Chương 1597
Hoa Khôi
15/04/2022
Hơn nữa, tuy rằng Thiên Hành Cửu Châm ở tỉnh Trung Thiên, nhưng tôi
chưa bao giờ nghe nói Tỉnh Trung Thiên có thần y gì, cho nên Thiên Hành
Cửu Châm ở trong tay bọn họ cũng chỉ là vật quý mà không biết cách sử
dụng, chúng ta lấy lại Thiên Hành Cửu Châm, sau đó anh cũng có thể
nghiên cứu kỹ hơn và học được những thứ bổ ích, từ đó cũng giúp được
những người khác trên thế giới. Nhìn từ góc độ này, Lưu Ly không chỉ
không có tội mà còn có công lao. Phật Tổ biết được điều đó thì cũng sẽ
hài lòng.”
Trần Gia Bảo kinh ngạc không thôi, Lưu Ly thật đúng là người có suy nghĩ logic, thật sự là một chút tật xấu cũng không có!
Anh phát hiện mình càng thích Lưu Ly, mặc dù Lưu Ly tin vào Phật pháp, luôn luôn tu luyện, thậm chí trên người cô ta còn có mùi hoa sen thơm ngát, nhưng việc làm của cô ta lại dứt khoát, quyết đoán, không bị áp lực của cuộc sống đè nặng, không bị những thứ khác trói buộc, một chút cổ hủ cũng không có, thật sự là một người tuyệt vời!
Lúc này, Trần Gia Bảo vươn ngón tay cái, nói: “Không hổ là Lưu Ly, quả nhiên tâm tính trong sáng như hạt lưu ly, nếu cô đã nói như vậy, mà tôi vẫn không nghe theo thì chẳng phải đang làm ra vẻ giả bộ sao?”
“Vậy khi nào chúng ta lên đường?”
Trần Gia Bảo hơi trầm ngâm, nói: “Hai ngày nay ở Tỉnh Phú Thọ còn có việc phải hoàn thành, ngắn thì ba ngày, dài thì năm ngày, chờ tôi xử lý xong chuyện ở đây, chúng ta sẽ nhanh chóng lên đường đi đến Tỉnh Trung Thiên.”
“Được, vậy tôi sẽ đợi anh năm ngày.” Lưu Ly lạnh nhạt đáp lại một câu.
“Vậy cô cùng tôi về nhà đi, cũng có thể cho tôi có thể lấy tư cách chủ nhà, chiêu đãi cô thật tốt, đến ngày mai, chúng ta lại đi gặp Nhã Huyên, trong khoảng thời gian này cô thường xuyên nhắc tới cô ta với tôi, nếu để cho cô ta biết cô tới Tỉnh Phú Thọ, nhất định sẽ rất vui vẻ.”
“Không cần, tính tình tôi yêu thanh tịnh, không thích xã giao, hơn nữa sau khi tôi đi đến nhà anh, người trong nhà anh chưa chắc sẽ chào đón tôi, cho nên tôi sẽ không cùng anh trở về, còn phía Nhã Huyên, chờ tôi từ tỉnh Trung Thiên quay về gặp lại cũng không muộn.” Lưu Ly thản nhiên nói, mặc dù bề ngoài cô ta bình thản, nhưng nhớ tới “người trong nhà” của Trần Gia Bảo, trong lòng Lưu Ly không giải thích được có một chút phiền não, cho nên cô ta cũng không muốn đi đến biệt thự của anh.
Trần Gia Bảo biết chắc chắn Lưu Ly biết rõ sự tồn tại của Hàn Đông Vy và những người phụ nữ kia, cho nên anh cẩn thận nhìn về phía Lưu Ly, chỉ thấy sắc mặt cô ta bình thản, không bởi vì Hàn Đông Vy và những người khác mà hiện ra sắc mặt ghen tuông.
Trong lòng Trần Gia Bảo có chút thất vọng, anh thầm than một tiếng, xem ra, muốn theo đuổi Lưu Ly thì vẫn còn một chặng đường dài phía trước, anh nói: “Nếu cô không đến nhà tôi, vậy mấy ngày nay cô sẽ ở nơi nào?”
“Tôi tự có chỗ đi.”
Lưu Ly nói xong, cũng không cho Trần Gia Bảo cơ hội tiếp tục mở miệng mời nữa, cô ta lập tức phóng người nhảy đi, chỉ thấy hình ảnh màu trắng hiện lên dưới ánh trăng, cô ta đã biến mất trong tầm mắt Trần Gia Bảo.
Người đẹp trước mặt đã đi rồi, trong lòng Trần Gia Bảo buồn bã, mất hứng, lắc đầu khẽ cười nói: “Vừa định khen cô thân thiện hơn so với trước kia, nhưng không ngờ vẫn là bộ dáng thanh cao, lãnh khốc không quan tâm đến những chuyện ngoài lề, thôi, nếu không muốn theo tôi trở về, vậy chỉ có thể đợi năm ngày sau gặp lại. Về phần có nên tiếp tục theo đuổi Lưu Ly nữa hay không, mình cần gì phải lo lắng, tất cả đã được tính toán cẩn thận trong lòng bàn tay, ai nói theo đuổi Lưu Ly thì nhất định phải phá bỏ tấm lòng hướng Phật của cô ta? Hừ hừ, Trần Gia Bảo thề với trời đất, trong khoảng thời gian đi Tỉnh Trung Thiên này, mình chắc chắn sẽ lấy được tình cảm của Lưu Ly!”
Nói xong, Trần Gia Bảo xoay người, bước đi về phía con đường bên ngoài rừng rậm.
Ngay khi Trần Gia Bảo vừa rời đi, bóng dáng Lưu Ly đột nhiên xuất hiện bên dòng suối.
