Chương 182
Hoa Khôi
10/10/2021
“Còn tôi, tôi cũng đi đây, vợ tôi bất ngờ gọi điện kêu tôi về ăn cơm.”
“Đại ca Tưởng, tôi cũng đi đây. Ba ngày nữa gặp lại.”
“…”
Không bao lâu, vốn dĩ có bảy tên trùm lớn của thế giới ngầm thì hết sáu người rời đi, phòng khách lập tức trở nên trống rỗng.
Sắc mặt của Tưởng Đức Lâm tái nhợt, tìm Trần Gia Bảo chính là ý kiếm của anh ta. Bây giờ đám người như Trình Vĩnh Quốc lần lượt rời đi, cứ như không thèm nể mặt anh ta vậy!
“Đại ca Tưởng, anh đừng quan tâm đến bọn họ. Dù sao chuyện này cũng liên quan đến việc sống chết của mọi người. Đám người Trình Vĩnh Quốc cẩn thận hơn một chút thì cũng là chuyện tốt mà.” Một thanh niên gầy gò ốm yếu cười an ủi.
Tưởng Đức Lâm cau mày hỏi: “Lệ Công Danh, tại sao anh không rời đi?”
Lệ Công Danh sờ sờ cằm mà cười: “Bởi vì tôi biết anh là ‘con hổ’ ở thành phố Hòa Bình này, cho nên anh sẽ không bao giờ nguyện ý cúi đầu trước một người bình thường. Hơn nữa, tuy cậu ta còn trẻ, nhưng khí chất lại rất phi phàm. Thậm chí tôi cũng không thể nhìn thấu cậu ta, vì vậy tôi muốn cá cược một lần.”
“Cá cược sao?” Tưởng Đức Lâm lập tức trở nên vui vẻ, anh ta cười cười rồi vỗ vai Lệ Công Danh mà nói: “Người anh em, trong tương lai, cậu sẽ biết mình đã sáng suốt đến mức nào!”
Lệ Công Danh nửa đùa nửa thật mà nói: “Mong là vậy, mong là Trần Gia Bảo không để tôi thất vọng.”
Ba ngày sau, bầu trời quang đãng sau trận mưa to, mùi ẩm ướt tràn ngập trong không khí.
“Quỳnh Tím, mục tiêu có điều gì khác thường hay không?”
“Không có, Trần Gia Bảo vẫn đang chờ đợi bên trong biệt thự, tất cả mọi thứ đều bình thường.”
Trên một tòa nhà cách biệt thự Biển Xanh không xa, có một nam một nữ đang đứng trước một cái cửa sổ sát đất cực lớn, dùng ống nhòm quan sát nơi ở của Trần Gia Bảo.
Người phụ nữ có dáng người cao gầy, tóc dài xõa ngang vai, khuôn mặt đầy lẳng lơ diêm dúa. Điểm đặc biệt nhất chính là ánh mắt quyến rũ câu lấy hồn phách của người đối diện, chỉ cần liếc nhẹ một cái sẽ khiến trái tim người khác loạn nhịp. Chẳng qua nếu là người không có mắt mà đến đùa giỡn cô ta, chắc chắn sẽ chết nhanh hơn so với bất kỳ ai khác.
Bởi vì biệt danh của cô ta là Quỳnh Tím, là một sát thủ có thực lực trên bảng xếp hạng ba mươi vị trí đứng đầu bảng Phong Nhất. Mặc dù cô ta xinh đẹp nhưng trên dưới cơ thể cô ta đều được trang bị chất độc trí mạng.
Người đàn ông đứng tại bên cạnh cô ta đoán chừng hơn ba mươi tuổi. Dáng dấp anh ta bình thường không có gì nổi bật, ánh mắt lạnh lẽo kiêu ngạo, khóe môi hơi nhếch lên giống như đang cười nhạo hết thảy mọi thứ trên đời. Anh ta cũng là sát thủ hàng đầu trên bảng Phong Nhất, có biệt danh là “Hoa Hồng Đen”, có danh tiếng lừng lẫy trong giới xã hội đen ở Việt Nam.
Mấy ngày trước, Lý Đức Trung tuyên bố treo thưởng món tiền kếch xù ba tỷ năm trăm triệu đồng Việt Nam để lấy đầu của Trần Gia Bảo. Nhiệm vụ tiếp theo của hai người Quỳnh Tím và Hoa Hồng Đen chính là đến ám sát Trần Gia Bảo.
“Hoa Hồng Đen, đã qua hai ngày liên tiếp, Trần Gia Bảo vẫn khăng khăng ở trong biệt thự. Vì sao chúng ta không xông vào mà trực tiếp giết tên đó? Bằng thực lực của hai người chúng ta còn sợ không bắt được tên đó sao?” Quỳnh Tím đặt ống nhòm xuống, nghi ngờ mà hỏi thăm.
Khóe miệng đang cong lên của Hoa Hồng Đen mang ý mỉa mai càng thêm rõ ràng, nói: “Nếu như vọt thẳng vào, nói không chừng cả hai chúng ta đều sẽ bị tên đó giết chết!”
