Chương 1864
Hoa Khôi
06/05/2022
“Chẳng lẽ Trần Gia Bảo từ rừng rậm đi ra sao? Nhưng rõ ràng trong rừng có độc, thật là kỳ lạ.”
Ngô Thanh nhìn Trần Gia Bảo từ trên xuống dưới, vẻ mặt đầy nghi ngờ.
Trần Gia Bảo nhìn bộ dạng ngây ngốc của anh ta liền nói: “Không từ rừng đi ra chẳng lẽ tôi từ trên trời rơi xuống sao?”
“Nói bậy, rõ ràng trong rừng có độc…” Ngô Thanh nói đến đây liền nhớ đến thời gian cấp bách, nếu chậm trễ chỉ sợ sẽ bỏ lỡ cuộc thi liền thay đổi lời nói: “Thôi bỏ đi, bổn thiếu gia đây không rảnh để tra cậu như thế nào.
Tôi nhắc cậu một câu, giải đấu Đông y sẽ bắt đầu trong khoảng một giờ nữa, dựa theo quy tắc trong trận đấu của cuộc thi Đông y của nhà họ Vũ, tất cả những ai không đến được quảng trường thi đấu trong thời gian quy định sẽ bị hủy tư cách tham gia, chỉ tiếc là từ sau núi đến trước quảng trường còn phải leo qua một ngọn núi, với sức lực của người bình thường thì phải mất hơn hai tiếng mới đến được, nhưng khoảng cách đó với “Thông U Kỳ” của bổn thiếu gia tôi đây thì nhiều lắm cũng chỉ nửa tiếng là đủ.
Về phần Trần Gia Bảo cậu không phải người trong giới luyện võ, hơn nữa còn có chút gầy gò, chờ đến lúc cậu đến được quảng trường thì e là trận đấu đã bắt đầu rồi, bổn thiếu gia tôi phải đi trước đây, cậu cứ chờ bị muộn đi, ha ha!”
Sau khi nói xong, Ngô Thanh cười đắc ý và dồn lực chạy về phía trước núi, đúng như lời anh ta nói, tốc độ của anh ta rất nhanh và chạy như trên mặt đất bằng phẳng trong núi, chẳng mấy chốc đã bỏ xa Trần Gia Bảo, nếu anh ta có thể duy trì tốc độ này thì quả thật nửa tiếng sau sẽ có thể đến được ngọn núi phía trước.
“Còn tưởng Trần Gia Bảo sẽ giành giải vô địch trong cuộc thi Đông y, sẵn tiện lấy thuốc giải “Huyền Âm Xuyên Tràng Đan” để uy hiếp Trần Gia Bảo, khiến anh ta dùng giải thưởng để trao đổi, nhưng không ai nghĩ đến là Trần Gia Bảo sẽ bị mất tư cách tham gia vì bị muộn cơ chứ, đúng là ngu ngốc, mặc dù rất đáng tiếc nhưng sao lại thấy buồn cười thế này?”
Ngô Thanh nhếch miệng cười thành tiếng và chạy về phía trước.
Mà ở lối vào rừng rậm, Trần Gia Bảo cười lắc đầu nói: “Đúng là tự cho là đúng đến nỗi không biết tự lượng sức mình.”
“Đúng là tự cho là đúng, xem ra anh ta thật sự không biết thực lực của anh.”
Đột nhiên có một bóng dáng xinh đẹp bước ra từ lối vào rừng, mặc một bộ bá chuồn màu đỏ, khuôn mặt xinh đẹp và dáng vẻ hiên ngang dũng mãnh.
Đó là Vũ Thanh Ninh!
Vừa rồi cô ta đã nghe được cuộc trò chuyện giữa Ngô Thanh và Trần Gia Bảo, trong lòng có chút xem thường Ngô Thanh.
Trong mắt Trần Gia Bảo lóe lên tia kinh ngạc, sau đó cười nói: “Hiếm khi cô ra phía sau núi, cô cũng muốn đến cuộc thi ở ngọn núi phía trước sao?”
“Không phải đến thi mà là đến xem, anh đã đặt cược ông nội của tôi nên tôi đương nhiên phải chú ý đến nó, hơn nữa ông nội tôi cũng đồng ý với anh, đảm bảo trận đấu hoàn toàn công bằng, tôi sẽ giám sát trận đấu để đảm bảo ở chỗ nhà họ Vũ sẽ không có sự không công bằng, điều này cũng để cho anh yên tâm.”
Nói xong Vũ Thanh Ninh liền bước đến trước mặt Trần Gia Bảo, liếc anh một cái và nói: “Đi thôi, đúng lúc anh là người đầu tiên đến nụ Vụ Ẩn, để tôi giới thiệu cho anh cảnh đẹp ở nơi này, vào ngọn núi quý giá cũng không tính là tay không.”
“Đương nhiên vào ngọn núi quý giá không tính là tay không rồi.” Trần Gia Bảo cười, tối qua anh đã hái năm mươi gốc thảo dược có giá trị, có thể nói gặt hái được khá nhiều, hiện tại bao tải đựng thảo dược còn để ở vườn thuốc phía sau núi, đợi lúc xuống núi liền mang đi.
Vũ Thanh Ninh liếc Trần Gia Bảo một cái, duỗi chân đá một viên đá đến trước mặt Trần Gia Bảo, khó chịu nói: “Anh đừng đắc ý sớm như vậy, chờ sau khi trận đấu Đông y kết thúc, anh phải ở lại núi Vụ Ẩn ba năm, năm mươi gốc thảo dược kia anh đừng mơ có thể mang xuống núi.”
