Chương 1882
Hoa Khôi
06/05/2022
Lại nói Vũ Lâm Khánh một mình đi tới phòng, lấy điện thoại di động ra bấm gọi cho một số di động nào đó ở Hà Nội, nếu như ông ta đã không
biết đáp án của Trần Gia Bảo cho câu hỏi thứ hai có đúng hay không, vậy
thì nhờ người xác minh là được, mà người thích hợp nhất chính là bệnh
nhân mắc phải căn bệnh này!
Sau khi cuộc gọi được kết nối, Vũ Lâm Khánh lập tức nói: “Tôi là Vũ Lâm Khánh, Về tình trạng bệnh của cậu Liễu, phía tôi đã có một số manh mối, có thể đốt da rắn và nghiền thành bột rồi thổi nó vào tai của cậu Liễu… Đúng, không sai, tôi chỉ có một yêu cầu, đó là phải nhanh, tốc độ phải nhanh, phản hồi kịp thời cho tôi!”
Sau khi cúp điện thoại, Vũ Lâm Khánh đột nhiên cười khổ một tiếng, lắc đầu nói: “Đốt da rắn nghiền thành bột rồi thổi vào lỗ tai, phương pháp không đáng tin cậy như vậy mà Trần Gia Bảo cũng nghĩ ra được, đã vậy mình còn thật sự gọi điện cho cậu Liễu để xác minh, chậc chậc, nói không chừng lần này lại khiến nhà họ Liễu phải phí công rồi.”
Nói thật, ông ta không tin tưởng lắm vào câu trả lời của Trần Gia Bảo.
Chưa đến năm phút, điện thoại di động đột nhiên đổ chuông.
Gần như là một phản xạ có điều kiện, Vũ Lâm Khánh lập tức kết bắt máy, chỉ nghe đầu bên kia nói xong cầu đầu tiên, Vũ Lâm Khánh đã kinh hãi nói: “Tai của cậu Liễu thật sự đã… đỡ rồi?” “Đúng vậy đúng vậy, sau khi thổi bột da rắn vào tai, cơn đau biến mất ngay lập tức, ông Giang, ông đúng là Hoa Đà tái thế…”
Vũ Lâm Khánh đã không thể nghe vào lời nói phía sau của đối phương nữa, bởi vì lúc này ông ta đã hoàn toàn chấn động rồi!
Trong phòng, Vũ Lâm Khánh cầm điện thoại rất lâu nhưng không nói gì, ông ta thật sự đã vô cùng kinh ngạc trước y thuật của Trần Gia Bảo!
Căn bệnh kỳ lạ khiến cho toàn bộ Ẩn Sơn Vũ gia gặp khó khăn, thế mà đã được Trần Gia Bảo giải quyết dễ như trở bàn tay, hơn nữa, Trần Gia Bảo không hề xem xét qua bệnh nhân, thậm chí còn chưa từng thấy qua, đây không phải đã chứng minh rằng, y thuật của Trần Gia Bảo, còn hơn cả người của Ẩn Sơn Vũ gia ư?
Có thể tưởng tượng được sự chấn động của võ lâm trong nước!
Giọng điệu ân cần vẫn tiếp tục trong điện thoại: “Ông Giang, tôi không nói dối ngài, mấy năm nay, tôi đã đưa đứa trẻ Ngọc Điền này đến các bệnh viện lớn trong và ngoài nước, cho uống thuốc rất nhiều, tiền thì không thiếu, nhưng đến một chút hiệu quả cũng không có, đứa trẻ Ngọc Điền này đã phải gánh chịu không ít tội, kết quả là ngài chỉ cần dùng một chút da rắn lột, đã lập tức trị khỏi căn bệnh dai dẳng này của Ngọc Điền, y thuật này thật quá tuyệt vời, thật kỳ diệu làm sao! Ngài là ân nhân lớn của nhà họ Liễu chúng ta, khi nào ngài đến Hà Nội, đến lúc đó, trên dưới toàn bộ người nhà họ Liễu đều sẽ cảm kích ngài không thôi…Ông Giang? Ông Giang à? Sao ngài lại không trả lời?”
Người có tên Ngọc Điền trong điện thoại, chính là một người bệnh có tật về tai.
Lúc này, Vũ Lâm Khánh mới kịp hoàn hồn, ông ta cười khổ một tiếng, sau đó đáp: “Các vị đã cảm kích sai người rồi, tôi nào có y thuật cao siêu đến vậy? Được rồi, bây giờ tôi còn có chuyện quan trọng khác cần phải làm, sau khi tôi rảnh, tôi sẽ gọi điện thoại lại cho các vị, sẽ kỹ càng tỉ mỉ mà cùng nhau bàn về tình huống.”
Nói xong, Vũ Lâm Khánh ngắt điện thoại, ông ta khẽ hít một hơi thật sâu, sau đó kích động bước ra ngoài.
Lúc này, Trần Gia Bảo vẫn đang đứng chờ trước chỗ ngồi của Vũ Lâm Khánh, ngoại trừ việc ngay từ đầu, khi Vũ Lâm Khánh rời đi trong sự ngạc nhiên, anh đã nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, hiện tại, tâm lý đã không còn buồn bực, khó chịu nữa.
Tại quảng trường hội nghị trên đài, không ít người đang âm thầm suy đoán, nói không chừng, Trần Gia Bảo đã chọc giận Vũ Lâm Khánh, mới có thể khiến cho Vũ Lâm Khánh bực tức rời đi, giờ phút này, rất nhiều người đang hả hê vui sướng thưởng thức cảnh người khác gặp nạn, chờ xem Trần Gia Bảo bị chê cười.