“Cái gì?” Vẻ mặt Quỳnh Tím kinh ngạc, nghi ngờ hỏi: “Trần Gia Bảo còn trẻ thế mà lại lợi hại như thế sao?”
Hoa Hồng Đen gật đầu, thần sắc hơi âm trầm, nói: “Một thiếu niên bất chợt xuất hiện từ trên núi vậy mà lại đáng giá ba tỷ năm trăm triệu tiền thưởng, chẳng lẽ cô không cảm thấy kỳ lạ sao? Hai ngày này tôi đã dốc sức điều tra ra, rốt cục phát hiện được một tin tức. Vài ngày trước, Trần Gia Bảo từng đánh bại Tạ Quốc An.”
Bỗng nhiên đôi mắt Quỳnh Tím trợn to, kinh ngạc nói: “Anh nói chính là người có danh xưng là sĩ quan cao cấp của nhà họ Tạ, Tạ Quốc An sao? Truyền thuyết nói rằng anh ta đã đạt đến cảnh giới ‘Thông U sơ kỳ’, cũng là một cao thủ đệ nhất. Ngay cả anh ta cũng bị đánh bại bởi Trần Gia Bảo, vậy tên Trần Gia Bảo đó……”
“Ít nhất Trần Gia Bảo phải là cao thủ ‘Thông U sơ kỳ’, thậm chí có xác suất rất cao là anh ta đã đạt đến cảnh giới ‘Thông U trung kỳ’.” Hoa Hồng Đen nghiêm trọng gật đầu.
“Trời ạ, thật đúng là một tên biến thái.” Bất chợt Quỳnh Tím cảm thấy rất may mắn vì đã không vọt thẳng vào trong biệt thự, bằng không thì hậu quả nghiêm trọng hơn sức tưởng tượng!
Hoa Hồng Đen cười ngạo nghễ, nói: “Yên tâm đi. Nếu đã bị hai chúng ta theo dõi thì xem như Trần Gia Bảo có lợi hại hơn đi chăng nữa, đến cuối cùng cũng chỉ còn con đường chết với một cái đầu còn sót lại. Và ba tỷ rưỡi này tuyệt đối là chính là vật nằm trong bàn tay chúng ta thôi.”
Quỳnh Tím gật đầu, rất đồng tình. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì hai người bọn họ đều là sát thủ đệ nhất đứng đầu. Làm việc đã qua tám năm, không có một lần nào là nhiệm vụ thất bại. Thậm chí cũng từng giết qua những cao thủ “Thông U trung kỳ”. Cho nên lần này cũng tuyệt đối cũng không phải là ngoại lệ!
“Đại ca Tưởng, tôi cũng đi đây. Ba ngày nữa gặp lại.”
“…”
Không bao lâu, vốn dĩ có bảy tên trùm lớn của thế giới ngầm thì hết sáu người rời đi, phòng khách lập tức trở nên trống rỗng.
Sắc mặt của Tưởng Đức Lâm tái nhợt, tìm Trần Gia Bảo chính là ý kiếm của anh ta. Bây giờ đám người như Trình Vĩnh Quốc lần lượt rời đi, cứ như không thèm nể mặt anh ta vậy!
“Đại ca Tưởng, anh đừng quan tâm đến bọn họ. Dù sao chuyện này cũng liên quan đến việc sống chết của mọi người. Đám người Trình Vĩnh Quốc cẩn thận hơn một chút thì cũng là chuyện tốt mà.” Một thanh niên gầy gò ốm yếu cười an ủi.
Tưởng Đức Lâm cau mày hỏi: “Lệ Công Danh, tại sao anh không rời đi?”
Lệ Công Danh sờ sờ cằm mà cười: “Bởi vì tôi biết anh là ‘con hổ’ ở thành phố Hòa Bình này, cho nên anh sẽ không bao giờ nguyện ý cúi đầu trước một người bình thường. Hơn nữa, tuy cậu ta còn trẻ, nhưng khí chất lại rất phi phàm. Thậm chí tôi cũng không thể nhìn thấu cậu ta, vì vậy tôi muốn cá cược một lần.”
“Cá cược sao?” Tưởng Đức Lâm lập tức trở nên vui vẻ, anh ta cười cười rồi vỗ vai Lệ Công Danh mà nói: “Người anh em, trong tương lai, cậu sẽ biết mình đã sáng suốt đến mức nào!”
Lệ Công Danh nửa đùa nửa thật mà nói: “Mong là vậy, mong là Trần Gia Bảo không để tôi thất vọng.”
Ba ngày sau, bầu trời quang đãng sau trận mưa to, mùi ẩm ướt tràn ngập trong không khí.
“Quỳnh Tím, mục tiêu có điều gì khác thường hay không?”
“Không có, Trần Gia Bảo vẫn đang chờ đợi bên trong biệt thự, tất cả mọi thứ đều bình thường.”
Trên một tòa nhà cách biệt thự Biển Xanh không xa, có một nam một nữ đang đứng trước một cái cửa sổ sát đất cực lớn, dùng ống nhòm quan sát nơi ở của Trần Gia Bảo.
