Chương 1895
Hoa Khôi
06/05/2022
Trên sân, Vũ Hoàng Việt duỗi ra ngón tay cái, nói: ” Y thuật của Trần Gia Bảo này thật sự là trâu… Lợi hại, khó trách ông Giang lại coi trọng như vậy, chậc chậc, nói không chừng Trần Gia Bảo sẽ trở thành người đầu tiên giành được chức vô địch kể từ khi nhà họ Vũ chúng ta tổ chức cuộc
thi này.”
Anh vốn là muốn nói là y thuật của Trần Gia Bảo “Trâu bò”, nhưng nhớ tới lời cảnh cáo lúc trước của Vũ Thanh Ninh, lập tức đổi giọng nói thành “Lợi hại”.
Vũ Thanh Ninh gật gật đầu, không nói gì, vẻ mặt cô trở nên nghiêm túc, Trần Gia Bảo giành quán quân, chí bảo “Vọng Ngọc Chi” của nhà họ Vũ chẳng phải là sẽ rơi vào trong tay của Trần Gia Bảo sao?
Thần sắc của Vũ Hoài Nam và ba người khác cũng trở nên ngưng trọng như vậy, không hẹn mà cùng hướng Vũ Nhật Minh tạm biệt vội vàng rời đi, định trở lại chỗ ở, nói chuyện hôm nay cho hạt giống tuyển thủ của bọn họ, để bọn chúng chú ý Trần Gia Bảo.
Vũ Nhật Minh ngồi ở chỗ chủ vị, sắc mặt âm u bất thường, lẩm bẩm: “Y thuật của Trần Gia Bảo vượt quá mức tưởng tượng, đơn giản đến mức độ nghịch thiên, người thế này nhất định là người tâm cao khí ngạo, muốn lôi kéo anh ta vào núi Vụ Ẩn là chuyện vô cùng khó khăn, mà bây giờ chuyện quan trọng nhất vẫn là bảo đảm nhất hệ của núi Vụ Ẩn có thể giành quán quân, xem ra tôi cũng phải chuẩn bị sớm.”
Trong lúc vô hình, bốn mạch cao tầng của nhà họ Vũ không hẹn mà cùng coi Trần Gia Bảo là trở ngại lớn nhất ngăn cản bọn họ giành quán quân!
Cuộc thi đấu vòng loại chính thức kết thúc, làn sóng phấn khởi cũng hạ xuống. Dưới sự chỉ huy của đệ tử nhà họ Vũ, tất cả mọi người ở quảng trường đều lần lượt rời đi.
Những tuyển thủ tham gia thi đấu đến từ những gia tộc Đông Y bình thường cơ bản đều đã bị loại, chỉ còn lại nhà họ Vũ cũng không có ý nghĩa gì. Nhưng bọn họ rất hiếm khi chứng kiến giải thi đấu Đông Y đặc sắc như vậy, nếu như bọn họ tiếp tục ở lại để xem cuộc thi đấu thì chắc chắn sẽ mở rộng tầm mắt và nâng cao kiến thức cho bọn họ. Mà điều quan trọng hơn là bọn họ có linh cảm, nói không chừng bọn họ sẽ tận mắt chứng kiến Trần Gia Bảo trở thành người khác họ đạt giải quán quân đầu tiên kể từ khi nhà họ Vũ tổ chức giải thi đấu Đông Y đến nay.
Bọn họ rất có thể sẽ được chứng kiến lịch sử!
Đúng là với suy nghĩ như vậy, trong số tất cả mọi người không có ai rời đi sớm cả mà đều quyết định ở lại tiếp tục xem trận thi đấu.
Vũ Lâm Giang đi đến trước mặt Trần Gia Bảo, cười ha ha nói: “Vừa nãy có biết bao nhiêu người chỉ trích cậu mà cậu vẫn còn có thể bình thản như không, đứng im như núi, tâm trạng cũng rất tốt.”
Trần Gia Bảo nói: “Tâm trạng là một mặt, điều quan trọng hơn lại là cây ngay không sợ chết đứng, mình vô tội dù không thanh minh cũng là người vô tội. Nếu như tôi đã không dựa vào việc đi cửa sau để lên trận đấu chính thức thì tôi cần gì phải kẻ thù chưa đến đã lục đục nội bộ trước, uổng công giải thích cho người khác?”
“Hay cho câu cây ngay không sợ chết đứng, mình vô tội dù không thanh minh cũng là người vô tội.” Vũ Lâm Giang bật cười ha ha, nói: “Anh bạn Trần à, ban đầu tôi còn nghĩ bàn bạc một chút về tâm đắc Đông Y với cậu, tiếc là ngày mai là bắt đầu trận đấu chính thức rồi. Mặc dù với y thuật của cậu giành được giải quán quân không không phải là điều khó khăn gì, nhưng chung quy đây là trận đấu quan trọng nên phải nghiêm túc với nó mới được. Đợi đến khi trận đấu kết thúc, hai người bạn vong niên chúng ta sẽ nghiên cứu thảo luận với nhau sau.”
“Được rồi.” Trần Gia Bảo lên tiếng trả lời, tỏ ý không thành vấn đề.
Vũ Lâm Giang gật đầu, sau đó rời đi với nụ cười phấn khởi.
