Chương 1579
Hoa Khôi
15/04/2022
Thứ ba, nếu như hai điều kiện này cậu không làm được, hơ hơ, thì đừng trách tại sao tôi không khách khí với cậu.”
Anh ta vừa nói xong, Đường Thiên tức giận nói: “Trơ trẽn, mở miệng ra là đòi sáu tỷ đồng, sao anh không đi ăn cướp luôn đi? À mà không, chuyện mà các người làm bây giờ chính là đang ăn cướp chứ gì nữa!”
Đám đông xung quanh xôn xao, chỉ chỉ trỏ trỏ, ghé tai nhau thì thầm, ban đầu bọn họ còn cho rằng Tào Tuyết Nhi là kiêu căng nhất rồi, bây giờ mới biết Quách Thành Công còn kiêu căng, hung hăng hơn.
Quách Thành Công đắc ý cười nói: “Ai nói như thế này là ăn cướp chứ, các người có quyền lựa chọn mà. Các người có thể không trả sáu tỷ này, chẳng qua là phải đưa ra một cách khác để bồi thường, ví dụ như, tối nay cô cùng tôi đi nhà hàng uống ly rượu, coi như bồi thường thay cho sáu tỷ đồng đó. Thế nào, một ly rượu thay cho sáu tỷ đồng, đây đúng là chuyện tốt đúng không.”
Mặt Tào Tuyết Nhi hơi khó coi, cái gì mà đi nhà hàng uống rượu chứ, đây chẳng phải là muốn đi bồ bịch bên ngoài hay sao?
Cô ta cảm thấy bất mãn, thế nhưng cô ta hiện giờ chỉ giống như con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng sắt, còn phải nhờ Quách Thành Công chu cấp, nếu như cô ta làm cho Quách Thành Công chán ngán thì cô ta sẽ chỉ còn lại hai bàn tay trắng. Vì vậy mặc dù rất tức giận, nhưng Tào Tuyết Nhi cũng không dám biểu lộ ra mặt.
Vẻ mặt Đường Thiên khẽ thay đổi, cô ta cảm thấy rằng hôm nay là ngày mà mình tức giận nhất trong vòng mười năm qua, bây giờ cô ta đang ở thành phố Vĩnh Kỳ, không có ai chống lưng, dựa vào.
Lần này cô ta nhận được lời mời của nhà họ Hoàng, đến tỉnh Phú Thọ tham gia buổi tiệc, hơn nữa còn có tiết mục hát góp vui. Cô ta vốn dĩ có thể gọi điện cho nhà họ Hoàng nhờ bọn họ cho người đến giúp cô ta giải quyết chuyện này, thế nhưng cô nghe nói nhà họ Hoàng đã bị cậu Trần chèn ép, nhìn chung ở tỉnh Phú Thọ này, chỉ có nhà họ Ngụy là có mối quan hệ tốt nhất với cậu Trần. Nói cách khác, nhà họ Hoàng bây giờ không dám làm gì đắc tội với nhà họ Ngụy, cho dù cô gọi điện thoại cho người nhà họ Hoàng cũng chưa chắc họ đã đến giúp đỡ.
“Cậu Trần là tên chết tiệt nào, nghe nói anh ta và nhà họ Ngụy quan hệ rất tốt, không, nói đúng hơn thì nhà họ Ngụy chính là cái lồng bảo vệ cho anh ta. Không ngờ bạn của một tổ trưởng bảo vệ hèn mọn của nhà họ Ngụy lại có thể hống hách, kiêu ngạo như thế trước mặt người khác. Xem ra nhà họ Ngụy cũng chẳng phải dạng tốt lành gì, mà người có quan hệ tốt với nhà họ Ngụy như cậu Trần gì đó chưa chắc đã là người tốt!
