Chương 1759
Hoa Khôi
22/04/2022
Đặc biệt là Đoan Mộc Hiên, thậm chí còn bị đối phương đạp gãy chân phải, hét lên đau đớn, khuôn mặt tuấn tú cũng biến dạng.
“Aaaaa…”
Mặc dù Văn Linh Lan không có cảm tình với Đoan Mộc Hiên, nhưng dù sao cô ta cũng lòng dạ thiện lương, lập tức hét lên một tiếng, trốn trong vòng tay của Trần Gia Bảo không dám nhìn nữa.
Đoan Mộc Vĩ An nhìn thấy đứa con trai yêu quý của mình bị thương nặng như vậy, thì lòng đau như cắt, hai mắt như muốn nứt ra, hét lớn: “Mẹ kiếp, tao muốn kéo tụi bay xuống mười tám tầng địa ngục!”
“Đáng tiếc, anh Đoan Mộc dường như không có năng lực này.” Tả Ngọc Lượng hành động như gió, hợp lực với Giang Lưu Thiên bao vây tấn công Đoan Mộc Vĩ An.
Ba vị tông sư cường giả kia biết rằng bọn họ không thể nhúng tay vào được, nên sau khi bắt được Đoan Mộc Hiên và Hoa Dân, thì lần lượt nhảy lùi về phía sau, để lại một khoảng đất rộng lớn.
Ba vị cường giả “Nửa bước Truyền Kỳ” ra tay, cảnh tượng đương nhiên không thể coi thường. Mạnh mẽ giống như thực sự có gió lớn cuồn cuộn bốn phía, giống như cuồng phong quét qua. Khoảng sân rộng lớn đầy những vết nứt dài cùng với những cái hố lồi lõm.
Tu vi của Văn Trung Vạn và những người khác kém cỏi, khó có thể chống lại được sức mạnh dư ra khi giao thủ của ba người Tả Ngọc Lượng, nên đành phải rút lui. Đồng thời trong lòng cũng tràn đầy chấn động, sức mạnh của cường giả “Nửa bước Truyền Kỳ” quả thực quá kinh hãi!
Văn Linh Lan trốn trong vòng tay của Trần Gia Bảo, được Trần Gia Bảo che chở, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi luồng khí mạnh xung quanh, ngược lại còn tò mò tại sao ông nội và những người khác lại rút lui?
Không lâu sau, tình hình trên sân đã xuất hiện cục diện một chiều. Sức mạnh của Đoan Mộc Vĩ An vốn dĩ ngang ngửa với hai người Tả Ngọc Lượng và Giang Lưu Thiên, nên đối mặt với sự liên thủ của hai người bọn họ đương nhiên sẽ không thể địch lại. Thêm vào đó, ông ta lo lắng cho vết thương của Đoan Mộc Hiên, khiến cho tâm trạng bất ổn, lúc ra tay cũng yếu hơn ba phần. Không lâu sau, ông ta bị đánh liên tục lùi về sau, nhổ ra vài ngụm máu tươi chảy ra từ khóe miệng, nhuộm phần áo đen trước ngực thành màu nâu đen, nhìn qua rất đáng sợ.
Văn Trung Vạn và những người khác đã nhìn thấy cảnh tượng giật gân như vậy bao giờ đâu? Tất cả mọi người đều bị sốc và sợ hãi. Theo chiều hướng hiện tại, nếu không có gì bất thường, chuyện Đoan Mộc Vĩ An bị đánh bại sẽ chỉ là vấn đề thời gian. Đến lúc đó, tất cả mọi người có mặt trong sân, từng người từng người một, e rằng sẽ không ai thoát khỏi.
Hai người Đoàn Vinh và Đồng Nhiên Bình sợ hãi, hai chân khẽ run lên, lòng dạ ruột gan đều ân hận. Chết tiệt, nếu như sớm biết sẽ gặp phải chuyện này, bọn họ có chết cũng không tới nhà họ Văn hôm nay.
