Chương 1795
Hoa Khôi
05/05/2022
“Ngủ cái rắm!” Ngô Thanh trợn trừng hai
mắt nhìn bọn họ, vừa đi về vừa nói: “Uổng công hai người là anh em tốt
của tôi, thức trắng một đêm thì có sao chứ, hai người đêm nay nhất định
sẽ ở cùng với tôi, đợi đến khi Trần Gia Bảo phát tán độc, rồi sau đó hẳn đi ngủ.”
“Nhưng mà ngộ nhỡ…ngộ nhỡ…” Hoàng Chí Huy do dự nói: “Ngộ nhỡ Trần Gia Bảo không phát tán độc thì sao?”
“Không thể nào!” Ngô Thanh suýt nữa nhảy cẫng lên như mèo dẫm phải đuôi, giọng nói ngay lập tức lớn hơn, sau khi phản ứng lại, liền thấp giọng nói: “Tuyệt đối không thể nào, ‘Huyền Âm Xuyên Tràng Đan’ là loại thuốc độc do nhà họ Ngộ tôi bí mật chế ra, mười lần thử là mười lần linh nghiệm, đêm nay Trần Gia Bảo tuyệt đối sẽ phát tán độc, không tin, chúng ta hãy nhìn xem!”
Hoàng Chí Huy và Thi Vĩ Bình đành bất lực thở dài, đi theo phía sau Ngô Thanh và cùng nhau trở về đống lửa vẫn đang bừng cháy dữ dội kia.
Trong chiếc lều, Trần Gia Bảo he hé mắt, để lộ ra một tia khinh thường và nói: “Hoá ra là tên gọi thuốc độc này là ‘Huyền Âm Xuyên Tràng Đan’, đây là lần đầu tiên nghe qua, thế nhưng loại độc này pha với rượu trái lại rất ngon, ngày sau có cơ hội, nhất định sẽ đi đến nhà họ Ngô ầm ĩ một trận, khiến bọn họ phải đưa phương thức bào chế thuốc ra đây, sau đó sẽ dùng để tăng thêm cảm giác hương vị rượu nồng đậm, coi như là làm quà nhận lỗi của tôi đối với nhà họ Ngô các người vậy.”
Nói xong, Trần Gia Bảo nhắm mắt và tiếp tục chìm trong giấc mộng say sưa.
Lúc này, Ngô Thanh, Hoàng Chí Huy và những người khác đang ngồi bên đống lửa, liên tục chờ đợi đến ba giờ sáng, nhưng cũng không thấy Trần Gia Bảo phát tán độc.
Vẻ mặt của Ngô Thanh càng lúc càng khó coi, ‘Huyền Âm Xuyên Tràng Đan’ chính là loại độc dược mạnh nhất mà nhà họ Ngô mới nghiên cứu chế tạo ra, có thể được coi là một trong những con át chủ bài của nhà họ Ngô, thế nhưng Trần Gia Bảo lại rề rà không chịu phát tán độc, đối với anh ta mà nói, đây chẳng phải là một cú tát thẳng mặt hay sao! Hai người Hoàng Chí Huy và Thi Vĩ Bình buồn ngủ đến nỗi mắt không thể mở được nữa.
Hoàng Chí Huy cố gắng mở mí mắt, mệt mỏi nói: “Cậu chủ Ngô, xem ra đêm nay Trần Gia Bảo sẽ không phát tán độc đâu, hay là chúng ta đi ngủ trước đi, đợi đến tối ngày mai rồi hẵng xem sao, quả thật bây giờ tôi chịu không nổi nữa rồi.”
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!” Ngô Thanh kiên định nói: “Tôi muốn chính mắt nhìn thấy tác dụng của ‘Huyền Âm Xuyên Tràng Đan’, tuyệt đối không thể vô lý như thế được, nó có thể khiến người sống không bằng chết, đêm nay Trần Gia Bảo nhất định sẽ phát tán độc, các người hãy cùng tôi đợi đi.”
Hoàng Chí Huy và Thi Vĩ Bình không khỏi cười khổ, được, xem ra đêm nay Ngô Thanh định sẽ cùng với Trần Gia Bảo đánh đến cùng, chỉ là thật đáng thương cho hai người bọn họ, lại vô duyên vô cớ gánh chịu tại hoạ, còn ngồi ở đây thức khuya nữa chứ, thật là khó chịu mà!