Uổng công tôi từ trước đến giờ đều tin tưởng rằng có thể dựa vào anh ta để thoát khỏi tình cảnh khốn cùng này, không ngờ rằng cậu Trần lại là người như thế, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng khiến tôi cảm thấy buồn nôn. Không được, sau khi trở về tôi phải nói rõ lại với chị Đào, có đánh chết tôi, tôi cũng không đi dụ dỗ cái tên khốn nạn Trần tiên sinh gì đó đâu!”
Đường Thiên nắm chặt tay, trong lòng đã quyết, chỉ là cô ta không hề hay biết cậu Trần mà cô ta thầm mắng mỏ nãy giờ lúc này đang đứng kế bên cô ta.
Trần Gia Bảo lắc lắc đầu, nói: “Những điều anh nói đều không đúng, tôi có một đề nghị như thế này, chắc chắn hợp tình hợp lý hơn cách của anh nhiều.”
Quách Thành Công cau mày, mặc dù anh ta cảm thấy thái độ của Trần Gia Bảo bình tĩnh đến mức đáng ngờ, nhưng anh ta vẫn hỏi lại: “Đề nghị gì?”
Trần Gia Bảo khẽ cười, nói: “Đầu tiên, nói lời xin lỗi với cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh tôi đây, thứ hai, tôi cũng không cần anh phải xuất ra sáu tỷ đồng, chỉ cần anh đem sợi dây chuyền ngọc bích này tặng lại cho cô ấy làm quà xin lỗi là được. Nếu như anh có thể làm được hai điều này, nói không chừng tôi có thể bỏ qua cho anh một lần. Bằng không, đừng nói đến việc anh chỉ quen biết với một đội trưởng bảo vệ bé nhỏ, cho dù anh quen biết Ngụy Phong Lăng đi chăng nữa thì tôi cũng có cách khiến cho anh hối hận không kịp.”
Những người đứng xung quanh nháo nhào cả lên, lời nói của cậu trai trẻ này lại tự tin như vậy, chẳng lẽ anh ta cũng là một nhân vật tầm cỡ ở thành phố Vĩnh Kỳ này sao? Thế nhưng nhìn thật kỹ lưỡng gương mặt của anh ta thì không phải là người chính gốc ở thành phố này.
Anh ta vừa nói xong, Đường Thiên tức giận nói: “Trơ trẽn, mở miệng ra là đòi sáu tỷ đồng, sao anh không đi ăn cướp luôn đi? À mà không, chuyện mà các người làm bây giờ chính là đang ăn cướp chứ gì nữa!”
Đám đông xung quanh xôn xao, chỉ chỉ trỏ trỏ, ghé tai nhau thì thầm, ban đầu bọn họ còn cho rằng Tào Tuyết Nhi là kiêu căng nhất rồi, bây giờ mới biết Quách Thành Công còn kiêu căng, hung hăng hơn.
Quách Thành Công đắc ý cười nói: “Ai nói như thế này là ăn cướp chứ, các người có quyền lựa chọn mà. Các người có thể không trả sáu tỷ này, chẳng qua là phải đưa ra một cách khác để bồi thường, ví dụ như, tối nay cô cùng tôi đi nhà hàng uống ly rượu, coi như bồi thường thay cho sáu tỷ đồng đó. Thế nào, một ly rượu thay cho sáu tỷ đồng, đây đúng là chuyện tốt đúng không.”
Mặt Tào Tuyết Nhi hơi khó coi, cái gì mà đi nhà hàng uống rượu chứ, đây chẳng phải là muốn đi bồ bịch bên ngoài hay sao?
Cô ta cảm thấy bất mãn, thế nhưng cô ta hiện giờ chỉ giống như con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng sắt, còn phải nhờ Quách Thành Công chu cấp, nếu như cô ta làm cho Quách Thành Công chán ngán thì cô ta sẽ chỉ còn lại hai bàn tay trắng. Vì vậy mặc dù rất tức giận, nhưng Tào Tuyết Nhi cũng không dám biểu lộ ra mặt.
