Chương 1753
Hoa Khôi
22/04/2022
Sau khi nói xong, Văn Trung Vạn lại lập tức quay đầu nhìn về phía
Trần Gia Bảo, lạnh lùng nói: “Trần Gia Bảo, cậu còn không mau đến xin
lỗi gia chủ nhà Đoan Mộc sao? Chỉ cần cậu thành tâm xin lỗi, gia chủ
Đoan Mộc đại nhân đại lượng, sẽ không cùng cậu so đo chấp nhặt.”
Ngữ khí tuy rằng nghiêm khắc, nhưng ông ta lại liên tục nháy mắt với Trần Gia Bảo, để Trần Gia Bảo chịu thua, trước tiên đem mạng nhỏ bảo toàn.
Văn Linh Lan cũng bị tình huống trước mắt dọa sợ, nhìn bộ dáng nghiêm túc của ông cụ, chẳng lẽ, Đoan Mộc Vĩ Anh bọn họ thật sự sẽ giết chết Trần Gia Bảo?
Cô không thể tưởng tượng nổi, chính mình chỉ là không cam lòng, thay Trần Gia Bảo đi ra bênh vực lẽ phải hai câu, sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng như vậy, gia tộc Đoan Mộc không khỏi thật sự là quá bá đạo đi?
Lúc này đối mặt với tiếng răn dạy của Văn Trung Vạn, Trần Gia Bảo đứng chắp tay, cười to, tiếng cười không ai bì nổi, hoàn toàn không đem đám người Đoan Mộc Vĩ Anh để vào mắt.
Đám người Đoan Mộc Vĩ Anh lập tức nhíu mày, trong lòng tức giận dần dần tăng lên, đều đã hạ quyết định giết chết Trần Gia Bảo.
“Cậu….Cậu cười cái gì ?” Văn Trung Vạn lắp bắp hỏi, trái tim hoàn toàn chìm xuống, tính tình Trần Gia Bảo thật sự rất nóng nảy lại cứng rắn, lỗ mãng, thật sự là một người lỗ mãng , đại trượng phu co được dãn được, hiện tại bảo vệ được mạng nhỏ quan trọng hơn sự tôn nghiêm rất nhiều, sớm biết Trần Gia Bảo lỗ mãng như vậy, hôm nay bữa tiệc rượu nghênh đón Đoan Mộc Vĩ Anh này, sẽ không mời Trần Gia Bảo tới đây!
Văn Trung Vạn cả ruột gan đều tràn đầy hối hận.
Trần Gia Bảo tiếng cười dần dần dừng lại, nhưng trong mắt ý khinh miệt càng thêm nồng đậm: “Tôi cười ông Văn Trung Vạn, ông tưởng rằng gia tộc Đoan Mộc đến giúp ông đối phó với Bạch Chí Trung và đối phó với Tả gia, đáng tiếc mời thần thì dễ dàng mà tiễn thần đi thì khó, cho dù gia tộc Đoan Mộc thật sự giúp ông diệt trừ Bạch Chí Trung, nhà họ Văn các người cũng sẽ lưu lạc thành đồ sở hữu của nhà Đoan Mộc, sợ là các người cả đời đều phải xem sắc mặt của gia tộc Đoan Mộc mà làm việc, ở đâu còn có hai chữ tự chủ nữa?”
Sắc mặt hai bố con Văn Trung Vạn, Văn Trung Minh khẽ biến đổi, không thể không thừa nhận, những gì Trần Gia Bảo vừa nói, là có khả năng rất lớn!
Đoan Mộc Vĩ Anh sắc mặt âm trầm, ông ta vốn định diệt trừ Bạch Chí Trung, đem thực lực nhà họ Tả ném ra khỏi thành phố Hà Tĩnh, đồng thời đem nhà họ Văn thu làm nơi phụ thuộc, triệt để đem thành phố Hà Tĩnh nắm vào trong phạm vi thế lực của gia tộc Đoan Mộc .
Chẳng qua loại chuyện này không thể nói ra trước mặt, cho nên Đoan Mộc Vĩ Anh đã động sát cơ với Trần Gia Bảo, sát khí hoàn toàn bộc phát, cỗ sát khí này tản mát ra, tràn ngập trong phòng khách.
