Chương 1811
Hoa Khôi
06/05/2022
“Hóa ra là như vậy.” Khương Ngọc chợt hiểu ra, trong lòng lại càng kinh ngạc hơn về y thuật của Trần Gia Bảo.
Qua Quốc Anh thì lại càng cảm thấy yên tâm hơn, ông ta vui mừng nói: “Vừa bổ sung thực phẩm vừa bổ sung thuốc. Y thuật của bác sĩ Trần quả là cao siêu, tôi bái phục. Thiên, còn không mau cảm ơn bác sĩ Trần?”
Thiên gật đầu, đột nhiên quỳ “bịch” một tiếng xuống trước mặt Trần Gia Bảo, nghẹn ngào nói: “Đầu gối đàn ông là vàng. Bác sĩ Trần là ân nhân lớn của tôi. Từ nay về sau, Thiên ngoại trừ lạy trời lạy đất lạy bố mẹ, sẽ chỉ lạy bác sĩ Trần.”
Mấy người Khương Ngọc, Hồng Yến Nhi hơi hơi lộ vẻ xúc động.
Vẻ mặt của Qua An Quốc vui vẻ yên tâm, xem ra Tiểu Thiện đã lớn thật rồi.
“Đứng lên đi.” Trần Gia Bảo nói: “Dưới đầu gối nam nhi có bảo vật, sau này chỉ cần lạy trời lạy đất lạy bố mẹ là được rồi, tôi không cần cậu quỳ xuống.”
“Vâng.” Sau khi Tiểu Thiện nhỏ giọng đáp một cái, cung kính từ dưới đất đứng dậy.
Ông lão Qua An Quốc trong lòng an lòng, từ trong túi lấy ta một tấm thẻ ngân hàng và một tấm danh thiếp mạ vàng, thân người hơi nghiêng về phía trước, cung kính hai tay đưa cho Trần Gia Bảo, cười nói: “Bác sĩ Trần, đại ân không có lời nào có thể cảm ơn hết được, trong tấm thẻ này có ba tỷ Việt Nam đồng, làm tiền thù lao theo kỳ hạn của cậu Trần, chờ sau khi thân thể Tiểu Thiện hoàn toàn bình phục, sẽ có đại lễ khác đưa tặng.”
“Vậy tôi sẽ không khách sáo nữa.” Trần Gia Bảo không khách sáo nhận lấy.
Khương Ngọc hơi khẽ cau mày, mặc dù căn bệnh kỳ quái của Tiểu Thiện quả thật rất khó chữa, nhưng mà Trần Gia Bảo trực tiếp nhận lấy ba tỷ của đối phương, không khỏi có một chút quá đáng rồi.
Ngược lại Qua An Quốc lại không có suy nghĩ gì, sau khi thấy Trần Gia Bảo nhận lấy, ngược lại nụ cười càng tươi hơn, cười nói: “Bác sĩ Trần, không biết là nếu có thời gian, cùng đi xuống dưới núi uống hai ly chứ, cũng để cho bố con chúng tôi cảm ơn đại ân của bác sĩ Trần.”
“Không cần đâu, tôi còn muốn đi tham gia so tài của giải thi đấu Đông y của nhà họ Vũ, không biết lúc nào mới có thể xuống núi được, sau này có duyên sẽ gặp lại vậy.”
Qua An Quốc thở dài một cách tiếc rẻ, nói: “Vậy cũng được, chờ sau này bác sĩ Trần có thời gian đi tới Hà Nội, tôi lại bày một bàn tiệc rượu ngon mời cậu Trần.”
Tiếp theo, sau khi Qua An Quốc và Trần Gia Bảo trao đổi điện thoại xong, thì trong lòng vui vẻ dẫn Tiểu Thiện cùng nhau đi xuống dưới chân núi, không giống với sự nặng nề như lúc đến, lần này quay về bước chân của họ đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Trần Gia Bảo nhìn về phía hai người Vũ Văn và Vũ Soái, nói: “Dựa theo việc đánh cược, lần này tôi có thể tiến vào chứ?”
Vũ Văn vội vàng cười một tiếng, dựa vào y thuật mà Trần Gia Bảo đã thể hiện ra, chỉ sợ rằng ngay cả những đại lão kia trong các gia tộc, cũng chưa chắc có thể là đối thủ của Trần Gia Bảo, không nhịn được giơ ngón tay cái lên, khen ngợi từ sâu trong nội tâm: “Y thuật của bác sĩ Trần thật tuyệt vời, giải thi đấu Đông y của nhà họ Vũ chúng tôi, chính là cần tới những nhân tài như bác sĩ Trần vậy, mời.”
Vừa nói, Vũ Văn liền dựa theo việc đánh cược, cung cung kính kính dẫn Trần Gia Bảo đi về hướng nhà họ Vũ, thậm chí anh ta thấy Đoàn Vinh vẫn luôn đi theo bên người Trần Gia Bảo, cũng lười cả việc đưa thiệp mời cho Đoàn Vinh.
Hồng Yến Nhi luôn luôn tâm niệm muốn có được phương pháp châm cứu của Trần Gia Bảo, giẫm giẫm chân, liền vội vàng đuổi theo.
Khương Ngọc dưới tình thế bất đắc dĩ, không thể làm gì khác chỉ có thể nhanh chân đuổi theo.
