Chương 1559
Hoa Khôi
26/03/2022
Anh nói xong rồi xoay người đi tới nhà vệ sinh, thoải mái tắm rửa, rồi quay lại phòng ngủ tu luyện.
Mãi tới khi mặt trời tới đỉnh đầu, Trần Gia Bảo mới dừng lại, nhưng anh không đi tìm Hàn Đông Vy, cũng ko gặp liễu thiên phượng, mà lấy xe chạy ra sân bay, vì Lục Bảo Ngọc hôm nay bay tới tỉnh Ngọc Vân.
Nhớ tới người con gái có thiên địa linh khí hiếm thấy này, Trần Gia Bảo nhếch môi, anh biết Lục Bảo Ngọc tới tỉnh Ngọc Vân tuyệt đối không phải tới gặp anh một lần, mà có chuyện cực kì quan trọng.
Trần Gia Bảo lái xe đến sân bay, mặc dù sân bay chật ních người, nhưng Trần Gia Bảo vẫn thấy Lục Bảo Ngọc trong chớp mắt.
Đã lâu không gặp, Lục Bảo Ngọc vẫn mặc chiếc váy dài màu vàng nhạt yêu thích của mình. Tướng mạo xinh đẹp thanh lệ cùng khí chất thoát tục, nổi bật giữa đám đông như ánh trăng phía chân trời. Cô ta thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người ở sân bay, mọi người xung quanh đều đang bàn tán sôi nổi về cô ta.
“Đm, mày thấy người phụ nữ áo vàng xinh đẹp kia chưa? Đây là lần đầu tiên trong đời, tao nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp như vậy. Chậc chậc, nếu có thể nắm tay cô ấy cùng ăn một bữa cơm, cho dù tao có giảm thọ mười năm, tao cũng chịu.”
“Nhìn tiền đồ của mày kìa, tao thấy nữ ngôi sao Đường Thiên mà chúng ta gặp hai ngày trước ở tỉnh Ngọc Vân, cũng không thua kém gì với người đẹp này.”
“Mặc dù Đường Thiên có vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng khí chất rốt cuộc vẫn kém hơn một chút. Mày xem người đẹp ở trước mặt, cho dù chỉ đơn giản đứng yên một chỗ, toàn thân vẫn phủ một khí chất xuất thần, giống như Cửu Thiên tiên tử không chút bụi trần, làm cho mọi người cảm thấy xấu hổ trong nháy mắt. Còn Đường Thiên chỉ có thể xem là vẻ đẹp xuất sắc ở nhân gian mà thôi, thế nên kém hơn rất nhiều.”
Ánh mắt mọi người xung quanh phát sáng, liên tục gật đầu nói phải.
Trần Gia Bảo nghe cuộc trò chuyện của những người xung quanh, không khỏi bật cười. Lục Bảo Ngọc đã tu hành từ nhỏ, không chỉ lấy đàn làm vũ khí, mà còn đạt được thành tích xuất sắc trong nghệ thuật đàn.
Sau một thời gian dài hun đúc, mới có thể hình thành khí chất thoát tục như vậy. Đường Thiên đương nhiên không thể so sánh được.
Anh cố ý thu lại hơi thở của mình, khéo léo tránh né ánh mắt của Lục Bảo Ngọc, lặng lẽ đi tới sau lưng cô ta.
Mọi người xung quanh vô cùng bất ngờ, lẽ nào có người muốn tiến đến bắt chuyện.
“Nhìn kìa, nhìn kìa, lại có người muốn đến đó. Lẽ nào cậu ta muốn đến bắt chuyện sao? Bọn mày đoán xem cậu ta có thể nói được mấy câu.”
“Haha, nếu tao tính không lầm thì chưa đến năm phút đã có không dưới mười người đến bắt chuyện, nhưng không hề ngoại lệ, người đẹp tiên nữ chỉ liếc qua một cái, tất cả đều ngoan ngoãn rút lui. Thằng nhóc này ấy à, tao đoán chỉ cần một cái liếc mắt, cậu ta cũng xấu hổ bỏ trốn thôi.”
“Không, không, không, mày nhìn đôi mắt của cậu ta rất kiên định, bước chân vững chãi, chắc chắn vô cùng tự tin. Tao đoán cậu ta có thể nói được ít nhất ba câu trước khi rút lui. Không, thậm chí có thể xin được WeChat cũng không chừng.”
Người vừa nói ra lời này lập tức nhận được ánh mắt nhìn thằng ngu của mọi người xung quanh.
Trần Gia Bảo lặng lẽ đi đến sau lưng Lục Bảo Ngọc, cảm thấy dáng người của Lục Bảo Ngọc ngày càng yểu điệu lả lướt, thậm chí có thể nhìn thấy cả làn da trắng như tuyết sau cổ cô ta. Đồng thời, một mùi hoa lan thơm ngát bay đến ngay trước mũi Trần Gia Bảo.
Lục Bảo Ngọc nhìn trái nhìn phải, tìm bóng dáng của Trần Gia Bảo. Đúng ra mà nói, đáng lẽ Trần Gia Bảo phải đến rồi chứ.
