Chương 1632
Hoa Khôi
15/04/2022
Cô ta thẹn thùng, dậm chân, thật muốn lập tức xoay người rời đi,
nhưng làm như vậy lại lo lắng sẽ làm Trần Gia Bảo để ý, từ đó ghi tội
với nhà họ Nhậm.
Trong khoảng thời gian này, Nhậm Mộng Vũ đứng vô cùng khó xử, vừa xấu hổ vừa không biết phải làm sao.
Trần Gia Bảo nhìn Nhậm Mộng Vũ một cái, nhìn thấy Mộng Vũ không vui, cười cười, nói: “Ngày khác có thời gian rồi nói sau.”
Những lời này, cũng tương đương với sự từ chối.
Trong lòng Nhậm Tông Quang vô cùng thất vọng, lại giả vờ không hiểu, nhiệt tình cười nói: “Được rồi, vậy chắc chắn rồi, ngày khác có thời gian, anh Trần nhất định phải đến nhà họ Nhậm một chuyến.”
Nhậm Mộng Vũ thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại có một tia mất mát, chẳng lẽ Trần Gia Bảo đối với cô ta thật sự không có hứng thú? Nhưng cô ta so với Thượng Tiếu Vi xinh đẹp hơn mới đúng.
“Mộng Vũ, đi thôi.” Nhậm Tông Quang thấy Sắc mặt Nhậm Mộng Vũ chợt âm u thì kỳ quái nói: “A, sắc mặt con không tốt lắm, có phải cơ thể không thoải mái hay không?”
“Ah? À… con không biết, không sao đâu, chúng ta hãy về thôi.” Nhậm Mộng Vũ lập tức bừng tỉnh lại, vội vàng chạy trốn rời khỏi nơi này.
Nhậm Tông Quang lắc đầu, càng cảm thấy Nhậm Mộng Vũ kỳ quái, đột nhiên ánh sáng trong đầu chợt lóe, chẳng lẽ Mộng Vũ cũng thích anh Trần, cho nên ở trước mặt anh Trần, mới có thể bất thường như vậy? Ha ha, xem ra nhà họ Nhậm của ông ta có thể phục hưng rồi!
Nghĩ tới đây, tâm tình Nhậm Tông tâm tình không tồi, ngâm nga bài hát rời đi.
“Gia Bảo, tôi có việc muốn nói chuyện với anh, anh ở lại một chút trước đã.”
Đột nhiên, Hàn Đông Vy đi tới bên cạnh Trần Gia Bảo, đồng thời nhìn về phía mấy người Ngụy Nhã Huyên.
Ngụy Nhã Huyên và những người phụ nữ xung quanh hiểu ý, biết Hàn Đông Vy muốn nói chuyện riêng với Trần Gia Bảo, tuy rằng không muốn rời khỏi Trần Gia Bảo, thế nhưng đối mặt với vị “vợ cả” Hàn Đông Vy này, các cô vẫn ngoan ngoãn cười nói: “Gia Bảo, Chị Vy, chúng tôi ở bên ngoài chờ các người.”
“Cám ơn các cô.” Hàn Đông Vy cười nói.
Rất nhanh, trong phòng khách quý vốn còn nhộn nhịp, chỉ còn lại ba người Trần Gia Bảo, Hàn Đông Vy và Đường Thiên.
Trần Gia Bảo kỳ quái nhìn Đường Thiên một cái, chẳng lẽ chuyện Chị Vy muốn nói có liên quan đến Đường Thiên.
Quả nhiên, Hàn Đông Vy lôi kéo Trần Gia Bảo ngồi xuống một lần nữa, chủ động giúp Trần Gia Bảo rót một ly rượu, đem chuyện của Đường Thiên nói một lần, cuối cùng nói: “Gia Bảo, tôi thấy Đường Thiến cũng rất đáng thương, cho nên muốn giúp cô ta, anh cảm thấy thế nào?”
Đường Thiên lập tức khẩn trương, mặc dù Hàn Đông Vy đồng ý trợ giúp cô, nhưng cô biết, người cuối cùng đưa ra quyết định vẫn là Trần Gia Bảo, nếu Trần Gia Bảo từ chối hỗ trợ, Hàn Đông Vy cũng yêu mạc có thể giúp.
Trần Gia Bảo cười nói: “Nếu Chị Vy đã đồng ý hỗ trợ, tôi đương nhiên chỉ có thể theo ý của Chị Vy rồi.”
Trong lòng Hàn Đông Vy vui sướng, khuôn mặt xinh đẹp giả vờ hờn dỗi Trần Gia Bảo một cái, nói: “Coi như anh biết điều.”
Đường Thiên vui vẻ không thôi, nói: “Cảm ơn anh Trần, anh… Anh có thực sự muốn cho tôi mượn 3.5 tỷ không, anh yên tâm, đến lúc đó tôi nhất định sẽ trả lại.”
“Ai nói tôi sẽ cho cô mượn 3.5 tỷ?” Trần Gia Bảo cười nói.
Đường Thiên nghe vậy thì mơ hồ, cuối cùng nói: “Nhưng… Nhưng không lấy 3.5 tỷ thì…”
Trần Gia Bảo lắc đầu cười, nói: “Rất nhiều chuyện, không nhất định phải dùng tiền để giải quyết.”
