Chương 1582
Hoa Khôi
15/04/2022
Cô đã gặp qua người kiêu ngạo nhưng chưa từng nhìn thấy người nào
kiêu ngạo như Trần Gia Bảo, chẳng lẽ anh không biết toàn bộ vùng Thái
Bình này đều là địa bàn của người nhà họ Ngụy sao? Chờ đám người nhà họ
Ngụy đến đây trả thù là điều vừa ngu xuẩn lại nguy hiểm vô cùng !
Trần Gia Bảo không biết suy nghĩ của Đường Thiên, hay chính xác hơn thì dù biết anh cũng sẽ không để ý. Anh tìm một chiếc ghế ngồi xuống, bắt chéo chân, bắt đầu chờ đợi.
Đường Thiên không nói nên lời.
Quách Thành Công và Tào Tuyết Nhi thấy thế lại cảm thấy vui mừng, Trần Gia Bảo không có thừa cơ bỏ trốn, điều này càng có ích với bọn họ, chờ khi người nhà họ Ngụy đến, xem tên nhóc này còn dám tiếp tục kiêu ngạo hay không.
Chưa đến hai phút, giọng nói hùng hổ của một đám người vang lên từ phía sau: “Tránh ra tránh ra, tụi bây tránh ra mau, tao muốn xem đứa nào lại kiêu ngạo như vậy, ngay cả bạn của Lý Hải Quân tao mà cũng dám đắc tội, thật đúng là chán sống rồi.”
Trần Gia Bảo nhếch môi, nở nụ cười nghiền ngẫm, Lý Hải Quân chính là đội trưởng đội bảo an của nhà họ Ngụy, anh đã gặp qua anh ta vài lần, chút nữa Lý Hải Quân nhìn thấy mình, không chừng sẽ sợ đến mức không thốt nên lời.
Vợ chồng Quách Thành Công và Tào Tuyết nghe được giọng nói kia liền vui mừng khôn xiết, niềm vui tràn đầy mặt, còn hưng phấn hơn cả khi trúng số, hét lớn:”Anh Lý, chúng tôi ở chỗ này, tên nhóc kia vẫn còn ở đây, anh đến mau đi.”
Đường Thiên biết nhân vật chính đã ra sân, càng lo lắng cho Trần Gia Bảo hơn.
Chẳng mấy chốc, đám đông tách ra, một người đàn ông trung niên có dáng người cường tráng vênh váo, tự đắc đi đến, không ai khác chính là đội trưởng đội bảo an của nhà họ Ngụy Lý Hải Quân.
Trong khoảng thời gian gần đây, cậu Trần đạp lên thế lực của nhà họ Hoàng và các gia tộc khác, nhà họ Ngụy một bước lên mây, trở thành gia tộc lớn mạnh nhất tỉnh Phú Thọ. Những người làm việc dưới trướng nhà họ Ngụy như Lý Hải Quân cũng được hưởng nhờ vinh quan, cho rằng địa vị của bọn họ ở tỉnh Phú Thọ được đề cao không ít, vốn đã đi ngang ở vùng Thái Bình thì bây giờ lỗ mũi bọn họ đã hếch lên đến tận trời.
Lý Hải Quân còn chưa kịp thấy Trần Gia Bảo thì vợ chồng Quách Thành Công đã chạy đến, cười nịnh nọt nói: “ Anh Lý hôm nay không trực ban ở nhà họ Ngụy sao, sao lại có thời gian đến đây dạo chơi mua sắm ?”
Lý Hải Quân “Ừ” một tiếng, nói tiếp: “Hôm nay cậu cả Ngụy khen tôi trong thời gian này làm việc nghiêm túc, nỗ lực nên đặc biệt phê duyệt cho tôi nghỉ một ngày, để tôi thư giãn.”
Sau khi nói xong Lý Hải Quân không dấu diếm tự hào của mình.