Ngô Thanh nhìn Trần Gia Bảo từ trên xuống dưới, vẻ mặt đầy nghi ngờ.
Trần Gia Bảo nhìn bộ dạng ngây ngốc của anh ta liền nói: “Không từ rừng đi ra chẳng lẽ tôi từ trên trời rơi xuống sao?”
“Nói bậy, rõ ràng trong rừng có độc…” Ngô Thanh nói đến đây liền nhớ đến thời gian cấp bách, nếu chậm trễ chỉ sợ sẽ bỏ lỡ cuộc thi liền thay đổi lời nói: “Thôi bỏ đi, bổn thiếu gia đây không rảnh để tra cậu như thế nào.
Tôi nhắc cậu một câu, giải đấu Đông y sẽ bắt đầu trong khoảng một giờ nữa, dựa theo quy tắc trong trận đấu của cuộc thi Đông y của nhà họ Vũ, tất cả những ai không đến được quảng trường thi đấu trong thời gian quy định sẽ bị hủy tư cách tham gia, chỉ tiếc là từ sau núi đến trước quảng trường còn phải leo qua một ngọn núi, với sức lực của người bình thường thì phải mất hơn hai tiếng mới đến được, nhưng khoảng cách đó với “Thông U Kỳ” của bổn thiếu gia tôi đây thì nhiều lắm cũng chỉ nửa tiếng là đủ.
Về phần Trần Gia Bảo cậu không phải người trong giới luyện võ, hơn nữa còn có chút gầy gò, chờ đến lúc cậu đến được quảng trường thì e là trận đấu đã bắt đầu rồi, bổn thiếu gia tôi phải đi trước đây, cậu cứ chờ bị muộn đi, ha ha!”
Sau khi nói xong, Ngô Thanh cười đắc ý và dồn lực chạy về phía trước núi, đúng như lời anh ta nói, tốc độ của anh ta rất nhanh và chạy như trên mặt đất bằng phẳng trong núi, chẳng mấy chốc đã bỏ xa Trần Gia Bảo, nếu anh ta có thể duy trì tốc độ này thì quả thật nửa tiếng sau sẽ có thể đến được ngọn núi phía trước.
“Còn tưởng Trần Gia Bảo sẽ giành giải vô địch trong cuộc thi Đông y, sẵn tiện lấy thuốc giải “Huyền Âm Xuyên Tràng Đan” để uy hiếp Trần Gia Bảo, khiến anh ta dùng giải thưởng để trao đổi, nhưng không ai nghĩ đến là Trần Gia Bảo sẽ bị mất tư cách tham gia vì bị muộn cơ chứ, đúng là ngu ngốc, mặc dù rất đáng tiếc nhưng sao lại thấy buồn cười thế này?”
Ngô Thanh nhếch miệng cười thành tiếng và chạy về phía trước.
Mà ở lối vào rừng rậm, Trần Gia Bảo cười lắc đầu nói: “Đúng là tự cho là đúng đến nỗi không biết tự lượng sức mình.”
“Đúng là tự cho là đúng, xem ra anh ta thật sự không biết thực lực của anh.”
Đột nhiên có một bóng dáng xinh đẹp bước ra từ lối vào rừng, mặc một bộ bá chuồn màu đỏ, khuôn mặt xinh đẹp và dáng vẻ hiên ngang dũng mãnh.
Đó là Vũ Thanh Ninh!
Vừa rồi cô ta đã nghe được cuộc trò chuyện giữa Ngô Thanh và Trần Gia Bảo, trong lòng có chút xem thường Ngô Thanh.
Trong mắt Trần Gia Bảo lóe lên tia kinh ngạc, sau đó cười nói: “Hiếm khi cô ra phía sau núi, cô cũng muốn đến cuộc thi ở ngọn núi phía trước sao?”
“Không phải đến thi mà là đến xem, anh đã đặt cược ông nội của tôi nên tôi đương nhiên phải chú ý đến nó, hơn nữa ông nội tôi cũng đồng ý với anh, đảm bảo trận đấu hoàn toàn công bằng, tôi sẽ giám sát trận đấu để đảm bảo ở chỗ nhà họ Vũ sẽ không có sự không công bằng, điều này cũng để cho anh yên tâm.”
Nói xong Vũ Thanh Ninh liền bước đến trước mặt Trần Gia Bảo, liếc anh một cái và nói: “Đi thôi, đúng lúc anh là người đầu tiên đến nụ Vụ Ẩn, để tôi giới thiệu cho anh cảnh đẹp ở nơi này, vào ngọn núi quý giá cũng không tính là tay không.”
“Đương nhiên vào ngọn núi quý giá không tính là tay không rồi.” Trần Gia Bảo cười, tối qua anh đã hái năm mươi gốc thảo dược có giá trị, có thể nói gặt hái được khá nhiều, hiện tại bao tải đựng thảo dược còn để ở vườn thuốc phía sau núi, đợi lúc xuống núi liền mang đi.
Vũ Thanh Ninh liếc Trần Gia Bảo một cái, duỗi chân đá một viên đá đến trước mặt Trần Gia Bảo, khó chịu nói: “Anh đừng đắc ý sớm như vậy, chờ sau khi trận đấu Đông y kết thúc, anh phải ở lại núi Vụ Ẩn ba năm, năm mươi gốc thảo dược kia anh đừng mơ có thể mang xuống núi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.