Đám người Văn Trung Vạn, Bạch Văn, Đồng Nhiên Bình tu vi võ đạo nông cạn, đều bị cỗ sát ý này ảnh hưởng, chỉ cảm thấy đầu trở nên ngày càng choáng váng, ngực khó chịu, từ dưới đáy lòng dâng lên một cỗ sợ hãi.
Ngược lại Văn Linh Lan được Trần Gia Bảo bảo vệ ở phía sau, hoàn toàn không cảm nhận được sự ảnh hưởng của sát ý, do đó có thể bình an vô sự.
Trong cỗ sát ý nồng đậm này, ý trào phúng trong mắt Trần Gia Bảo lại trở nên nồng đậm hơn một phần: “Tôi cười gia tộc Đoan Mộc các người, lại dám vênh váo đến thành phố Hà Tĩnh đối phó với nhà họ Tả , lại càng dám ở trước mặt Trần Gia Bảo tôi diễu võ dương oai, thật tình không biết rằng tôi xem các người, tất cả đều là những người sẽ chết mà thôi, không bằng thừa dịp hiện tại còn chưa chết, chuẩn bị hậu sự cho tốt, lựa chọn một hai bộ quan tài tốt càng có ý nghĩa hơn đấy!”
Lời này nói ra, sắc mặt bố con Văn Trung Vạn thoáng chốc trở nên tái nhợt một mảnh, xong rồi, hiện tại hoàn toàn xong rồi, giữa Trần Gia Bảo và gia tộc Đoan Mộc, không còn chỗ nào có thể xoay chuyển, Trần Gia Bảo anh ta… Anh ta chết chắc rồi!
Văn Linh Lan lo lắng sợ hãi, càng nắm chặt lấy tay áo của Trần Gia Bảo,
Bạch Văn và Đồng Nhiên Bình đều bị lời nói kiêu ngạo của Trần Gia Bảo dọa sợ, mẹ kiếp, Trần Gia Bảo một mình chọc giận gia chủ cùng cậu cả nhà Đoan Mộc, thật sự là quá bá đạo rồi!
Hai người bọn họ câm như hến, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh một cái, nhưng ngay sau đó, trong lòng lại xuất hiện sự mừng rỡ, Trần Gia Bảo đã đắc tội với gia tộc Đoan Mộc , nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Trần Gia Bảo tuyệt đối sẽ không nhìn thấy được mặt trời ngày mai, do Đoan Mộc gia tộc tự tay đối phó Trần Gia Bảo, đến lúc đó Văn Linh Lan cũng không thể trách bọn họ được.
Ngữ khí tuy rằng nghiêm khắc, nhưng ông ta lại liên tục nháy mắt với Trần Gia Bảo, để Trần Gia Bảo chịu thua, trước tiên đem mạng nhỏ bảo toàn.
Văn Linh Lan cũng bị tình huống trước mắt dọa sợ, nhìn bộ dáng nghiêm túc của ông cụ, chẳng lẽ, Đoan Mộc Vĩ Anh bọn họ thật sự sẽ giết chết Trần Gia Bảo?
Cô không thể tưởng tượng nổi, chính mình chỉ là không cam lòng, thay Trần Gia Bảo đi ra bênh vực lẽ phải hai câu, sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng như vậy, gia tộc Đoan Mộc không khỏi thật sự là quá bá đạo đi?
Lúc này đối mặt với tiếng răn dạy của Văn Trung Vạn, Trần Gia Bảo đứng chắp tay, cười to, tiếng cười không ai bì nổi, hoàn toàn không đem đám người Đoan Mộc Vĩ Anh để vào mắt.
Đám người Đoan Mộc Vĩ Anh lập tức nhíu mày, trong lòng tức giận dần dần tăng lên, đều đã hạ quyết định giết chết Trần Gia Bảo.
“Cậu….Cậu cười cái gì ?” Văn Trung Vạn lắp bắp hỏi, trái tim hoàn toàn chìm xuống, tính tình Trần Gia Bảo thật sự rất nóng nảy lại cứng rắn, lỗ mãng, thật sự là một người lỗ mãng , đại trượng phu co được dãn được, hiện tại bảo vệ được mạng nhỏ quan trọng hơn sự tôn nghiêm rất nhiều, sớm biết Trần Gia Bảo lỗ mãng như vậy, hôm nay bữa tiệc rượu nghênh đón Đoan Mộc Vĩ Anh này, sẽ không mời Trần Gia Bảo tới đây!