Quách Thành Công nhân cơ hội nịnh nọt anh ta, giơ lên ngón tay cái: “Có vẻ như cậu cả Ngụy càng ngày càng nể trọng anh Lý, anh Lý thật quá tài giỏi, nói không chừng thêm một khoảng thời gian nữa, anh Lý sẽ trở thành phụ tá đắc lực của cậu cả Ngụy, địa vị ở nhà họ Ngụy lại được nâng lên một bậc.”
“Phụ tá đắc lực gì chứ, anh đề cao tôi quá rồi. Tôi nói cho anh nghe, bây giờ chỗ dựa của cậu cả Ngụy trước hết là cậu Trần, người có thực lực phi thường có thể trấn áp được toàn bộ tỉnh Phú Thọ, sau đó chính là đội hộ vệ của nhà họ Ngụy, Lý Hải Quân tôi thì có là cọng hành gì đâu, làm sao có tư cách trở thành phụ tá đắc lực của cậu cả Ngụy được ? Thật nhảm nhí.” Lý Hải Quân cười mắng một tiếng, tuy rằng lời nói của anh ta rất khiêm tốn, nhưng nhìn khuôn mặt hồng hào của anh ta thì có thể thấy lời nịnh nọt của Quách Thành Công rất hợp khẩu vị cuẩ anh ta. Anh ta lại nói: “Đúng rồi, tôi nghe nói có một tên oắt nào đó đối định với anh, rốt cuộc là chuyện thế nào?”
Quách Thành Công lập tức đáp: “Là như thế này, Tuyết Nhi để ý một sợi dây chuyền ngọc lục bảo, tôi đang chuẩn bị mua cho cô ấy thì chẳng hiểu có người từ đâu xông đến muốn đoạt mua lại sợ dây chuyền kia, lại còn tát tôi một bạt tai, anh Lý , anh nói thử xem loại người này nên xử lý thế nào ?”
Nói xong Quách Thành Công lập tức quay mặt sang, lộ ra gò má sưng đỏ.
Mọi người chung quanh hít hà, thầm mắng anh ta vô liêm sỉ!
Đường Thiên tức giận đến mức phát run, lời nói của Quách Thành Công hoàn toàn đổi trắng thay đen, nói hươu nói vượn!
Trần Gia Bảo không biết suy nghĩ của Đường Thiên, hay chính xác hơn thì dù biết anh cũng sẽ không để ý. Anh tìm một chiếc ghế ngồi xuống, bắt chéo chân, bắt đầu chờ đợi.
Đường Thiên không nói nên lời.
Quách Thành Công và Tào Tuyết Nhi thấy thế lại cảm thấy vui mừng, Trần Gia Bảo không có thừa cơ bỏ trốn, điều này càng có ích với bọn họ, chờ khi người nhà họ Ngụy đến, xem tên nhóc này còn dám tiếp tục kiêu ngạo hay không.
Chưa đến hai phút, giọng nói hùng hổ của một đám người vang lên từ phía sau: “Tránh ra tránh ra, tụi bây tránh ra mau, tao muốn xem đứa nào lại kiêu ngạo như vậy, ngay cả bạn của Lý Hải Quân tao mà cũng dám đắc tội, thật đúng là chán sống rồi.”
Trần Gia Bảo nhếch môi, nở nụ cười nghiền ngẫm, Lý Hải Quân chính là đội trưởng đội bảo an của nhà họ Ngụy, anh đã gặp qua anh ta vài lần, chút nữa Lý Hải Quân nhìn thấy mình, không chừng sẽ sợ đến mức không thốt nên lời.
Vợ chồng Quách Thành Công và Tào Tuyết nghe được giọng nói kia liền vui mừng khôn xiết, niềm vui tràn đầy mặt, còn hưng phấn hơn cả khi trúng số, hét lớn:”Anh Lý, chúng tôi ở chỗ này, tên nhóc kia vẫn còn ở đây, anh đến mau đi.”
