Chương 1850
Hoa Khôi
06/05/2022
“Chờ một chút.” Vũ Thanh Ninh lúc này
mới kịp phản ứng, ngạc nhiên nói: “Nghe hai người nói như vậy thì có
phải mục đích của Trần Gia Bảo khi đánh cược với con có phải là vì muốn
ngang cản đao ý của ông nội không?”
“Nếu không thì tại sao ông lại kêu tên nhóc này là đồ xấu xa chứ?” Vũ Vân Đình lại tức giận đến trợn mắt nhìn Trần Gia Bảo nói: “Có cái gọi là tất cả làm cùng một lúc, lần thứ hai mệt mỏi, lần thứ ba kiệt sức, lúc đao ý của ông đã sắp lên đến đỉnh điểm thì bị tên nhóc Trần Gia Bảo này kéo con đi đánh cược, sự chú ý của ông bị hấp dẫn cho nên đao ý cũng liên tục bị cắt đứt, khó mà phát huy được trạng thái mạnh mẽ nhất, ây da… sai một li đi một dặm.”
Vũ Vân Đình liên tục lắc đầu, dáng vẻ tiếc nuối.
Trần Gia Bảo cười một tiếng, mặc dù đao ý của Vũ Vân Đình bị cắt đứt nhưng anh cũng không có sử dụng “Thiên Địa Nhân Tam Kiếm”, thậm chí anh còn không có sử dụng “Liệt địa kiếm”, chỉ sử dụng “Trảm Nhân Kiếm”, cũng có thể thuận lời đánh bại Vũ Vân Đình ở trong trạng thái khỏe nhất.
Nhưng mà bản thân phải giấu kín, hiện tại anh và nhà họ Vũ là kẻ thù chứ không phải bạn bè, tốt hơn hết là trước khi hiểu rõ thực lực của nhà họ Vũ thì nên bảo toàn thực lực.
Vì vậy Trần Gia Bảo mặc kệ Vũ Vân Đình liếc cũng không giải thích thêm.
“Thì ra là còn có chuyện như vậy.”
Vũ Thanh Ninh bỗng nhiên hiểu ra, hung hăng trợn mắt nhìn Trần Gia Bảo, Trần Gia Bảo dám lợi dụng cô ta để đối phó với ông nội, đúng là xấu xa!
Trần Gia Bảo thấy được ánh mắt của Vũ Thanh Ninh, miệng nở một nụ cười đầy ẩn ý rồi đi về phía Vũ Thanh Ninh.
“Anh muốn làm gì, đúng lại cho tôi…” Vũ Thanh Ninh hoảng sợ, biết bản thân mình còn lâu mới có thể là đối thủ của Trần Gia Bảo, cho nên theo bản năng lùi về phía sau hai bước.
Trần Gia Bảo nhún vai nói: “Cô đứng có quên lúc nãy tôi và cô đánh cược, cô thua tôi rồi cho nên bây giờ tôi muốn lấy tiền đặt cược mà thôi.”
“Anh…anh muốn làm cái gì…Cái gì mà tiền đặt cược chứ, ở bên kia nói không được hay sao mà anh lại muốn đi qua đây.” Khuôn mặt của Vũ Thanh Ninh đỏ lên, trong lòng lại hoảng sợ, cô ta hiểu rõ sức quyến rũ của bản thân, không có một người đàn ông nào nhìn thấy cô ta mà không si mê, tiền đặt cược mà Trần Gia Bảo thắng được, nói không chừng là anh có ý với cô ta.
Nghĩ đến đây, Vũ Thanh Ninh chỉ cảm thấy mặt mình nóng ran, vội vàng nhắc nhở: “Anh đừng có quên trước đó anh đã đồng ý với tôi, sẽ không làm khó tôi về tiền đặc cược.”
Vũ Vân Đình nhíu mày, cầm đao đứng lên nói: “Tên nhóc nhà cậu chẳng lẽ có ý với cháu gái cưng của tôi hả?”
“Yên tâm đi.” Trần Gia Bảo cười nhẹ nói: “Ngày hôm nay tôi chỉ hái thuốc chứ không hái hóa, cháu gái của ông là hoa hồng có gai, tôi không có hứng thú đi hái.”
Vũ Vân Đình haha cười nói: “Cậu nói đúng, cháu gái cưng của tôi đúng là một đóa hoa hồng có gai, xem ra tên nhóc cậu có mắt nhìn, rất tốt, rất tốt.”
“Cái gì mà chỉ hái thuốc không hái hoa chứ, hừ, thật là bỉ ổi.” khuôn mặt xinh đẹp của Vũ Thanh Ninh nóng ran, chửi nhẹ một cậu, nhưng trong lòng lại yên tâm hơn rất nhiều nói: “Anh nói nhanh lên, anh muốn tiền đặt cược là cái gì, tôi không có hứng thú tiếp tục tốn thời gian với anh.”
Ánh mắt của Trần Gia Bảo quan sát cơ thể mềm mại của Vũ Thanh Ninh mấy lần, lúc thấy vẻ mặt của Vũ Thanh Ninh càng ngày càng tức giận, sắp không nhịn được nữa mà bùng nổi thì bất ngờ nói: “Tôi đã suy nghĩ xong tiền đánh cược là gì rồi, tôi – muốn – cô…”
“Cái gì…đúng là một tên bỉ ổi xấu xa, ông nội, còn muốn giết anh ta!” vẻ mặt Vũ Thanh Ninh nổi giận, hai lỗ tai cũng đỏ len.