Ngay từ khi bắt đầu, Hoàng Chí Huy và Thi Vĩ Bình còn có thể kiên cường, thế nhưng không được bao lâu, chỉ nghe hai tiếng “rầm” “rầm”, hai người đồng loạt ngã xuống dưới đất, chìm vào giấc ngủ.
“Đồ ăn hại, đúng là toàn đồ ăn hại!”
Ngô Thanh tức giận chửi hai câu, ngước mắt nhìn về phía lều của Trần Gia Bảo, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu: “Tại sao Trần Gia Bảo lại vẫn chưa phát tán độc? Rõ ràng là mình đã tận mắt nhìn thấy anh ta đã uống bình rượu có chứa thuốc độc mà.”
Trong lòng Ngô Thanh vừa nghi hoặc vừa khó hiểu, và xem lẫn sự buồn ngủ, bất giác liền cảm thấy trời đã hửng sáng, bầu trời phía Đông cũng đã sáng trưng, đống lửa hừng cháy giờ cũng đã dập tắt.
Ngô Thanh đã đợi một đêm, đợi đến hoa cũng đã lụi tàn rồi, thế nhưng Trần Gia Bảo vẫn không phát tán độc!
Có một cơn gió bắc lạnh thổi qua, Hoàng Chí Huy và Thi Vĩ Bình đều rùng mình, bị cơn gió lạnh làm tỉnh giấc.
Hoàng Chí Huy dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, ngước mắt chỉ nhìn thấy Ngô Thanh ngồi bên kia, sắc mặt u ám khó coi, không khỏi dọa cho giật mình nhảy dựng lên, hỏi: “Cậu chủ Ngô, cả một đêm anh không ngủ ư? Lẽ nào Trần Gia Bảo lại không phát tán độc ư?”
Mí mắt của Ngô Thanh bỗng chốc giật lên một cái, nghĩ đến việc trước kia anh ta đã thổi phồng khoe khoang rằng “Huyền Âm Xuyên Tràng Đan” ghê gớm đến mức nào, khuôn mặt anh ta không khỏi nóng bừng, nhất là bản thân anh ta lại vô vị chờ đợi cả một đêm, giống như là một thằng đần, thật sự ngu ngốc hết mức mà.
“Nhưng mà ngộ nhỡ…ngộ nhỡ…” Hoàng Chí Huy do dự nói: “Ngộ nhỡ Trần Gia Bảo không phát tán độc thì sao?”
“Không thể nào!” Ngô Thanh suýt nữa nhảy cẫng lên như mèo dẫm phải đuôi, giọng nói ngay lập tức lớn hơn, sau khi phản ứng lại, liền thấp giọng nói: “Tuyệt đối không thể nào, ‘Huyền Âm Xuyên Tràng Đan’ là loại thuốc độc do nhà họ Ngộ tôi bí mật chế ra, mười lần thử là mười lần linh nghiệm, đêm nay Trần Gia Bảo tuyệt đối sẽ phát tán độc, không tin, chúng ta hãy nhìn xem!”
Hoàng Chí Huy và Thi Vĩ Bình đành bất lực thở dài, đi theo phía sau Ngô Thanh và cùng nhau trở về đống lửa vẫn đang bừng cháy dữ dội kia.
Trong chiếc lều, Trần Gia Bảo he hé mắt, để lộ ra một tia khinh thường và nói: “Hoá ra là tên gọi thuốc độc này là ‘Huyền Âm Xuyên Tràng Đan’, đây là lần đầu tiên nghe qua, thế nhưng loại độc này pha với rượu trái lại rất ngon, ngày sau có cơ hội, nhất định sẽ đi đến nhà họ Ngô ầm ĩ một trận, khiến bọn họ phải đưa phương thức bào chế thuốc ra đây, sau đó sẽ dùng để tăng thêm cảm giác hương vị rượu nồng đậm, coi như là làm quà nhận lỗi của tôi đối với nhà họ Ngô các người vậy.”
Nói xong, Trần Gia Bảo nhắm mắt và tiếp tục chìm trong giấc mộng say sưa.