Đường Thiên biết nhân vật chính đã ra sân, càng lo lắng cho Trần Gia Bảo hơn.
Chẳng mấy chốc, đám đông tách ra, một người đàn ông trung niên có dáng người cường tráng vênh váo, tự đắc đi đến, không ai khác chính là đội trưởng đội bảo an của nhà họ Ngụy Lý Hải Quân.
Trong khoảng thời gian gần đây, cậu Trần đạp lên thế lực của nhà họ Hoàng và các gia tộc khác, nhà họ Ngụy một bước lên mây, trở thành gia tộc lớn mạnh nhất tỉnh Phú Thọ. Những người làm việc dưới trướng nhà họ Ngụy như Lý Hải Quân cũng được hưởng nhờ vinh quan, cho rằng địa vị của bọn họ ở tỉnh Phú Thọ được đề cao không ít, vốn đã đi ngang ở vùng Thái Bình thì bây giờ lỗ mũi bọn họ đã hếch lên đến tận trời.
Lý Hải Quân còn chưa kịp thấy Trần Gia Bảo thì vợ chồng Quách Thành Công đã chạy đến, cười nịnh nọt nói: “ Anh Lý hôm nay không trực ban ở nhà họ Ngụy sao, sao lại có thời gian đến đây dạo chơi mua sắm ?”
Lý Hải Quân “Ừ” một tiếng, nói tiếp: “Hôm nay cậu cả Ngụy khen tôi trong thời gian này làm việc nghiêm túc, nỗ lực nên đặc biệt phê duyệt cho tôi nghỉ một ngày, để tôi thư giãn.”
Sau khi nói xong Lý Hải Quân không dấu diếm tự hào của mình.
Quách Thành Công nhân cơ hội nịnh nọt anh ta, giơ lên ngón tay cái: “Có vẻ như cậu cả Ngụy càng ngày càng nể trọng anh Lý, anh Lý thật quá tài giỏi, nói không chừng thêm một khoảng thời gian nữa, anh Lý sẽ trở thành phụ tá đắc lực của cậu cả Ngụy, địa vị ở nhà họ Ngụy lại được nâng lên một bậc.”
“Phụ tá đắc lực gì chứ, anh đề cao tôi quá rồi. Tôi nói cho anh nghe, bây giờ chỗ dựa của cậu cả Ngụy trước hết là cậu Trần, người có thực lực phi thường có thể trấn áp được toàn bộ tỉnh Phú Thọ, sau đó chính là đội hộ vệ của nhà họ Ngụy, Lý Hải Quân tôi thì có là cọng hành gì đâu, làm sao có tư cách trở thành phụ tá đắc lực của cậu cả Ngụy được ? Thật nhảm nhí.” Lý Hải Quân cười mắng một tiếng, tuy rằng lời nói của anh ta rất khiêm tốn, nhưng nhìn khuôn mặt hồng hào của anh ta thì có thể thấy lời nịnh nọt của Quách Thành Công rất hợp khẩu vị cuẩ anh ta. Anh ta lại nói: “Đúng rồi, tôi nghe nói có một tên oắt nào đó đối định với anh, rốt cuộc là chuyện thế nào?”
Quách Thành Công lập tức đáp: “Là như thế này, Tuyết Nhi để ý một sợi dây chuyền ngọc lục bảo, tôi đang chuẩn bị mua cho cô ấy thì chẳng hiểu có người từ đâu xông đến muốn đoạt mua lại sợ dây chuyền kia, lại còn tát tôi một bạt tai, anh Lý , anh nói thử xem loại người này nên xử lý thế nào ?”
Nói xong Quách Thành Công lập tức quay mặt sang, lộ ra gò má sưng đỏ.
Mọi người chung quanh hít hà, thầm mắng anh ta vô liêm sỉ!
Đường Thiên tức giận đến mức phát run, lời nói của Quách Thành Công hoàn toàn đổi trắng thay đen, nói hươu nói vượn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.