Trần Gia Bảo bưng ly rượu lên, nói: “Chính xác mà nói, giết người trả mạng, nợ nần trả tiền, đây là chuyện vô cùng bình thường.”
Trong khoảng thời gian này, Nhậm Mộng Vũ đứng vô cùng khó xử, vừa xấu hổ vừa không biết phải làm sao.
Trần Gia Bảo nhìn Nhậm Mộng Vũ một cái, nhìn thấy Mộng Vũ không vui, cười cười, nói: “Ngày khác có thời gian rồi nói sau.”
Những lời này, cũng tương đương với sự từ chối.
Trong lòng Nhậm Tông Quang vô cùng thất vọng, lại giả vờ không hiểu, nhiệt tình cười nói: “Được rồi, vậy chắc chắn rồi, ngày khác có thời gian, anh Trần nhất định phải đến nhà họ Nhậm một chuyến.”
Nhậm Mộng Vũ thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại có một tia mất mát, chẳng lẽ Trần Gia Bảo đối với cô ta thật sự không có hứng thú? Nhưng cô ta so với Thượng Tiếu Vi xinh đẹp hơn mới đúng.
“Mộng Vũ, đi thôi.” Nhậm Tông Quang thấy Sắc mặt Nhậm Mộng Vũ chợt âm u thì kỳ quái nói: “A, sắc mặt con không tốt lắm, có phải cơ thể không thoải mái hay không?”
“Ah? À… con không biết, không sao đâu, chúng ta hãy về thôi.” Nhậm Mộng Vũ lập tức bừng tỉnh lại, vội vàng chạy trốn rời khỏi nơi này.
Nhậm Tông Quang lắc đầu, càng cảm thấy Nhậm Mộng Vũ kỳ quái, đột nhiên ánh sáng trong đầu chợt lóe, chẳng lẽ Mộng Vũ cũng thích anh Trần, cho nên ở trước mặt anh Trần, mới có thể bất thường như vậy? Ha ha, xem ra nhà họ Nhậm của ông ta có thể phục hưng rồi!
Nghĩ tới đây, tâm tình Nhậm Tông tâm tình không tồi, ngâm nga bài hát rời đi.
“Gia Bảo, tôi có việc muốn nói chuyện với anh, anh ở lại một chút trước đã.”
Đột nhiên, Hàn Đông Vy đi tới bên cạnh Trần Gia Bảo, đồng thời nhìn về phía mấy người Ngụy Nhã Huyên.
Ngụy Nhã Huyên và những người phụ nữ xung quanh hiểu ý, biết Hàn Đông Vy muốn nói chuyện riêng với Trần Gia Bảo, tuy rằng không muốn rời khỏi Trần Gia Bảo, thế nhưng đối mặt với vị “vợ cả” Hàn Đông Vy này, các cô vẫn ngoan ngoãn cười nói: “Gia Bảo, Chị Vy, chúng tôi ở bên ngoài chờ các người.”
“Cám ơn các cô.” Hàn Đông Vy cười nói.
Rất nhanh, trong phòng khách quý vốn còn nhộn nhịp, chỉ còn lại ba người Trần Gia Bảo, Hàn Đông Vy và Đường Thiên.
Trần Gia Bảo kỳ quái nhìn Đường Thiên một cái, chẳng lẽ chuyện Chị Vy muốn nói có liên quan đến Đường Thiên.
Quả nhiên, Hàn Đông Vy lôi kéo Trần Gia Bảo ngồi xuống một lần nữa, chủ động giúp Trần Gia Bảo rót một ly rượu, đem chuyện của Đường Thiên nói một lần, cuối cùng nói: “Gia Bảo, tôi thấy Đường Thiến cũng rất đáng thương, cho nên muốn giúp cô ta, anh cảm thấy thế nào?”
Đường Thiên lập tức khẩn trương, mặc dù Hàn Đông Vy đồng ý trợ giúp cô, nhưng cô biết, người cuối cùng đưa ra quyết định vẫn là Trần Gia Bảo, nếu Trần Gia Bảo từ chối hỗ trợ, Hàn Đông Vy cũng yêu mạc có thể giúp.
Trần Gia Bảo cười nói: “Nếu Chị Vy đã đồng ý hỗ trợ, tôi đương nhiên chỉ có thể theo ý của Chị Vy rồi.”
Trong lòng Hàn Đông Vy vui sướng, khuôn mặt xinh đẹp giả vờ hờn dỗi Trần Gia Bảo một cái, nói: “Coi như anh biết điều.”
Đường Thiên vui vẻ không thôi, nói: “Cảm ơn anh Trần, anh… Anh có thực sự muốn cho tôi mượn 3.5 tỷ không, anh yên tâm, đến lúc đó tôi nhất định sẽ trả lại.”
“Ai nói tôi sẽ cho cô mượn 3.5 tỷ?” Trần Gia Bảo cười nói.
Đường Thiên nghe vậy thì mơ hồ, cuối cùng nói: “Nhưng… Nhưng không lấy 3.5 tỷ thì…”
Trần Gia Bảo lắc đầu cười, nói: “Rất nhiều chuyện, không nhất định phải dùng tiền để giải quyết.”
Trần Gia Bảo bưng ly rượu lên, nói: “Chính xác mà nói, giết người trả mạng, nợ nần trả tiền, đây là chuyện vô cùng bình thường.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.