Sau khi cô ta vừa rời đi, nhớ tới còn có chuyện quên Trần Gia Bảo nói, lập tức xoay người quay lại, nhưng còn chưa kịp xuất hiện, đã nghe được câu nói “thề với trời đất”, nhìn bóng lưng Trần Gia Bảo biến mất, trên mặt cô ta lộ ra vẻ khó hiểu.
Trần Gia Bảo kinh ngạc không thôi, Lưu Ly thật đúng là người có suy nghĩ logic, thật sự là một chút tật xấu cũng không có!
Anh phát hiện mình càng thích Lưu Ly, mặc dù Lưu Ly tin vào Phật pháp, luôn luôn tu luyện, thậm chí trên người cô ta còn có mùi hoa sen thơm ngát, nhưng việc làm của cô ta lại dứt khoát, quyết đoán, không bị áp lực của cuộc sống đè nặng, không bị những thứ khác trói buộc, một chút cổ hủ cũng không có, thật sự là một người tuyệt vời!
Lúc này, Trần Gia Bảo vươn ngón tay cái, nói: “Không hổ là Lưu Ly, quả nhiên tâm tính trong sáng như hạt lưu ly, nếu cô đã nói như vậy, mà tôi vẫn không nghe theo thì chẳng phải đang làm ra vẻ giả bộ sao?”
“Vậy khi nào chúng ta lên đường?”
Trần Gia Bảo hơi trầm ngâm, nói: “Hai ngày nay ở Tỉnh Phú Thọ còn có việc phải hoàn thành, ngắn thì ba ngày, dài thì năm ngày, chờ tôi xử lý xong chuyện ở đây, chúng ta sẽ nhanh chóng lên đường đi đến Tỉnh Trung Thiên.”
“Được, vậy tôi sẽ đợi anh năm ngày.” Lưu Ly lạnh nhạt đáp lại một câu.
“Vậy cô cùng tôi về nhà đi, cũng có thể cho tôi có thể lấy tư cách chủ nhà, chiêu đãi cô thật tốt, đến ngày mai, chúng ta lại đi gặp Nhã Huyên, trong khoảng thời gian này cô thường xuyên nhắc tới cô ta với tôi, nếu để cho cô ta biết cô tới Tỉnh Phú Thọ, nhất định sẽ rất vui vẻ.”
“Không cần, tính tình tôi yêu thanh tịnh, không thích xã giao, hơn nữa sau khi tôi đi đến nhà anh, người trong nhà anh chưa chắc sẽ chào đón tôi, cho nên tôi sẽ không cùng anh trở về, còn phía Nhã Huyên, chờ tôi từ tỉnh Trung Thiên quay về gặp lại cũng không muộn.” Lưu Ly thản nhiên nói, mặc dù bề ngoài cô ta bình thản, nhưng nhớ tới “người trong nhà” của Trần Gia Bảo, trong lòng Lưu Ly không giải thích được có một chút phiền não, cho nên cô ta cũng không muốn đi đến biệt thự của anh.
Trần Gia Bảo biết chắc chắn Lưu Ly biết rõ sự tồn tại của Hàn Đông Vy và những người phụ nữ kia, cho nên anh cẩn thận nhìn về phía Lưu Ly, chỉ thấy sắc mặt cô ta bình thản, không bởi vì Hàn Đông Vy và những người khác mà hiện ra sắc mặt ghen tuông.
Trong lòng Trần Gia Bảo có chút thất vọng, anh thầm than một tiếng, xem ra, muốn theo đuổi Lưu Ly thì vẫn còn một chặng đường dài phía trước, anh nói: “Nếu cô không đến nhà tôi, vậy mấy ngày nay cô sẽ ở nơi nào?”
“Tôi tự có chỗ đi.”
Lưu Ly nói xong, cũng không cho Trần Gia Bảo cơ hội tiếp tục mở miệng mời nữa, cô ta lập tức phóng người nhảy đi, chỉ thấy hình ảnh màu trắng hiện lên dưới ánh trăng, cô ta đã biến mất trong tầm mắt Trần Gia Bảo.
Người đẹp trước mặt đã đi rồi, trong lòng Trần Gia Bảo buồn bã, mất hứng, lắc đầu khẽ cười nói: “Vừa định khen cô thân thiện hơn so với trước kia, nhưng không ngờ vẫn là bộ dáng thanh cao, lãnh khốc không quan tâm đến những chuyện ngoài lề, thôi, nếu không muốn theo tôi trở về, vậy chỉ có thể đợi năm ngày sau gặp lại. Về phần có nên tiếp tục theo đuổi Lưu Ly nữa hay không, mình cần gì phải lo lắng, tất cả đã được tính toán cẩn thận trong lòng bàn tay, ai nói theo đuổi Lưu Ly thì nhất định phải phá bỏ tấm lòng hướng Phật của cô ta? Hừ hừ, Trần Gia Bảo thề với trời đất, trong khoảng thời gian đi Tỉnh Trung Thiên này, mình chắc chắn sẽ lấy được tình cảm của Lưu Ly!”
Nói xong, Trần Gia Bảo xoay người, bước đi về phía con đường bên ngoài rừng rậm.
Ngay khi Trần Gia Bảo vừa rời đi, bóng dáng Lưu Ly đột nhiên xuất hiện bên dòng suối.
Sau khi cô ta vừa rời đi, nhớ tới còn có chuyện quên Trần Gia Bảo nói, lập tức xoay người quay lại, nhưng còn chưa kịp xuất hiện, đã nghe được câu nói “thề với trời đất”, nhìn bóng lưng Trần Gia Bảo biến mất, trên mặt cô ta lộ ra vẻ khó hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.