Vẻ mặt của Vũ Vân Đình cũng giận dữ, rút đao ra!
“Nếu không thì tại sao ông lại kêu tên nhóc này là đồ xấu xa chứ?” Vũ Vân Đình lại tức giận đến trợn mắt nhìn Trần Gia Bảo nói: “Có cái gọi là tất cả làm cùng một lúc, lần thứ hai mệt mỏi, lần thứ ba kiệt sức, lúc đao ý của ông đã sắp lên đến đỉnh điểm thì bị tên nhóc Trần Gia Bảo này kéo con đi đánh cược, sự chú ý của ông bị hấp dẫn cho nên đao ý cũng liên tục bị cắt đứt, khó mà phát huy được trạng thái mạnh mẽ nhất, ây da… sai một li đi một dặm.”
Vũ Vân Đình liên tục lắc đầu, dáng vẻ tiếc nuối.
Trần Gia Bảo cười một tiếng, mặc dù đao ý của Vũ Vân Đình bị cắt đứt nhưng anh cũng không có sử dụng “Thiên Địa Nhân Tam Kiếm”, thậm chí anh còn không có sử dụng “Liệt địa kiếm”, chỉ sử dụng “Trảm Nhân Kiếm”, cũng có thể thuận lời đánh bại Vũ Vân Đình ở trong trạng thái khỏe nhất.
Nhưng mà bản thân phải giấu kín, hiện tại anh và nhà họ Vũ là kẻ thù chứ không phải bạn bè, tốt hơn hết là trước khi hiểu rõ thực lực của nhà họ Vũ thì nên bảo toàn thực lực.
Vì vậy Trần Gia Bảo mặc kệ Vũ Vân Đình liếc cũng không giải thích thêm.
“Thì ra là còn có chuyện như vậy.”
Vũ Thanh Ninh bỗng nhiên hiểu ra, hung hăng trợn mắt nhìn Trần Gia Bảo, Trần Gia Bảo dám lợi dụng cô ta để đối phó với ông nội, đúng là xấu xa!
Trần Gia Bảo thấy được ánh mắt của Vũ Thanh Ninh, miệng nở một nụ cười đầy ẩn ý rồi đi về phía Vũ Thanh Ninh.
“Anh muốn làm gì, đúng lại cho tôi…” Vũ Thanh Ninh hoảng sợ, biết bản thân mình còn lâu mới có thể là đối thủ của Trần Gia Bảo, cho nên theo bản năng lùi về phía sau hai bước.
Trần Gia Bảo nhún vai nói: “Cô đứng có quên lúc nãy tôi và cô đánh cược, cô thua tôi rồi cho nên bây giờ tôi muốn lấy tiền đặt cược mà thôi.”
“Anh…anh muốn làm cái gì…Cái gì mà tiền đặt cược chứ, ở bên kia nói không được hay sao mà anh lại muốn đi qua đây.” Khuôn mặt của Vũ Thanh Ninh đỏ lên, trong lòng lại hoảng sợ, cô ta hiểu rõ sức quyến rũ của bản thân, không có một người đàn ông nào nhìn thấy cô ta mà không si mê, tiền đặt cược mà Trần Gia Bảo thắng được, nói không chừng là anh có ý với cô ta.
Nghĩ đến đây, Vũ Thanh Ninh chỉ cảm thấy mặt mình nóng ran, vội vàng nhắc nhở: “Anh đừng có quên trước đó anh đã đồng ý với tôi, sẽ không làm khó tôi về tiền đặc cược.”
Vũ Vân Đình nhíu mày, cầm đao đứng lên nói: “Tên nhóc nhà cậu chẳng lẽ có ý với cháu gái cưng của tôi hả?”
“Yên tâm đi.” Trần Gia Bảo cười nhẹ nói: “Ngày hôm nay tôi chỉ hái thuốc chứ không hái hóa, cháu gái của ông là hoa hồng có gai, tôi không có hứng thú đi hái.”
Vũ Vân Đình haha cười nói: “Cậu nói đúng, cháu gái cưng của tôi đúng là một đóa hoa hồng có gai, xem ra tên nhóc cậu có mắt nhìn, rất tốt, rất tốt.”
“Cái gì mà chỉ hái thuốc không hái hoa chứ, hừ, thật là bỉ ổi.” khuôn mặt xinh đẹp của Vũ Thanh Ninh nóng ran, chửi nhẹ một cậu, nhưng trong lòng lại yên tâm hơn rất nhiều nói: “Anh nói nhanh lên, anh muốn tiền đặt cược là cái gì, tôi không có hứng thú tiếp tục tốn thời gian với anh.”
Ánh mắt của Trần Gia Bảo quan sát cơ thể mềm mại của Vũ Thanh Ninh mấy lần, lúc thấy vẻ mặt của Vũ Thanh Ninh càng ngày càng tức giận, sắp không nhịn được nữa mà bùng nổi thì bất ngờ nói: “Tôi đã suy nghĩ xong tiền đánh cược là gì rồi, tôi – muốn – cô…”
“Cái gì…đúng là một tên bỉ ổi xấu xa, ông nội, còn muốn giết anh ta!” vẻ mặt Vũ Thanh Ninh nổi giận, hai lỗ tai cũng đỏ len.
Vẻ mặt của Vũ Vân Đình cũng giận dữ, rút đao ra!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.