Thu Vũ Liên khẽ cau mày, bất giác nhìn về Trần Gia Bảo. Tình hình hiện tại cực kỳ bất lợi cho Đoan Mộc Vĩ An, tại sao Trần Gia Bảo vẫn chưa ra tay? Không lẽ anh ta không biết, anh ta kết hợp với Đoan Mộc Vĩ An thì phần thắng sẽ lớn hơn không? Hay là Trần Gia Bảo tự tin sẽ đánh bại Tả Ngọc Lượng và Giang Lưu Thiên cũng như vòng vây của ba vị tông sư cường giả kia một mình, nên anh ta mới ung dung bình thản như vậy?
Thu Vũ Liên chỉ cảm thấy mơ hồ.
“Vũ Liên, cô đang nhìn gì vậy?” Đột nhiên, Bạch Chí Trung đứng bên cạnh nhìn theo ánh mắt của Thu Vũ Liên nhìn về phía Trần Gia Bảo, trong mắt lóe lên một tia khinh thường, nói: “Thằng nhóc đó nhìn có chút lạ lẫm, có lẽ không phải là người của thành phố Hà Tĩnh, nhưng tướng mạo khá thanh tú, hóa ra Vũ Liên thích kiểu này.”
Sắc mặt Thu Vũ Liên sầm xuống, giọng điệu cũng rất lạnh lùng: “Tôi thích kiểu con trai nào không liên quan gì đến anh. Hơn nữa, tôi cảnh cáo anh, đừng nói xấu sau lưng anh ta, vì nó sẽ khiến anh phải hối hận cả đời.”
“Ồ?” Bạch Chí Trung cười khinh, nói: “Trò đùa này của cô chẳng buồn cười chút nào, Đoan Mộc Vĩ An sẽ sớm bị đánh bại thôi. Đến lúc đó, toàn bộ nhà họ Văn sẽ bị gia chủ đè bẹp. Thằng nhóc đó nếu đã đứng chung với nhà họ Văn, đương nhiên cũng sẽ không tránh khỏi kết cục bị giết. Cô dùng cậu ta để uy hiếp tôi, thật sự không thể hiểu nổi.”
“Đến lúc đó tự nhiên anh sẽ biết.” Sắc mặt Thu Vũ Liên lạnh lùng, đồng thời nhìn trận chiến trên sân.
Như Bạch Chí Trung đã nói, Đoan Mộc Vĩ An đã hoàn toàn rơi vào thế bất lợi.
“Aaaaa…”
Mặc dù Văn Linh Lan không có cảm tình với Đoan Mộc Hiên, nhưng dù sao cô ta cũng lòng dạ thiện lương, lập tức hét lên một tiếng, trốn trong vòng tay của Trần Gia Bảo không dám nhìn nữa.
Đoan Mộc Vĩ An nhìn thấy đứa con trai yêu quý của mình bị thương nặng như vậy, thì lòng đau như cắt, hai mắt như muốn nứt ra, hét lớn: “Mẹ kiếp, tao muốn kéo tụi bay xuống mười tám tầng địa ngục!”
“Đáng tiếc, anh Đoan Mộc dường như không có năng lực này.” Tả Ngọc Lượng hành động như gió, hợp lực với Giang Lưu Thiên bao vây tấn công Đoan Mộc Vĩ An.
Ba vị tông sư cường giả kia biết rằng bọn họ không thể nhúng tay vào được, nên sau khi bắt được Đoan Mộc Hiên và Hoa Dân, thì lần lượt nhảy lùi về phía sau, để lại một khoảng đất rộng lớn.
Ba vị cường giả “Nửa bước Truyền Kỳ” ra tay, cảnh tượng đương nhiên không thể coi thường. Mạnh mẽ giống như thực sự có gió lớn cuồn cuộn bốn phía, giống như cuồng phong quét qua. Khoảng sân rộng lớn đầy những vết nứt dài cùng với những cái hố lồi lõm.
Tu vi của Văn Trung Vạn và những người khác kém cỏi, khó có thể chống lại được sức mạnh dư ra khi giao thủ của ba người Tả Ngọc Lượng, nên đành phải rút lui. Đồng thời trong lòng cũng tràn đầy chấn động, sức mạnh của cường giả “Nửa bước Truyền Kỳ” quả thực quá kinh hãi!
