách bày mưu tính kế cho ngài Trần được?”
Trần Gia Bảo lắc đầu cười nói: “Anh Bùi Thanh Phong khiêm tốn quá, tôi ngưỡng mộ sự thông minh của anh.”
Bùi Thanh Phong tự cười nhạo bản thân: “Mọi chuyện đã nằm trong lòng bàn tay của anh, Bùi Thanh Phong không dám rước nhục vào thân, vậy tạm biệt, hy vọng lần sau gặp mặt… À, tốt nhất đừng nên gặp, bởi vì mỗi lần nhìn thấy anh, tôi sẽ nhớ ra mình thảm bại như nào.”
Bùi Thanh Phong nói xong, quay người rời đi, chỉ để lại bóng lưng ảm đạm đìu hiu.
Mưa càng lúc càng lớn, dần dần che khuất bóng dáng của anh, dường như nó muốn báo hiệu thời đại của Bùi Thanh Phong đã kết thúc.
Tâm trạng Trần Gia Bảo rất tốt, quay người đi về hướng ngược lại.
Cơn mưa kéo dài cả ngày, Trần Gia Bảo như bị thời tiết này ảnh hưởng, cảm giác uể oải cả ngày, nên quyết định lái xe tới biệt thự tại ngoại ô Vĩnh Cổ của thành phố, trùng hợp Hàn Đông Vy cũng ở đây, thiên lôi động tới địa hỏa, hai người lăn trên giường quấn quýt nhau cả buổi.
Bùi Thanh Phong nhỏ giọng lầu bàu, mặc kệ Trần Gia Bảo có nghe được hay không, đưa bản hợp đồng chuyển nhượng cho Trần Gia Bảo, lại tò mò hỏi: “À, anh thả tôi như này, không lo lắng thả hổ về rừng, sẽ có một ngày tôi quay lại tìm anh báo thù sao?”
Trần Gia Bảo tự tin cười: “Anh thấy bây giờ anh là đối thủ của tôi sao?
“Không phải.” Bùi Thanh Phong thành thật thừa nhận, nói đùa, bảy gia tộc liên hợp đối phó với Trần Gia Bảo, đều bị Trần Gia Bảo đạp dưới chân, huống chi chỉ có một mình nhà họ Bùi, sao có thể là đối thủ của Trần Gia Bảo được?
“Anh đừng quên, anh sẽ phát triển, mà tôi tự tin bản thân mình sẽ vượt xa được anh, hiện giờ tôi mới đang ở “Bán bước truyền kỳ”, không lâu nữa, tôi sẽ đột phá thành “Cường giả truyền kỳ”, cuối cùng sẽ lấy được danh hiệu trong truyền thuyết kia “Cảnh giới Tiên Thiên”.
“Hiện giờ anh không phải đối thủ của tôi, sau khi tôi trưởng thành xong, anh cũng không thể, anh nói tôi sao phải lo việc thả hổ về rừng?”
“Tôi hiểu, tôi còn lâu mới là đối thủ của anh.” Bùi Thanh Phong hiểu rõ, Trần Gia Bảo thả anh ra bởi vì Trần Gia Bảo có lòng tin vào tu vi võ đạo của mình!
Hiện giờ Trần Gia Bảo có tâm trạng rất tốt, cực kì tốt.
Không những thuyết phục được Bùi Thanh Phong, còn thuận lợi lấy được 51% cổ phần nhà họ Bùi, quan trọng hơn Bùi Thanh Phong cùng Bùi Linh Tuệ đều cảm ơn anh từ đáy lòng, cảm giác này quá sướng rồi!
Trong vòng này, Trần Gia Bảo là người chiến thắng không thể bàn cãi!
Ngoài ra, Trần Gia Bảo không giết Bùi Thanh Phong do nguyên nhân khác quan trọng hơn, sau khi Hàn Đông Vy và Ngụy Phong kiểm kê xong, thì nhận thấy tổng số gia sản nhà họ Hoàng, nhà họ Hề, cùng nhiều gia tộc khác quá mức hùng hậu, dù Trần Gia Bảo có tài chính hùng hậu nhưng muốn nuốt trọn nó thì cũng có phần viển vông.
Cho nên Trần Gia Bảo dự tính gom hết tài chính, ưu tiên thu mua nhà họ Hoàng, nhà họ Hề, nhà họ Quế là những gia tộc có chất lượng tài sản giá trị, còn những gia tộc khác như nhà họ Bùi thì tranh thủ lấy được số tổ phiếu tối đa nắm lấy quyền chủ động đầu tiên, đến lúc đó Trần Gia Bảo sẽ trở thành vua của tỉnh Ngọc Vân.
Có thể nói, Trần Gia Bảo đã sắp xếp đâu vào đó!
“Tôi muốn hỏi một câu, vào bữa tiệc ba ngày sau, anh định đối phó với bọn nhà họ Hoàng như thế nào? Bọn họ không dễ nói chuyện như tôi đâu.” Đột nhiên Bùi Thanh Phong hơi tò mò, Trần Gia Bảo không giết anh, nói không chừng bọn Hoàng Văn Khánh cũng sẽ không sao.
Trần Gia Bảo đã có chiến lược trong đầu, nhưng vẫn chân thành hỏi: “Không biết anh Bùi Thanh Phong có đề nghị gì không?”
Bùi Thanh Phong hơi suy tư nói: “Tôi nào có ý kiến gì, đơn giản ai đến thì diệt người đó thôi… Ha ha, tôi là kẻ thua cuộc, sao có tư cách bày mưu tính kế cho ngài Trần được?”
Trần Gia Bảo lắc đầu cười nói: “Anh Bùi Thanh Phong khiêm tốn quá, tôi ngưỡng mộ sự thông minh của anh.”
Bùi Thanh Phong tự cười nhạo bản thân: “Mọi chuyện đã nằm trong lòng bàn tay của anh, Bùi Thanh Phong không dám rước nhục vào thân, vậy tạm biệt, hy vọng lần sau gặp mặt… À, tốt nhất đừng nên gặp, bởi vì mỗi lần nhìn thấy anh, tôi sẽ nhớ ra mình thảm bại như nào.”
Bùi Thanh Phong nói xong, quay người rời đi, chỉ để lại bóng lưng ảm đạm đìu hiu.
Mưa càng lúc càng lớn, dần dần che khuất bóng dáng của anh, dường như nó muốn báo hiệu thời đại của Bùi Thanh Phong đã kết thúc.
Tâm trạng Trần Gia Bảo rất tốt, quay người đi về hướng ngược lại.
Cơn mưa kéo dài cả ngày, Trần Gia Bảo như bị thời tiết này ảnh hưởng, cảm giác uể oải cả ngày, nên quyết định lái xe tới biệt thự tại ngoại ô Vĩnh Cổ của thành phố, trùng hợp Hàn Đông Vy cũng ở đây, thiên lôi động tới địa hỏa, hai người lăn trên giường quấn quýt nhau cả buổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.