Người phụ nữ có dáng người cao gầy, tóc dài xõa ngang vai, khuôn mặt đầy lẳng lơ diêm dúa. Điểm đặc biệt nhất chính là ánh mắt quyến rũ câu lấy hồn phách của người đối diện, chỉ cần liếc nhẹ một cái sẽ khiến trái tim người khác loạn nhịp. Chẳng qua nếu là người không có mắt mà đến đùa giỡn cô ta, chắc chắn sẽ chết nhanh hơn so với bất kỳ ai khác.
Bởi vì biệt danh của cô ta là Quỳnh Tím, là một sát thủ có thực lực trên bảng xếp hạng ba mươi vị trí đứng đầu bảng Phong Nhất. Mặc dù cô ta xinh đẹp nhưng trên dưới cơ thể cô ta đều được trang bị chất độc trí mạng.
Người đàn ông đứng tại bên cạnh cô ta đoán chừng hơn ba mươi tuổi. Dáng dấp anh ta bình thường không có gì nổi bật, ánh mắt lạnh lẽo kiêu ngạo, khóe môi hơi nhếch lên giống như đang cười nhạo hết thảy mọi thứ trên đời. Anh ta cũng là sát thủ hàng đầu trên bảng Phong Nhất, có biệt danh là “Hoa Hồng Đen”, có danh tiếng lừng lẫy trong giới xã hội đen ở Việt Nam.
Mấy ngày trước, Lý Đức Trung tuyên bố treo thưởng món tiền kếch xù ba tỷ năm trăm triệu đồng Việt Nam để lấy đầu của Trần Gia Bảo. Nhiệm vụ tiếp theo của hai người Quỳnh Tím và Hoa Hồng Đen chính là đến ám sát Trần Gia Bảo.
“Hoa Hồng Đen, đã qua hai ngày liên tiếp, Trần Gia Bảo vẫn khăng khăng ở trong biệt thự. Vì sao chúng ta không xông vào mà trực tiếp giết tên đó? Bằng thực lực của hai người chúng ta còn sợ không bắt được tên đó sao?” Quỳnh Tím đặt ống nhòm xuống, nghi ngờ mà hỏi thăm.
Khóe miệng đang cong lên của Hoa Hồng Đen mang ý mỉa mai càng thêm rõ ràng, nói: “Nếu như vọt thẳng vào, nói không chừng cả hai chúng ta đều sẽ bị tên đó giết chết!”
“Cái gì?” Vẻ mặt Quỳnh Tím kinh ngạc, nghi ngờ hỏi: “Trần Gia Bảo còn trẻ thế mà lại lợi hại như thế sao?”
Hoa Hồng Đen gật đầu, thần sắc hơi âm trầm, nói: “Một thiếu niên bất chợt xuất hiện từ trên núi vậy mà lại đáng giá ba tỷ năm trăm triệu tiền thưởng, chẳng lẽ cô không cảm thấy kỳ lạ sao? Hai ngày này tôi đã dốc sức điều tra ra, rốt cục phát hiện được một tin tức. Vài ngày trước, Trần Gia Bảo từng đánh bại Tạ Quốc An.”
Bỗng nhiên đôi mắt Quỳnh Tím trợn to, kinh ngạc nói: “Anh nói chính là người có danh xưng là sĩ quan cao cấp của nhà họ Tạ, Tạ Quốc An sao? Truyền thuyết nói rằng anh ta đã đạt đến cảnh giới ‘Thông U sơ kỳ’, cũng là một cao thủ đệ nhất. Ngay cả anh ta cũng bị đánh bại bởi Trần Gia Bảo, vậy tên Trần Gia Bảo đó……”
“Ít nhất Trần Gia Bảo phải là cao thủ ‘Thông U sơ kỳ’, thậm chí có xác suất rất cao là anh ta đã đạt đến cảnh giới ‘Thông U trung kỳ’.” Hoa Hồng Đen nghiêm trọng gật đầu.
“Trời ạ, thật đúng là một tên biến thái.” Bất chợt Quỳnh Tím cảm thấy rất may mắn vì đã không vọt thẳng vào trong biệt thự, bằng không thì hậu quả nghiêm trọng hơn sức tưởng tượng!
Hoa Hồng Đen cười ngạo nghễ, nói: “Yên tâm đi. Nếu đã bị hai chúng ta theo dõi thì xem như Trần Gia Bảo có lợi hại hơn đi chăng nữa, đến cuối cùng cũng chỉ còn con đường chết với một cái đầu còn sót lại. Và ba tỷ rưỡi này tuyệt đối là chính là vật nằm trong bàn tay chúng ta thôi.”
Quỳnh Tím gật đầu, rất đồng tình. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì hai người bọn họ đều là sát thủ đệ nhất đứng đầu. Làm việc đã qua tám năm, không có một lần nào là nhiệm vụ thất bại. Thậm chí cũng từng giết qua những cao thủ “Thông U trung kỳ”. Cho nên lần này cũng tuyệt đối cũng không phải là ngoại lệ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.