Chương 1868
Hoa Khôi
06/05/2022
Ngô Thanh khẽ cau mày, sau đó cười lạnh một tiếng, nói: “Có cô chủ Vũ Thanh Ninh chống lưng thì sao chứ? Các anh cũng đừng quên, Trần Gia Bảo đã trúng độc ‘Huyền Âm Xuyên Tràng Đan’ rồi. Ngoại trừ nhà họ Ngô chúng tôi ra, dưới gầm trời này cũng không có người nào có thể giải được loại độc đó. Đây chính là con át chủ bài tôi dùng để áp chế Trần Gia Bảo. Có thể nói Trần Gia Bảo càng lợi hại, đối với tôi mà nói lại càng có giá
trị lợi dụng.
Về phần Vũ Thanh Ninh chống lưng cho Trần Gia Bảo sao? Mặc dù đối với tôi mà nói có chút phiền phức, nhưng mà chỉ cần Trần Gia Bảo còn trúng độc một ngày, thì một ngày Vũ Thanh Ninh sợ ném chuột vỡ đồ sẽ không dám giết tôi. Tôi phải suy nghĩ thật kỹ một phen, làm thế nào dưới điều kiện tiên quyết không chọc giận Vũ Thanh Ninh khiến cho Trần Gia Bảo trở thành một con át chủ bài trong tay tôi, mang đến lợi ích thật lớn cho nhà họ Ngô chúng tôi.”
Nói xong, Ngô Thanh đã đắc ý cười rộ lên.
Hoàng Chí Huy và Thi Vĩ Bình liếc nhìn nhau một cái, cả hai đều nhìn thấy vẻ bất đắc dĩ trong mắt đối phương. Mặc dù là lần đầu tiên gặp Vũ Thanh Ninh, nhưng nhìn dáng vẻ chỉ tay năm ngón của Vũ Thanh Ninh thì bọn họ đã biết Vũ Thanh Ninh nhất định không phải là người mặc cho người ta gây khó dễ. Ngô Thanh muốn dùng ‘Huyền Âm Xuyên Tràng Đan’ để áp chế Trần Gia Bảo, tiến tới áp chế Vũ Thanh Ninh ư? Chỉ sợ rốt cuộc Ngô Thanh chẳng những không đạt được mục đích, nói không chừng còn sẽ bị Vũ Thanh Ninh tức giận mà chém giết, thậm chí còn sẽ liên lụy đến hai người bọn họ.
Cơ hồ là theo bản năng, hai người Hoàng Chí Huy và Thi Vĩ Bình đều tự lui về phía sau một bước, kéo giãn khoảng cách với Ngô Thanh.
Lại nói sau khi Vũ Thanh Ninh đến hội trường, chỉ thấy trong hội trường đã có không ít người, trên cơ bản đều là nhân sĩ cao cấp của nhà họ Vũ. Trong đó, song song với chỗ ngồi của chủ tọa ở trên sân khấu đặt hai chiếc ghế bành màu đen, chia nhau ngồi là một người đàn ông trung niên tướng mạo thành thục và một ông lão tuy thân thể gầy yếu nhưng ánh mắt vô cùng sắc bén.
Người đàn ông trung niên này chính là gia chủ của nhà họ Vũ ở núi Vụ Ẩn, Vũ Nhật Minh. Mà ông lão còn lại là nhân sĩ quan trọng của một nhánh trong tộc nhà họ Vũ phái đến tên là Vũ Hoài Nam.
Bởi vì Vũ Hoài Nam đến từ trong tộc của nhà họ Vũ, thân phận tương đối tôn quý, cho nên có thể ngồi sóng vai với Vũ Nhật Minh.
Còn hai người quyết định khác của hai chi nhà họ Vũ phái đến lại chia nhau ngồi ở vị trí đầu trái phải hai bên.
Dựa theo vai vế mà nói, bốn người này đều là bậc cha chú của Vũ Thanh Ninh. Sau khi Vũ Thanh Ninh thu hồi lại cảm xúc, vội vàng lần lượt hành lễ với từng người.
