Chương 15
Hoa Khôi
07/10/2021
Có điều Trần Gia Bảo cũng không thèm để ý chút nào, ngược lại càng dương dương đắc ý hơn.
Lâm Thanh Hà và Đàm Ánh Nguyệt không có da mặt dày như anh, nên hai người không khỏi bước nhanh chân hơn, đưa Trần Gia Bảo đi làm tóc, rồi đi mua vài bộ quần áo.
Không thể không nói, ánh mắt của hai người rất độc đáo, sau khi Trần Gia Bảo thay bộ quần áo kia vào thì ngay lập tức khí chất của anh đã tăng lên vài bậc, ngay cả Đàm Ánh Nguyệt cũng tỏ vẻ hài lòng chứ đừng nói đến Lâm Thanh Hà.
Ba người định ra về nhưng vừa ra đến cửa thì có hai người đàn ông cao to đi đến trước mặt, một người trong đó có xăm hình con rồng trên cánh tay, một tên khác thì đầu trọc, nhìn vẻ ngoài rất hung ác dữ tợn, nhìn qua là biết ngay hai người này chính là bọn xã hội đen.
Sau khi hai gã đó trông thấy Lâm Thanh Hà thì lập tức trên mặt hiện ra vẻ kinh diễm và dục vọng khó có thể che giấu được.
Gã đàn ông có hình xăm lập tức cười nói: “Em gái này, vừa rồi các em đi nhanh như thế đã va phải hai anh em bọn anh rồi, không bồi thường cho bọn anh một chút gì đó thì đừng nghĩ ra về được.”
Lâm Thanh Hà bị dọa sợ, cô bé không nhịn được co người lại nấp sau lưng Trần Gia Bảo, Đàm Ánh Nguyệt thì cau mày nói: “Anh đừng ngậm máu phun người, anh nói chúng tôi va phải anh, có chứng cứ gì không?”
“Chứng cứ? Lời nói của anh chính là chứng cứ.” Gã đàn ông có hình xăm cười ha hả, rồi kiêu ngạo nói: “Người trên đường này đều gọi anh là Bảy Xà, em cứ đi hỏi thăm một chút xem, ở cái khu này có ai dám đắc tội với bọn anh không.”
Gã đầu trọc tiếp lời: “Bảy Xà không dễ chọc vào đâu, thế này nhé, hôm nay hai anh nể mặt các em một lần, cũng không cần các em bồi thường tiền, đợi lát nữa các em ra ngoài uống với bọn anh một chén coi như xin lỗi, thế có được không?”
“Còn về tên trai bao bên cạnh này thì nhanh chóng cút đi, nếu không để ông mày mất hứng sẽ đánh mày tàn phế đấy.”
Hai gã vừa nói vừa liếc về phía ngực của Đàm Ánh Nguyệt và Lâm Thanh Hà, ánh mắt nóng như lửa không hề che giấu dục vọng trong lòng chút nào.
Đàm Ánh Nguyệt và Lâm Thanh Hà vừa tức vừa sợ, gặp phải hạng người vô sỉ như vậy, hai người hoàn toàn không biết phải làm sao bây giờ.
Đột nhiên, có một anh chàng đẹp trai đeo gọng kính viền vàng bước đến, anh ta nói với vẻ mặt rất hiên ngang chính trực: “Câm mồm, giữa ban ngày ban mặt mà dám giở trò lưu manh, cẩn thận tôi báo cảnh sát đó.”
“Báo cảnh sát?” Sắc mặt Bảy Xà trở nên lạnh lẽo, nháy mắt với tên đầu trọc.
Người đàn ông đeo kính kia còn tưởng rằng mình đã dọa được bọn họ, nghĩ đến việc mình vừa ra oai trước mặt hai người đẹp như vậy, nói không chừng còn có thể nhờ cơ hội này mà ôm được người đẹp về nhà, cho nên anh ta không nhịn được càng hăng hái hơn lại tiếp tục cất cao giọng nói: “Không sai, cho các anh ba phút đồng hồ, nếu còn không đi khỏi…”
“Con mẹ nhà mày, oai này!” Gã đầu trọc không để anh ta nói hết câu đã xông đến đạp một phát khiến người đàn ông đeo kính kia ngã lăn ra đất, ngay cả kính mắt cũng rơi vỡ.
Dường như gã đầu trọc vẫn chưa hết giận, gã lại xông lên đạp thêm mấy phát nữa rồi mắng: “Haiz, mày muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao, không biết tự soi gương xem bản thân là cái loại gì à?”
Người đàn ông đeo kính không thể tin nổi mình vừa nói một câu không hợp ý thôi mà bọn họ đã ra tay đánh mình đến mức kêu cha gọi mẹ, đám người xung quanh cũng sợ rước họa vào thân cho nên không ai dám đứng ra cả.
Đúng lúc này thì bảo vệ xông đến, anh ta còn chưa kịp nói gì, thì Bảy Xà đã lập tức cười lạnh: “Tao là người cùng hội với anh Lâm đấy, nếu mày không muốn chết thì cút sang bên cạnh.”
