Chương 1678
Hoa Khôi
15/04/2022
“Thì ra là người của nhà họ Tống tới.” Hồng Liên bừng tỉnh nhận ra.
“Em có biết không?” Trần Gia Bảo tò mò hỏi.
Hồng Liên gật gật đầu, ngắn gọn giải thích một phen: “Nhà họ Tống là gia tộc mạnh nhất thành phố Đà Nẵng, nghe nói tu vi của nhà họ Tống, có Tống Văn Lâm đã đến cảnh giới trung kỳ tông sư, coi như là cường giả đứng đầu tỉnh Quảng Nam.
Nửa tháng trước, Tống Thiên Bình từng gửi thư cho Vân Bá Truyền, đưa ra thời hạn để nhà họ Vân thần phục nhà họ Tống, Vân Bá Truyền vì đối kháng nhà họ Tống, trên đường triệu tập rất nhiều bạn tốt của thế giới ngầm tương trợ. Đáng tiếc, Tống Thiên Bình lần này đột nhiên đi tới khách sạn Tụ Phúc Lâu, mà những người do Vân Bá Truyền triệu tập, giờ phút này đều ở trong biệt thự nhà họ Vân, có thể nói là nước xa không cứu được lửa gần. ”
Sau khi nói xong, Hồng Liên cười lắc đầu, Vân Bá Truyền lần này thật sự bị Vương Văn Long đào hố, chẳng những bị Trần Gia Bảo dùng một chiêu đánh bại, để nhà họ Tống nhặt được cơ hội tốt, hơn nữa còn tách xa xa biệt thự nhà họ Vân, một mình một ngựa, xem ra Vương Văn Long này thật đúng là sao chổi.
Nghĩ đến đây, Hồng Liên lặng lẽ đứng dậy, ngồi ở phía bên kia Trần Gia Bảo, kéo dài khoảng cách với Vương Văn Long .
Nhà họ Tống, Tống Văn Lâm? Tông sư trung kỳ?
Trần Gia Bảo lắc đầu, cỗ khí thế tràn ngập đại sảnh này còn mạnh hơn nhiều so với tông sư Sơ Kỳ, đã đến cảnh giới tông sư hậu kỳ, cho dù giờ phút này Vân Bá Truyền có ở biệt thự nhà họ Vân, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của nhà họ Tống, bất quá mặc kệ như thế nào, chuyến đi thành phố Quảng Nam của mình hôm nay càng ngày càng thú vị.
Vân Bá Truyền ũng cảm nhận được khí thế cường đại này, sắc mặt càng thêm tái nhợt, trong lòng sợ hãi.
Đột nhiên, tại cổng khách sạn, ba người đàn ông hùng vĩ bước vào.
Tuy rằng phương thức bọn họ tiến vào bình thường không có gì lạ, nhưng từ trên người bọn họ tản mát ra khí thế cường đại, làm cho người ta không dám khinh thường.
Trần Gia Bảo nhìn ba người một cái, chỉ thấy người đi ở giữa, tóc trắng, hai mắt tựa như ẩn chứa những thăng trầm vô tận, tuổi tác ít nhất cũng bảy tám mươi tuổi, nhưng ông ta không hề mang hình tượng tuổi xế chiều, dáng người cao lớn, cánh tay dài chân dài, khí thế không hề bình thường, càng quan trọng hơn là khí thế cường đại bao phủ toàn bộ khách sạn, chính là khí thế cường đại từ trên người ông ta tản mát ra.
Nói cách khác, ông ta có thực lực tông sư hậu kỳ !
Mà vị cường giả võ đạo bên trái kia thoạt nhìn tầm năm mươi tuổi, mặc áo màu lam, gương mặt thanh thoát phiêu dật, từ khí thế anh ta toát ra kia thì đoán tu vi cảnh giới cũng đã đến tông sư trung kỳ, một thân thực lực võ đạo tuyệt đối trên Vân Bá Truyền nếu như đoán không sai, hẳn kia là nhà họ Tống, người đứng đầu Tống Văn Lâm trong miệng Hồng Liên nói.
Về phần người bên phải, là một thanh niên khoảng ba mươi tuổi, tuy gương mặt anh tuấn, nhưng tu vi chỉ có “Thông U Hậu Kỳ”, không đáng nhắc tới.
Thấy ba người này đi vào, sắc mặt Vân Bá Truyền càng thêm khó coi, thất thanh nói: “Tống Thiên Bình, quả nhiên là anh…”
Đúng như Trần Gia Bảo suy đoán, người bên trái quả nhiên là Tống Thiên Bình, giờ phút này, Tống Thiên Bình chắp tay mà đứng, cười nói: “Vân Bá Truyền, ông tuyệt đối không ngờ tới, tôi sẽ đột nhiên xuất hiện tại khách sạn Tụ Phúc Lâu này chứ? Lần này bất ngờ tập kích, để khiến nhà họ Vân các người chạy trối chết!”
“Làm sao ông có thể đột nhiên xuất hiện ở đây” Vân Bá Truyền trầm giọng hỏi.
Tống Thiên Bình cười ha ha nói: “Từ khi tôi viết thư cho ông, lúc nhà họ Vân các người chuẩn bị, tôi vẫn luôn cử người giám thị mọi hành động của nhà họ Vân, hôm nay anh được Vương Văn Long mời, chuyện đi tới khách sạn Tụ Phúc Lâu, tự nhiên cũng nằm trong tay tôi.