Vũ Nhật Minh liếc con ngươi sáng ngời nhìn cô ta, vui vẻ nói: “Con bé Thanh Ninh này, thật không ngờ cháu lại từ sau núi trở về rồi. Không phải cháu vẫn không có hứng thú với y thuật sao?”
Vũ Thanh Ninh nhìn Trần Gia Bảo trong đám người một cái, sau đó thu hồi tầm mắt, hé miệng cười nói: “Chú hai, ông nội rất quan tâm đến giải thi đấu Đông y này, cho nên bảo cháu qua đây xem xem, bất cứ lúc nào cũng có thể báo cáo tình hình cho ông nội ạ.”
Vốn dĩ bố của cô ta Vũ Quốc Khánh nên thừa kế chức vị gia chủ của một hệ nhà họ Vũ núi Vụ Ẩn. Nhưng mà bảy năm trước, Vũ Quốc Khánh xảy ra chuyện ngoài ý muốn bỏ mạng ở dưới núi, vì thế Vũ Nhật Minh là người thừa kế thuận vị thứ hai rõ ràng hợp lẽ thừa hưởng vị trí gia chủ của nhà họ Vũ núi Vụ Ẩn.
Bởi vì Vũ Nhật Minh yêu thương Vũ Thanh Ninh như con đẻ, chăm sóc cô ta có thừa, cho nên Vũ Thanh Ninh có ấn tượng rất tốt đối với người chú hai này của cô ta.
“Ai dô, thật là hiếm có nha.” Vũ Nhật Minh ha ha cười nói: “Ông cụ vẫn luôn ở ẩn tu luyện, khó có được có thể cảm thấy hứng thú với giải thi đấu Đông y lần này. Đây là chuyện tốt, nhanh, tìm chỗ ngồi vào đi.”
“Ông cụ trong miệng chú đã đánh cuộc với Trần Gia Bảo rồi, nếu thua thì vật quý báu ‘Vọng Ngọc Chi’ của nhà họ Vũ sẽ không còn nữa. Cho nên ông cụ có thể không quan tâm sao?”
Trong lòng Vũ Thanh Ninh âm thầm bổ sung thêm một câu, thuận miệng đáp lại một tiếng. Sau đó cô ta tìm một vị trí ngồi xuống, một đôi mắt phượng nhìn về chỗ của Trần Gia Bảo ở cách đó không xa, cũng không biết đang suy nghĩ những gì.
“Chị, hình như chị rất để ý cái tên nhóc kia nha. Chắc không phải là chị đang nhớ nhung rồi chứ? Muốn nói chuyện yêu đương rồi sao?”
Về phần Vũ Thanh Ninh chống lưng cho Trần Gia Bảo sao? Mặc dù đối với tôi mà nói có chút phiền phức, nhưng mà chỉ cần Trần Gia Bảo còn trúng độc một ngày, thì một ngày Vũ Thanh Ninh sợ ném chuột vỡ đồ sẽ không dám giết tôi. Tôi phải suy nghĩ thật kỹ một phen, làm thế nào dưới điều kiện tiên quyết không chọc giận Vũ Thanh Ninh khiến cho Trần Gia Bảo trở thành một con át chủ bài trong tay tôi, mang đến lợi ích thật lớn cho nhà họ Ngô chúng tôi.”
Nói xong, Ngô Thanh đã đắc ý cười rộ lên.
Hoàng Chí Huy và Thi Vĩ Bình liếc nhìn nhau một cái, cả hai đều nhìn thấy vẻ bất đắc dĩ trong mắt đối phương. Mặc dù là lần đầu tiên gặp Vũ Thanh Ninh, nhưng nhìn dáng vẻ chỉ tay năm ngón của Vũ Thanh Ninh thì bọn họ đã biết Vũ Thanh Ninh nhất định không phải là người mặc cho người ta gây khó dễ. Ngô Thanh muốn dùng ‘Huyền Âm Xuyên Tràng Đan’ để áp chế Trần Gia Bảo, tiến tới áp chế Vũ Thanh Ninh ư? Chỉ sợ rốt cuộc Ngô Thanh chẳng những không đạt được mục đích, nói không chừng còn sẽ bị Vũ Thanh Ninh tức giận mà chém giết, thậm chí còn sẽ liên lụy đến hai người bọn họ.