“Lâm… Anh Lâm?”
Lâm Thanh Hà và Đàm Ánh Nguyệt không có da mặt dày như anh, nên hai người không khỏi bước nhanh chân hơn, đưa Trần Gia Bảo đi làm tóc, rồi đi mua vài bộ quần áo.
Không thể không nói, ánh mắt của hai người rất độc đáo, sau khi Trần Gia Bảo thay bộ quần áo kia vào thì ngay lập tức khí chất của anh đã tăng lên vài bậc, ngay cả Đàm Ánh Nguyệt cũng tỏ vẻ hài lòng chứ đừng nói đến Lâm Thanh Hà.
Ba người định ra về nhưng vừa ra đến cửa thì có hai người đàn ông cao to đi đến trước mặt, một người trong đó có xăm hình con rồng trên cánh tay, một tên khác thì đầu trọc, nhìn vẻ ngoài rất hung ác dữ tợn, nhìn qua là biết ngay hai người này chính là bọn xã hội đen.
Sau khi hai gã đó trông thấy Lâm Thanh Hà thì lập tức trên mặt hiện ra vẻ kinh diễm và dục vọng khó có thể che giấu được.
Gã đàn ông có hình xăm lập tức cười nói: “Em gái này, vừa rồi các em đi nhanh như thế đã va phải hai anh em bọn anh rồi, không bồi thường cho bọn anh một chút gì đó thì đừng nghĩ ra về được.”
Lâm Thanh Hà bị dọa sợ, cô bé không nhịn được co người lại nấp sau lưng Trần Gia Bảo, Đàm Ánh Nguyệt thì cau mày nói: “Anh đừng ngậm máu phun người, anh nói chúng tôi va phải anh, có chứng cứ gì không?”
“Chứng cứ? Lời nói của anh chính là chứng cứ.” Gã đàn ông có hình xăm cười ha hả, rồi kiêu ngạo nói: “Người trên đường này đều gọi anh là Bảy Xà, em cứ đi hỏi thăm một chút xem, ở cái khu này có ai dám đắc tội với bọn anh không.”
Gã đầu trọc tiếp lời: “Bảy Xà không dễ chọc vào đâu, thế này nhé, hôm nay hai anh nể mặt các em một lần, cũng không cần các em bồi thường tiền, đợi lát nữa các em ra ngoài uống với bọn anh một chén coi như xin lỗi, thế có được không?”
“Còn về tên trai bao bên cạnh này thì nhanh chóng cút đi, nếu không để ông mày mất hứng sẽ đánh mày tàn phế đấy.”
Hai gã vừa nói vừa liếc về phía ngực của Đàm Ánh Nguyệt và Lâm Thanh Hà, ánh mắt nóng như lửa không hề che giấu dục vọng trong lòng chút nào.
Đàm Ánh Nguyệt và Lâm Thanh Hà vừa tức vừa sợ, gặp phải hạng người vô sỉ như vậy, hai người hoàn toàn không biết phải làm sao bây giờ.
Đột nhiên, có một anh chàng đẹp trai đeo gọng kính viền vàng bước đến, anh ta nói với vẻ mặt rất hiên ngang chính trực: “Câm mồm, giữa ban ngày ban mặt mà dám giở trò lưu manh, cẩn thận tôi báo cảnh sát đó.”
“Báo cảnh sát?” Sắc mặt Bảy Xà trở nên lạnh lẽo, nháy mắt với tên đầu trọc.
Người đàn ông đeo kính kia còn tưởng rằng mình đã dọa được bọn họ, nghĩ đến việc mình vừa ra oai trước mặt hai người đẹp như vậy, nói không chừng còn có thể nhờ cơ hội này mà ôm được người đẹp về nhà, cho nên anh ta không nhịn được càng hăng hái hơn lại tiếp tục cất cao giọng nói: “Không sai, cho các anh ba phút đồng hồ, nếu còn không đi khỏi…”
“Con mẹ nhà mày, oai này!” Gã đầu trọc không để anh ta nói hết câu đã xông đến đạp một phát khiến người đàn ông đeo kính kia ngã lăn ra đất, ngay cả kính mắt cũng rơi vỡ.
Dường như gã đầu trọc vẫn chưa hết giận, gã lại xông lên đạp thêm mấy phát nữa rồi mắng: “Haiz, mày muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao, không biết tự soi gương xem bản thân là cái loại gì à?”
Người đàn ông đeo kính không thể tin nổi mình vừa nói một câu không hợp ý thôi mà bọn họ đã ra tay đánh mình đến mức kêu cha gọi mẹ, đám người xung quanh cũng sợ rước họa vào thân cho nên không ai dám đứng ra cả.
Đúng lúc này thì bảo vệ xông đến, anh ta còn chưa kịp nói gì, thì Bảy Xà đã lập tức cười lạnh: “Tao là người cùng hội với anh Lâm đấy, nếu mày không muốn chết thì cút sang bên cạnh.”
“Lâm… Anh Lâm?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.