Vẻ mặt Đường Thiên khẽ thay đổi, cô ta cảm thấy rằng hôm nay là ngày mà mình tức giận nhất trong vòng mười năm qua, bây giờ cô ta đang ở thành phố Vĩnh Kỳ, không có ai chống lưng, dựa vào.
Lần này cô ta nhận được lời mời của nhà họ Hoàng, đến tỉnh Phú Thọ tham gia buổi tiệc, hơn nữa còn có tiết mục hát góp vui. Cô ta vốn dĩ có thể gọi điện cho nhà họ Hoàng nhờ bọn họ cho người đến giúp cô ta giải quyết chuyện này, thế nhưng cô nghe nói nhà họ Hoàng đã bị cậu Trần chèn ép, nhìn chung ở tỉnh Phú Thọ này, chỉ có nhà họ Ngụy là có mối quan hệ tốt nhất với cậu Trần. Nói cách khác, nhà họ Hoàng bây giờ không dám làm gì đắc tội với nhà họ Ngụy, cho dù cô gọi điện thoại cho người nhà họ Hoàng cũng chưa chắc họ đã đến giúp đỡ.
“Cậu Trần là tên chết tiệt nào, nghe nói anh ta và nhà họ Ngụy quan hệ rất tốt, không, nói đúng hơn thì nhà họ Ngụy chính là cái lồng bảo vệ cho anh ta. Không ngờ bạn của một tổ trưởng bảo vệ hèn mọn của nhà họ Ngụy lại có thể hống hách, kiêu ngạo như thế trước mặt người khác. Xem ra nhà họ Ngụy cũng chẳng phải dạng tốt lành gì, mà người có quan hệ tốt với nhà họ Ngụy như cậu Trần gì đó chưa chắc đã là người tốt!
Uổng công tôi từ trước đến giờ đều tin tưởng rằng có thể dựa vào anh ta để thoát khỏi tình cảnh khốn cùng này, không ngờ rằng cậu Trần lại là người như thế, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng khiến tôi cảm thấy buồn nôn. Không được, sau khi trở về tôi phải nói rõ lại với chị Đào, có đánh chết tôi, tôi cũng không đi dụ dỗ cái tên khốn nạn Trần tiên sinh gì đó đâu!”
Đường Thiên nắm chặt tay, trong lòng đã quyết, chỉ là cô ta không hề hay biết cậu Trần mà cô ta thầm mắng mỏ nãy giờ lúc này đang đứng kế bên cô ta.
Trần Gia Bảo lắc lắc đầu, nói: “Những điều anh nói đều không đúng, tôi có một đề nghị như thế này, chắc chắn hợp tình hợp lý hơn cách của anh nhiều.”
Quách Thành Công cau mày, mặc dù anh ta cảm thấy thái độ của Trần Gia Bảo bình tĩnh đến mức đáng ngờ, nhưng anh ta vẫn hỏi lại: “Đề nghị gì?”
Trần Gia Bảo khẽ cười, nói: “Đầu tiên, nói lời xin lỗi với cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh tôi đây, thứ hai, tôi cũng không cần anh phải xuất ra sáu tỷ đồng, chỉ cần anh đem sợi dây chuyền ngọc bích này tặng lại cho cô ấy làm quà xin lỗi là được. Nếu như anh có thể làm được hai điều này, nói không chừng tôi có thể bỏ qua cho anh một lần. Bằng không, đừng nói đến việc anh chỉ quen biết với một đội trưởng bảo vệ bé nhỏ, cho dù anh quen biết Ngụy Phong Lăng đi chăng nữa thì tôi cũng có cách khiến cho anh hối hận không kịp.”
Những người đứng xung quanh nháo nhào cả lên, lời nói của cậu trai trẻ này lại tự tin như vậy, chẳng lẽ anh ta cũng là một nhân vật tầm cỡ ở thành phố Vĩnh Kỳ này sao? Thế nhưng nhìn thật kỹ lưỡng gương mặt của anh ta thì không phải là người chính gốc ở thành phố này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.