Dù thế nào đi chăng nữa, nghĩ đến việc sắp được gặp Trần Gia Bảo, cô ta cảm thấy rất phấn khích.
Mãi tới khi mặt trời tới đỉnh đầu, Trần Gia Bảo mới dừng lại, nhưng anh không đi tìm Hàn Đông Vy, cũng ko gặp liễu thiên phượng, mà lấy xe chạy ra sân bay, vì Lục Bảo Ngọc hôm nay bay tới tỉnh Ngọc Vân.
Nhớ tới người con gái có thiên địa linh khí hiếm thấy này, Trần Gia Bảo nhếch môi, anh biết Lục Bảo Ngọc tới tỉnh Ngọc Vân tuyệt đối không phải tới gặp anh một lần, mà có chuyện cực kì quan trọng.
Trần Gia Bảo lái xe đến sân bay, mặc dù sân bay chật ních người, nhưng Trần Gia Bảo vẫn thấy Lục Bảo Ngọc trong chớp mắt.
Đã lâu không gặp, Lục Bảo Ngọc vẫn mặc chiếc váy dài màu vàng nhạt yêu thích của mình. Tướng mạo xinh đẹp thanh lệ cùng khí chất thoát tục, nổi bật giữa đám đông như ánh trăng phía chân trời. Cô ta thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người ở sân bay, mọi người xung quanh đều đang bàn tán sôi nổi về cô ta.
“Đm, mày thấy người phụ nữ áo vàng xinh đẹp kia chưa? Đây là lần đầu tiên trong đời, tao nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp như vậy. Chậc chậc, nếu có thể nắm tay cô ấy cùng ăn một bữa cơm, cho dù tao có giảm thọ mười năm, tao cũng chịu.”
“Nhìn tiền đồ của mày kìa, tao thấy nữ ngôi sao Đường Thiên mà chúng ta gặp hai ngày trước ở tỉnh Ngọc Vân, cũng không thua kém gì với người đẹp này.”
“Mặc dù Đường Thiên có vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng khí chất rốt cuộc vẫn kém hơn một chút. Mày xem người đẹp ở trước mặt, cho dù chỉ đơn giản đứng yên một chỗ, toàn thân vẫn phủ một khí chất xuất thần, giống như Cửu Thiên tiên tử không chút bụi trần, làm cho mọi người cảm thấy xấu hổ trong nháy mắt. Còn Đường Thiên chỉ có thể xem là vẻ đẹp xuất sắc ở nhân gian mà thôi, thế nên kém hơn rất nhiều.”
Ánh mắt mọi người xung quanh phát sáng, liên tục gật đầu nói phải.
Trần Gia Bảo nghe cuộc trò chuyện của những người xung quanh, không khỏi bật cười. Lục Bảo Ngọc đã tu hành từ nhỏ, không chỉ lấy đàn làm vũ khí, mà còn đạt được thành tích xuất sắc trong nghệ thuật đàn.
Sau một thời gian dài hun đúc, mới có thể hình thành khí chất thoát tục như vậy. Đường Thiên đương nhiên không thể so sánh được.
Anh cố ý thu lại hơi thở của mình, khéo léo tránh né ánh mắt của Lục Bảo Ngọc, lặng lẽ đi tới sau lưng cô ta.
Mọi người xung quanh vô cùng bất ngờ, lẽ nào có người muốn tiến đến bắt chuyện.
“Nhìn kìa, nhìn kìa, lại có người muốn đến đó. Lẽ nào cậu ta muốn đến bắt chuyện sao? Bọn mày đoán xem cậu ta có thể nói được mấy câu.”
“Haha, nếu tao tính không lầm thì chưa đến năm phút đã có không dưới mười người đến bắt chuyện, nhưng không hề ngoại lệ, người đẹp tiên nữ chỉ liếc qua một cái, tất cả đều ngoan ngoãn rút lui. Thằng nhóc này ấy à, tao đoán chỉ cần một cái liếc mắt, cậu ta cũng xấu hổ bỏ trốn thôi.”
“Không, không, không, mày nhìn đôi mắt của cậu ta rất kiên định, bước chân vững chãi, chắc chắn vô cùng tự tin. Tao đoán cậu ta có thể nói được ít nhất ba câu trước khi rút lui. Không, thậm chí có thể xin được WeChat cũng không chừng.”
Người vừa nói ra lời này lập tức nhận được ánh mắt nhìn thằng ngu của mọi người xung quanh.
Trần Gia Bảo lặng lẽ đi đến sau lưng Lục Bảo Ngọc, cảm thấy dáng người của Lục Bảo Ngọc ngày càng yểu điệu lả lướt, thậm chí có thể nhìn thấy cả làn da trắng như tuyết sau cổ cô ta. Đồng thời, một mùi hoa lan thơm ngát bay đến ngay trước mũi Trần Gia Bảo.
Lục Bảo Ngọc nhìn trái nhìn phải, tìm bóng dáng của Trần Gia Bảo. Đúng ra mà nói, đáng lẽ Trần Gia Bảo phải đến rồi chứ.
Dù thế nào đi chăng nữa, nghĩ đến việc sắp được gặp Trần Gia Bảo, cô ta cảm thấy rất phấn khích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.