Ngô Thanh nhìn vào bóng lưng của Trần Gia Bảo, trong mắt lóe lên một tia sắc bén âm u.
Qua Quốc Anh thì lại càng cảm thấy yên tâm hơn, ông ta vui mừng nói: “Vừa bổ sung thực phẩm vừa bổ sung thuốc. Y thuật của bác sĩ Trần quả là cao siêu, tôi bái phục. Thiên, còn không mau cảm ơn bác sĩ Trần?”
Thiên gật đầu, đột nhiên quỳ “bịch” một tiếng xuống trước mặt Trần Gia Bảo, nghẹn ngào nói: “Đầu gối đàn ông là vàng. Bác sĩ Trần là ân nhân lớn của tôi. Từ nay về sau, Thiên ngoại trừ lạy trời lạy đất lạy bố mẹ, sẽ chỉ lạy bác sĩ Trần.”
Mấy người Khương Ngọc, Hồng Yến Nhi hơi hơi lộ vẻ xúc động.
Vẻ mặt của Qua An Quốc vui vẻ yên tâm, xem ra Tiểu Thiện đã lớn thật rồi.
“Đứng lên đi.” Trần Gia Bảo nói: “Dưới đầu gối nam nhi có bảo vật, sau này chỉ cần lạy trời lạy đất lạy bố mẹ là được rồi, tôi không cần cậu quỳ xuống.”
“Vâng.” Sau khi Tiểu Thiện nhỏ giọng đáp một cái, cung kính từ dưới đất đứng dậy.
Ông lão Qua An Quốc trong lòng an lòng, từ trong túi lấy ta một tấm thẻ ngân hàng và một tấm danh thiếp mạ vàng, thân người hơi nghiêng về phía trước, cung kính hai tay đưa cho Trần Gia Bảo, cười nói: “Bác sĩ Trần, đại ân không có lời nào có thể cảm ơn hết được, trong tấm thẻ này có ba tỷ Việt Nam đồng, làm tiền thù lao theo kỳ hạn của cậu Trần, chờ sau khi thân thể Tiểu Thiện hoàn toàn bình phục, sẽ có đại lễ khác đưa tặng.”
“Vậy tôi sẽ không khách sáo nữa.” Trần Gia Bảo không khách sáo nhận lấy.
Khương Ngọc hơi khẽ cau mày, mặc dù căn bệnh kỳ quái của Tiểu Thiện quả thật rất khó chữa, nhưng mà Trần Gia Bảo trực tiếp nhận lấy ba tỷ của đối phương, không khỏi có một chút quá đáng rồi.
Ngược lại Qua An Quốc lại không có suy nghĩ gì, sau khi thấy Trần Gia Bảo nhận lấy, ngược lại nụ cười càng tươi hơn, cười nói: “Bác sĩ Trần, không biết là nếu có thời gian, cùng đi xuống dưới núi uống hai ly chứ, cũng để cho bố con chúng tôi cảm ơn đại ân của bác sĩ Trần.”
“Không cần đâu, tôi còn muốn đi tham gia so tài của giải thi đấu Đông y của nhà họ Vũ, không biết lúc nào mới có thể xuống núi được, sau này có duyên sẽ gặp lại vậy.”
Qua An Quốc thở dài một cách tiếc rẻ, nói: “Vậy cũng được, chờ sau này bác sĩ Trần có thời gian đi tới Hà Nội, tôi lại bày một bàn tiệc rượu ngon mời cậu Trần.”
Tiếp theo, sau khi Qua An Quốc và Trần Gia Bảo trao đổi điện thoại xong, thì trong lòng vui vẻ dẫn Tiểu Thiện cùng nhau đi xuống dưới chân núi, không giống với sự nặng nề như lúc đến, lần này quay về bước chân của họ đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Trần Gia Bảo nhìn về phía hai người Vũ Văn và Vũ Soái, nói: “Dựa theo việc đánh cược, lần này tôi có thể tiến vào chứ?”
Vũ Văn vội vàng cười một tiếng, dựa vào y thuật mà Trần Gia Bảo đã thể hiện ra, chỉ sợ rằng ngay cả những đại lão kia trong các gia tộc, cũng chưa chắc có thể là đối thủ của Trần Gia Bảo, không nhịn được giơ ngón tay cái lên, khen ngợi từ sâu trong nội tâm: “Y thuật của bác sĩ Trần thật tuyệt vời, giải thi đấu Đông y của nhà họ Vũ chúng tôi, chính là cần tới những nhân tài như bác sĩ Trần vậy, mời.”
Vừa nói, Vũ Văn liền dựa theo việc đánh cược, cung cung kính kính dẫn Trần Gia Bảo đi về hướng nhà họ Vũ, thậm chí anh ta thấy Đoàn Vinh vẫn luôn đi theo bên người Trần Gia Bảo, cũng lười cả việc đưa thiệp mời cho Đoàn Vinh.
Hồng Yến Nhi luôn luôn tâm niệm muốn có được phương pháp châm cứu của Trần Gia Bảo, giẫm giẫm chân, liền vội vàng đuổi theo.
Khương Ngọc dưới tình thế bất đắc dĩ, không thể làm gì khác chỉ có thể nhanh chân đuổi theo.
Ngô Thanh nhìn vào bóng lưng của Trần Gia Bảo, trong mắt lóe lên một tia sắc bén âm u.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.