Cơ hồ là theo bản năng, hai người Hoàng Chí Huy và Thi Vĩ Bình đều tự lui về phía sau một bước, kéo giãn khoảng cách với Ngô Thanh.
Lại nói sau khi Vũ Thanh Ninh đến hội trường, chỉ thấy trong hội trường đã có không ít người, trên cơ bản đều là nhân sĩ cao cấp của nhà họ Vũ. Trong đó, song song với chỗ ngồi của chủ tọa ở trên sân khấu đặt hai chiếc ghế bành màu đen, chia nhau ngồi là một người đàn ông trung niên tướng mạo thành thục và một ông lão tuy thân thể gầy yếu nhưng ánh mắt vô cùng sắc bén.
Người đàn ông trung niên này chính là gia chủ của nhà họ Vũ ở núi Vụ Ẩn, Vũ Nhật Minh. Mà ông lão còn lại là nhân sĩ quan trọng của một nhánh trong tộc nhà họ Vũ phái đến tên là Vũ Hoài Nam.
Bởi vì Vũ Hoài Nam đến từ trong tộc của nhà họ Vũ, thân phận tương đối tôn quý, cho nên có thể ngồi sóng vai với Vũ Nhật Minh.
Còn hai người quyết định khác của hai chi nhà họ Vũ phái đến lại chia nhau ngồi ở vị trí đầu trái phải hai bên.
Dựa theo vai vế mà nói, bốn người này đều là bậc cha chú của Vũ Thanh Ninh. Sau khi Vũ Thanh Ninh thu hồi lại cảm xúc, vội vàng lần lượt hành lễ với từng người.
Vũ Nhật Minh liếc con ngươi sáng ngời nhìn cô ta, vui vẻ nói: “Con bé Thanh Ninh này, thật không ngờ cháu lại từ sau núi trở về rồi. Không phải cháu vẫn không có hứng thú với y thuật sao?”
Vũ Thanh Ninh nhìn Trần Gia Bảo trong đám người một cái, sau đó thu hồi tầm mắt, hé miệng cười nói: “Chú hai, ông nội rất quan tâm đến giải thi đấu Đông y này, cho nên bảo cháu qua đây xem xem, bất cứ lúc nào cũng có thể báo cáo tình hình cho ông nội ạ.”
Vốn dĩ bố của cô ta Vũ Quốc Khánh nên thừa kế chức vị gia chủ của một hệ nhà họ Vũ núi Vụ Ẩn. Nhưng mà bảy năm trước, Vũ Quốc Khánh xảy ra chuyện ngoài ý muốn bỏ mạng ở dưới núi, vì thế Vũ Nhật Minh là người thừa kế thuận vị thứ hai rõ ràng hợp lẽ thừa hưởng vị trí gia chủ của nhà họ Vũ núi Vụ Ẩn.
Bởi vì Vũ Nhật Minh yêu thương Vũ Thanh Ninh như con đẻ, chăm sóc cô ta có thừa, cho nên Vũ Thanh Ninh có ấn tượng rất tốt đối với người chú hai này của cô ta.
“Ai dô, thật là hiếm có nha.” Vũ Nhật Minh ha ha cười nói: “Ông cụ vẫn luôn ở ẩn tu luyện, khó có được có thể cảm thấy hứng thú với giải thi đấu Đông y lần này. Đây là chuyện tốt, nhanh, tìm chỗ ngồi vào đi.”
“Ông cụ trong miệng chú đã đánh cuộc với Trần Gia Bảo rồi, nếu thua thì vật quý báu ‘Vọng Ngọc Chi’ của nhà họ Vũ sẽ không còn nữa. Cho nên ông cụ có thể không quan tâm sao?”
Trong lòng Vũ Thanh Ninh âm thầm bổ sung thêm một câu, thuận miệng đáp lại một tiếng. Sau đó cô ta tìm một vị trí ngồi xuống, một đôi mắt phượng nhìn về chỗ của Trần Gia Bảo ở cách đó không xa, cũng không biết đang suy nghĩ những gì.
“Chị, hình như chị rất để ý cái tên nhóc kia nha. Chắc không phải là chị đang nhớ nhung rồi chứ? Muốn nói chuyện yêu đương rồi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.