“Em có biết không?” Trần Gia Bảo tò mò hỏi.
Hồng Liên gật gật đầu, ngắn gọn giải thích một phen: “Nhà họ Tống là gia tộc mạnh nhất thành phố Đà Nẵng, nghe nói tu vi của nhà họ Tống, có Tống Văn Lâm đã đến cảnh giới trung kỳ tông sư, coi như là cường giả đứng đầu tỉnh Quảng Nam.
Nửa tháng trước, Tống Thiên Bình từng gửi thư cho Vân Bá Truyền, đưa ra thời hạn để nhà họ Vân thần phục nhà họ Tống, Vân Bá Truyền vì đối kháng nhà họ Tống, trên đường triệu tập rất nhiều bạn tốt của thế giới ngầm tương trợ. Đáng tiếc, Tống Thiên Bình lần này đột nhiên đi tới khách sạn Tụ Phúc Lâu, mà những người do Vân Bá Truyền triệu tập, giờ phút này đều ở trong biệt thự nhà họ Vân, có thể nói là nước xa không cứu được lửa gần. ”
Sau khi nói xong, Hồng Liên cười lắc đầu, Vân Bá Truyền lần này thật sự bị Vương Văn Long đào hố, chẳng những bị Trần Gia Bảo dùng một chiêu đánh bại, để nhà họ Tống nhặt được cơ hội tốt, hơn nữa còn tách xa xa biệt thự nhà họ Vân, một mình một ngựa, xem ra Vương Văn Long này thật đúng là sao chổi.
Nghĩ đến đây, Hồng Liên lặng lẽ đứng dậy, ngồi ở phía bên kia Trần Gia Bảo, kéo dài khoảng cách với Vương Văn Long .
Nhà họ Tống, Tống Văn Lâm? Tông sư trung kỳ?
Trần Gia Bảo lắc đầu, cỗ khí thế tràn ngập đại sảnh này còn mạnh hơn nhiều so với tông sư Sơ Kỳ, đã đến cảnh giới tông sư hậu kỳ, cho dù giờ phút này Vân Bá Truyền có ở biệt thự nhà họ Vân, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của nhà họ Tống, bất quá mặc kệ như thế nào, chuyến đi thành phố Quảng Nam của mình hôm nay càng ngày càng thú vị.
Vân Bá Truyền ũng cảm nhận được khí thế cường đại này, sắc mặt càng thêm tái nhợt, trong lòng sợ hãi.
Đột nhiên, tại cổng khách sạn, ba người đàn ông hùng vĩ bước vào.
Tuy rằng phương thức bọn họ tiến vào bình thường không có gì lạ, nhưng từ trên người bọn họ tản mát ra khí thế cường đại, làm cho người ta không dám khinh thường.
Trần Gia Bảo nhìn ba người một cái, chỉ thấy người đi ở giữa, tóc trắng, hai mắt tựa như ẩn chứa những thăng trầm vô tận, tuổi tác ít nhất cũng bảy tám mươi tuổi, nhưng ông ta không hề mang hình tượng tuổi xế chiều, dáng người cao lớn, cánh tay dài chân dài, khí thế không hề bình thường, càng quan trọng hơn là khí thế cường đại bao phủ toàn bộ khách sạn, chính là khí thế cường đại từ trên người ông ta tản mát ra.
Nói cách khác, ông ta có thực lực tông sư hậu kỳ !
Mà vị cường giả võ đạo bên trái kia thoạt nhìn tầm năm mươi tuổi, mặc áo màu lam, gương mặt thanh thoát phiêu dật, từ khí thế anh ta toát ra kia thì đoán tu vi cảnh giới cũng đã đến tông sư trung kỳ, một thân thực lực võ đạo tuyệt đối trên Vân Bá Truyền nếu như đoán không sai, hẳn kia là nhà họ Tống, người đứng đầu Tống Văn Lâm trong miệng Hồng Liên nói.
Về phần người bên phải, là một thanh niên khoảng ba mươi tuổi, tuy gương mặt anh tuấn, nhưng tu vi chỉ có “Thông U Hậu Kỳ”, không đáng nhắc tới.
Thấy ba người này đi vào, sắc mặt Vân Bá Truyền càng thêm khó coi, thất thanh nói: “Tống Thiên Bình, quả nhiên là anh…”
Đúng như Trần Gia Bảo suy đoán, người bên trái quả nhiên là Tống Thiên Bình, giờ phút này, Tống Thiên Bình chắp tay mà đứng, cười nói: “Vân Bá Truyền, ông tuyệt đối không ngờ tới, tôi sẽ đột nhiên xuất hiện tại khách sạn Tụ Phúc Lâu này chứ? Lần này bất ngờ tập kích, để khiến nhà họ Vân các người chạy trối chết!”
“Làm sao ông có thể đột nhiên xuất hiện ở đây” Vân Bá Truyền trầm giọng hỏi.
Tống Thiên Bình cười ha ha nói: “Từ khi tôi viết thư cho ông, lúc nhà họ Vân các người chuẩn bị, tôi vẫn luôn cử người giám thị mọi hành động của nhà họ Vân, hôm nay anh được Vương Văn Long mời, chuyện đi tới khách sạn Tụ Phúc Lâu, tự nhiên cũng nằm trong tay tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.