Trong lòng của hai người Khương Ngọc và Hồng Yến Nhi lại càng thêm lo lắng.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, Vũ Lâm Khánh lập tức nói: “Tôi là Vũ Lâm Khánh, Về tình trạng bệnh của cậu Liễu, phía tôi đã có một số manh mối, có thể đốt da rắn và nghiền thành bột rồi thổi nó vào tai của cậu Liễu… Đúng, không sai, tôi chỉ có một yêu cầu, đó là phải nhanh, tốc độ phải nhanh, phản hồi kịp thời cho tôi!”
Sau khi cúp điện thoại, Vũ Lâm Khánh đột nhiên cười khổ một tiếng, lắc đầu nói: “Đốt da rắn nghiền thành bột rồi thổi vào lỗ tai, phương pháp không đáng tin cậy như vậy mà Trần Gia Bảo cũng nghĩ ra được, đã vậy mình còn thật sự gọi điện cho cậu Liễu để xác minh, chậc chậc, nói không chừng lần này lại khiến nhà họ Liễu phải phí công rồi.”
Nói thật, ông ta không tin tưởng lắm vào câu trả lời của Trần Gia Bảo.
Chưa đến năm phút, điện thoại di động đột nhiên đổ chuông.
Gần như là một phản xạ có điều kiện, Vũ Lâm Khánh lập tức kết bắt máy, chỉ nghe đầu bên kia nói xong cầu đầu tiên, Vũ Lâm Khánh đã kinh hãi nói: “Tai của cậu Liễu thật sự đã… đỡ rồi?” “Đúng vậy đúng vậy, sau khi thổi bột da rắn vào tai, cơn đau biến mất ngay lập tức, ông Giang, ông đúng là Hoa Đà tái thế…”
Vũ Lâm Khánh đã không thể nghe vào lời nói phía sau của đối phương nữa, bởi vì lúc này ông ta đã hoàn toàn chấn động rồi!
Trong phòng, Vũ Lâm Khánh cầm điện thoại rất lâu nhưng không nói gì, ông ta thật sự đã vô cùng kinh ngạc trước y thuật của Trần Gia Bảo!
Căn bệnh kỳ lạ khiến cho toàn bộ Ẩn Sơn Vũ gia gặp khó khăn, thế mà đã được Trần Gia Bảo giải quyết dễ như trở bàn tay, hơn nữa, Trần Gia Bảo không hề xem xét qua bệnh nhân, thậm chí còn chưa từng thấy qua, đây không phải đã chứng minh rằng, y thuật của Trần Gia Bảo, còn hơn cả người của Ẩn Sơn Vũ gia ư?
Có thể tưởng tượng được sự chấn động của võ lâm trong nước!
Giọng điệu ân cần vẫn tiếp tục trong điện thoại: “Ông Giang, tôi không nói dối ngài, mấy năm nay, tôi đã đưa đứa trẻ Ngọc Điền này đến các bệnh viện lớn trong và ngoài nước, cho uống thuốc rất nhiều, tiền thì không thiếu, nhưng đến một chút hiệu quả cũng không có, đứa trẻ Ngọc Điền này đã phải gánh chịu không ít tội, kết quả là ngài chỉ cần dùng một chút da rắn lột, đã lập tức trị khỏi căn bệnh dai dẳng này của Ngọc Điền, y thuật này thật quá tuyệt vời, thật kỳ diệu làm sao! Ngài là ân nhân lớn của nhà họ Liễu chúng ta, khi nào ngài đến Hà Nội, đến lúc đó, trên dưới toàn bộ người nhà họ Liễu đều sẽ cảm kích ngài không thôi…Ông Giang? Ông Giang à? Sao ngài lại không trả lời?”
Người có tên Ngọc Điền trong điện thoại, chính là một người bệnh có tật về tai.
Lúc này, Vũ Lâm Khánh mới kịp hoàn hồn, ông ta cười khổ một tiếng, sau đó đáp: “Các vị đã cảm kích sai người rồi, tôi nào có y thuật cao siêu đến vậy? Được rồi, bây giờ tôi còn có chuyện quan trọng khác cần phải làm, sau khi tôi rảnh, tôi sẽ gọi điện thoại lại cho các vị, sẽ kỹ càng tỉ mỉ mà cùng nhau bàn về tình huống.”
Nói xong, Vũ Lâm Khánh ngắt điện thoại, ông ta khẽ hít một hơi thật sâu, sau đó kích động bước ra ngoài.
Lúc này, Trần Gia Bảo vẫn đang đứng chờ trước chỗ ngồi của Vũ Lâm Khánh, ngoại trừ việc ngay từ đầu, khi Vũ Lâm Khánh rời đi trong sự ngạc nhiên, anh đã nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, hiện tại, tâm lý đã không còn buồn bực, khó chịu nữa.
Tại quảng trường hội nghị trên đài, không ít người đang âm thầm suy đoán, nói không chừng, Trần Gia Bảo đã chọc giận Vũ Lâm Khánh, mới có thể khiến cho Vũ Lâm Khánh bực tức rời đi, giờ phút này, rất nhiều người đang hả hê vui sướng thưởng thức cảnh người khác gặp nạn, chờ xem Trần Gia Bảo bị chê cười.
Trong lòng của hai người Khương Ngọc và Hồng Yến Nhi lại càng thêm lo lắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.