Văn Trung Vạn cả ruột gan đều tràn đầy hối hận.
Trần Gia Bảo tiếng cười dần dần dừng lại, nhưng trong mắt ý khinh miệt càng thêm nồng đậm: “Tôi cười ông Văn Trung Vạn, ông tưởng rằng gia tộc Đoan Mộc đến giúp ông đối phó với Bạch Chí Trung và đối phó với Tả gia, đáng tiếc mời thần thì dễ dàng mà tiễn thần đi thì khó, cho dù gia tộc Đoan Mộc thật sự giúp ông diệt trừ Bạch Chí Trung, nhà họ Văn các người cũng sẽ lưu lạc thành đồ sở hữu của nhà Đoan Mộc, sợ là các người cả đời đều phải xem sắc mặt của gia tộc Đoan Mộc mà làm việc, ở đâu còn có hai chữ tự chủ nữa?”
Sắc mặt hai bố con Văn Trung Vạn, Văn Trung Minh khẽ biến đổi, không thể không thừa nhận, những gì Trần Gia Bảo vừa nói, là có khả năng rất lớn!
Đoan Mộc Vĩ Anh sắc mặt âm trầm, ông ta vốn định diệt trừ Bạch Chí Trung, đem thực lực nhà họ Tả ném ra khỏi thành phố Hà Tĩnh, đồng thời đem nhà họ Văn thu làm nơi phụ thuộc, triệt để đem thành phố Hà Tĩnh nắm vào trong phạm vi thế lực của gia tộc Đoan Mộc .
Chẳng qua loại chuyện này không thể nói ra trước mặt, cho nên Đoan Mộc Vĩ Anh đã động sát cơ với Trần Gia Bảo, sát khí hoàn toàn bộc phát, cỗ sát khí này tản mát ra, tràn ngập trong phòng khách.
Đám người Văn Trung Vạn, Bạch Văn, Đồng Nhiên Bình tu vi võ đạo nông cạn, đều bị cỗ sát ý này ảnh hưởng, chỉ cảm thấy đầu trở nên ngày càng choáng váng, ngực khó chịu, từ dưới đáy lòng dâng lên một cỗ sợ hãi.
Ngược lại Văn Linh Lan được Trần Gia Bảo bảo vệ ở phía sau, hoàn toàn không cảm nhận được sự ảnh hưởng của sát ý, do đó có thể bình an vô sự.
Trong cỗ sát ý nồng đậm này, ý trào phúng trong mắt Trần Gia Bảo lại trở nên nồng đậm hơn một phần: “Tôi cười gia tộc Đoan Mộc các người, lại dám vênh váo đến thành phố Hà Tĩnh đối phó với nhà họ Tả , lại càng dám ở trước mặt Trần Gia Bảo tôi diễu võ dương oai, thật tình không biết rằng tôi xem các người, tất cả đều là những người sẽ chết mà thôi, không bằng thừa dịp hiện tại còn chưa chết, chuẩn bị hậu sự cho tốt, lựa chọn một hai bộ quan tài tốt càng có ý nghĩa hơn đấy!”
Lời này nói ra, sắc mặt bố con Văn Trung Vạn thoáng chốc trở nên tái nhợt một mảnh, xong rồi, hiện tại hoàn toàn xong rồi, giữa Trần Gia Bảo và gia tộc Đoan Mộc, không còn chỗ nào có thể xoay chuyển, Trần Gia Bảo anh ta… Anh ta chết chắc rồi!
Văn Linh Lan lo lắng sợ hãi, càng nắm chặt lấy tay áo của Trần Gia Bảo,
Bạch Văn và Đồng Nhiên Bình đều bị lời nói kiêu ngạo của Trần Gia Bảo dọa sợ, mẹ kiếp, Trần Gia Bảo một mình chọc giận gia chủ cùng cậu cả nhà Đoan Mộc, thật sự là quá bá đạo rồi!
Hai người bọn họ câm như hến, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh một cái, nhưng ngay sau đó, trong lòng lại xuất hiện sự mừng rỡ, Trần Gia Bảo đã đắc tội với gia tộc Đoan Mộc , nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Trần Gia Bảo tuyệt đối sẽ không nhìn thấy được mặt trời ngày mai, do Đoan Mộc gia tộc tự tay đối phó Trần Gia Bảo, đến lúc đó Văn Linh Lan cũng không thể trách bọn họ được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.