Lúc này, Ngô Thanh, Hoàng Chí Huy và những người khác đang ngồi bên đống lửa, liên tục chờ đợi đến ba giờ sáng, nhưng cũng không thấy Trần Gia Bảo phát tán độc.
Vẻ mặt của Ngô Thanh càng lúc càng khó coi, ‘Huyền Âm Xuyên Tràng Đan’ chính là loại độc dược mạnh nhất mà nhà họ Ngô mới nghiên cứu chế tạo ra, có thể được coi là một trong những con át chủ bài của nhà họ Ngô, thế nhưng Trần Gia Bảo lại rề rà không chịu phát tán độc, đối với anh ta mà nói, đây chẳng phải là một cú tát thẳng mặt hay sao! Hai người Hoàng Chí Huy và Thi Vĩ Bình buồn ngủ đến nỗi mắt không thể mở được nữa.
Hoàng Chí Huy cố gắng mở mí mắt, mệt mỏi nói: “Cậu chủ Ngô, xem ra đêm nay Trần Gia Bảo sẽ không phát tán độc đâu, hay là chúng ta đi ngủ trước đi, đợi đến tối ngày mai rồi hẵng xem sao, quả thật bây giờ tôi chịu không nổi nữa rồi.”
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!” Ngô Thanh kiên định nói: “Tôi muốn chính mắt nhìn thấy tác dụng của ‘Huyền Âm Xuyên Tràng Đan’, tuyệt đối không thể vô lý như thế được, nó có thể khiến người sống không bằng chết, đêm nay Trần Gia Bảo nhất định sẽ phát tán độc, các người hãy cùng tôi đợi đi.”
Hoàng Chí Huy và Thi Vĩ Bình không khỏi cười khổ, được, xem ra đêm nay Ngô Thanh định sẽ cùng với Trần Gia Bảo đánh đến cùng, chỉ là thật đáng thương cho hai người bọn họ, lại vô duyên vô cớ gánh chịu tại hoạ, còn ngồi ở đây thức khuya nữa chứ, thật là khó chịu mà!
Ngay từ khi bắt đầu, Hoàng Chí Huy và Thi Vĩ Bình còn có thể kiên cường, thế nhưng không được bao lâu, chỉ nghe hai tiếng “rầm” “rầm”, hai người đồng loạt ngã xuống dưới đất, chìm vào giấc ngủ.
“Đồ ăn hại, đúng là toàn đồ ăn hại!”
Ngô Thanh tức giận chửi hai câu, ngước mắt nhìn về phía lều của Trần Gia Bảo, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu: “Tại sao Trần Gia Bảo lại vẫn chưa phát tán độc? Rõ ràng là mình đã tận mắt nhìn thấy anh ta đã uống bình rượu có chứa thuốc độc mà.”
Trong lòng Ngô Thanh vừa nghi hoặc vừa khó hiểu, và xem lẫn sự buồn ngủ, bất giác liền cảm thấy trời đã hửng sáng, bầu trời phía Đông cũng đã sáng trưng, đống lửa hừng cháy giờ cũng đã dập tắt.
Ngô Thanh đã đợi một đêm, đợi đến hoa cũng đã lụi tàn rồi, thế nhưng Trần Gia Bảo vẫn không phát tán độc!
Có một cơn gió bắc lạnh thổi qua, Hoàng Chí Huy và Thi Vĩ Bình đều rùng mình, bị cơn gió lạnh làm tỉnh giấc.
Hoàng Chí Huy dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, ngước mắt chỉ nhìn thấy Ngô Thanh ngồi bên kia, sắc mặt u ám khó coi, không khỏi dọa cho giật mình nhảy dựng lên, hỏi: “Cậu chủ Ngô, cả một đêm anh không ngủ ư? Lẽ nào Trần Gia Bảo lại không phát tán độc ư?”
Mí mắt của Ngô Thanh bỗng chốc giật lên một cái, nghĩ đến việc trước kia anh ta đã thổi phồng khoe khoang rằng “Huyền Âm Xuyên Tràng Đan” ghê gớm đến mức nào, khuôn mặt anh ta không khỏi nóng bừng, nhất là bản thân anh ta lại vô vị chờ đợi cả một đêm, giống như là một thằng đần, thật sự ngu ngốc hết mức mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.