Văn Linh Lan trốn trong vòng tay của Trần Gia Bảo, được Trần Gia Bảo che chở, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi luồng khí mạnh xung quanh, ngược lại còn tò mò tại sao ông nội và những người khác lại rút lui?
Không lâu sau, tình hình trên sân đã xuất hiện cục diện một chiều. Sức mạnh của Đoan Mộc Vĩ An vốn dĩ ngang ngửa với hai người Tả Ngọc Lượng và Giang Lưu Thiên, nên đối mặt với sự liên thủ của hai người bọn họ đương nhiên sẽ không thể địch lại. Thêm vào đó, ông ta lo lắng cho vết thương của Đoan Mộc Hiên, khiến cho tâm trạng bất ổn, lúc ra tay cũng yếu hơn ba phần. Không lâu sau, ông ta bị đánh liên tục lùi về sau, nhổ ra vài ngụm máu tươi chảy ra từ khóe miệng, nhuộm phần áo đen trước ngực thành màu nâu đen, nhìn qua rất đáng sợ.
Văn Trung Vạn và những người khác đã nhìn thấy cảnh tượng giật gân như vậy bao giờ đâu? Tất cả mọi người đều bị sốc và sợ hãi. Theo chiều hướng hiện tại, nếu không có gì bất thường, chuyện Đoan Mộc Vĩ An bị đánh bại sẽ chỉ là vấn đề thời gian. Đến lúc đó, tất cả mọi người có mặt trong sân, từng người từng người một, e rằng sẽ không ai thoát khỏi.
Hai người Đoàn Vinh và Đồng Nhiên Bình sợ hãi, hai chân khẽ run lên, lòng dạ ruột gan đều ân hận. Chết tiệt, nếu như sớm biết sẽ gặp phải chuyện này, bọn họ có chết cũng không tới nhà họ Văn hôm nay.
Thu Vũ Liên khẽ cau mày, bất giác nhìn về Trần Gia Bảo. Tình hình hiện tại cực kỳ bất lợi cho Đoan Mộc Vĩ An, tại sao Trần Gia Bảo vẫn chưa ra tay? Không lẽ anh ta không biết, anh ta kết hợp với Đoan Mộc Vĩ An thì phần thắng sẽ lớn hơn không? Hay là Trần Gia Bảo tự tin sẽ đánh bại Tả Ngọc Lượng và Giang Lưu Thiên cũng như vòng vây của ba vị tông sư cường giả kia một mình, nên anh ta mới ung dung bình thản như vậy?
Thu Vũ Liên chỉ cảm thấy mơ hồ.
“Vũ Liên, cô đang nhìn gì vậy?” Đột nhiên, Bạch Chí Trung đứng bên cạnh nhìn theo ánh mắt của Thu Vũ Liên nhìn về phía Trần Gia Bảo, trong mắt lóe lên một tia khinh thường, nói: “Thằng nhóc đó nhìn có chút lạ lẫm, có lẽ không phải là người của thành phố Hà Tĩnh, nhưng tướng mạo khá thanh tú, hóa ra Vũ Liên thích kiểu này.”
Sắc mặt Thu Vũ Liên sầm xuống, giọng điệu cũng rất lạnh lùng: “Tôi thích kiểu con trai nào không liên quan gì đến anh. Hơn nữa, tôi cảnh cáo anh, đừng nói xấu sau lưng anh ta, vì nó sẽ khiến anh phải hối hận cả đời.”
“Ồ?” Bạch Chí Trung cười khinh, nói: “Trò đùa này của cô chẳng buồn cười chút nào, Đoan Mộc Vĩ An sẽ sớm bị đánh bại thôi. Đến lúc đó, toàn bộ nhà họ Văn sẽ bị gia chủ đè bẹp. Thằng nhóc đó nếu đã đứng chung với nhà họ Văn, đương nhiên cũng sẽ không tránh khỏi kết cục bị giết. Cô dùng cậu ta để uy hiếp tôi, thật sự không thể hiểu nổi.”
“Đến lúc đó tự nhiên anh sẽ biết.” Sắc mặt Thu Vũ Liên lạnh lùng, đồng thời nhìn trận chiến trên sân.
Như Bạch Chí Trung đã nói, Đoan Mộc Vĩ An đã hoàn toàn rơi vào thế bất lợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.