Mà ở bên phía quảng trường, đám người Ngô Thanh, Hoàng Chí Huy vẫn luôn chú ý đến tình hình phát triển. Bọn họ không bao giờ ngờ rằng các đại lão của nhà họ Vũ lại đánh giá cao trình độ của Trần Gia Bảo như vậy, có thể vì Trần Gia Bảo mà trực tiếp loại bỏ tư cách của một tuyển thủ bình thường, đồng thời ngang nhiên đuổi xuống núi.
Một tiếng “ừng ực” vang lên, Hoàng Chí Huy không kìm được mà nuốt nước bọt, nói: “Mẹ ơi, đầu tiên là chị đại Vũ Nhuận Nguyệt, bây giờ lại là đại lão Vũ Lâm Giang này. Trần Gia Bảo quá cứng rắn trong mối quan hệ với nhà họ Vũ rồi.”
Anh vốn là muốn nói là y thuật của Trần Gia Bảo “Trâu bò”, nhưng nhớ tới lời cảnh cáo lúc trước của Vũ Thanh Ninh, lập tức đổi giọng nói thành “Lợi hại”.
Vũ Thanh Ninh gật gật đầu, không nói gì, vẻ mặt cô trở nên nghiêm túc, Trần Gia Bảo giành quán quân, chí bảo “Vọng Ngọc Chi” của nhà họ Vũ chẳng phải là sẽ rơi vào trong tay của Trần Gia Bảo sao?
Thần sắc của Vũ Hoài Nam và ba người khác cũng trở nên ngưng trọng như vậy, không hẹn mà cùng hướng Vũ Nhật Minh tạm biệt vội vàng rời đi, định trở lại chỗ ở, nói chuyện hôm nay cho hạt giống tuyển thủ của bọn họ, để bọn chúng chú ý Trần Gia Bảo.
Vũ Nhật Minh ngồi ở chỗ chủ vị, sắc mặt âm u bất thường, lẩm bẩm: “Y thuật của Trần Gia Bảo vượt quá mức tưởng tượng, đơn giản đến mức độ nghịch thiên, người thế này nhất định là người tâm cao khí ngạo, muốn lôi kéo anh ta vào núi Vụ Ẩn là chuyện vô cùng khó khăn, mà bây giờ chuyện quan trọng nhất vẫn là bảo đảm nhất hệ của núi Vụ Ẩn có thể giành quán quân, xem ra tôi cũng phải chuẩn bị sớm.”
Trong lúc vô hình, bốn mạch cao tầng của nhà họ Vũ không hẹn mà cùng coi Trần Gia Bảo là trở ngại lớn nhất ngăn cản bọn họ giành quán quân!
Cuộc thi đấu vòng loại chính thức kết thúc, làn sóng phấn khởi cũng hạ xuống. Dưới sự chỉ huy của đệ tử nhà họ Vũ, tất cả mọi người ở quảng trường đều lần lượt rời đi.
Những tuyển thủ tham gia thi đấu đến từ những gia tộc Đông Y bình thường cơ bản đều đã bị loại, chỉ còn lại nhà họ Vũ cũng không có ý nghĩa gì. Nhưng bọn họ rất hiếm khi chứng kiến giải thi đấu Đông Y đặc sắc như vậy, nếu như bọn họ tiếp tục ở lại để xem cuộc thi đấu thì chắc chắn sẽ mở rộng tầm mắt và nâng cao kiến thức cho bọn họ. Mà điều quan trọng hơn là bọn họ có linh cảm, nói không chừng bọn họ sẽ tận mắt chứng kiến Trần Gia Bảo trở thành người khác họ đạt giải quán quân đầu tiên kể từ khi nhà họ Vũ tổ chức giải thi đấu Đông Y đến nay.
Bọn họ rất có thể sẽ được chứng kiến lịch sử!
Đúng là với suy nghĩ như vậy, trong số tất cả mọi người không có ai rời đi sớm cả mà đều quyết định ở lại tiếp tục xem trận thi đấu.
Vũ Lâm Giang đi đến trước mặt Trần Gia Bảo, cười ha ha nói: “Vừa nãy có biết bao nhiêu người chỉ trích cậu mà cậu vẫn còn có thể bình thản như không, đứng im như núi, tâm trạng cũng rất tốt.”
Trần Gia Bảo nói: “Tâm trạng là một mặt, điều quan trọng hơn lại là cây ngay không sợ chết đứng, mình vô tội dù không thanh minh cũng là người vô tội. Nếu như tôi đã không dựa vào việc đi cửa sau để lên trận đấu chính thức thì tôi cần gì phải kẻ thù chưa đến đã lục đục nội bộ trước, uổng công giải thích cho người khác?”
“Hay cho câu cây ngay không sợ chết đứng, mình vô tội dù không thanh minh cũng là người vô tội.” Vũ Lâm Giang bật cười ha ha, nói: “Anh bạn Trần à, ban đầu tôi còn nghĩ bàn bạc một chút về tâm đắc Đông Y với cậu, tiếc là ngày mai là bắt đầu trận đấu chính thức rồi. Mặc dù với y thuật của cậu giành được giải quán quân không không phải là điều khó khăn gì, nhưng chung quy đây là trận đấu quan trọng nên phải nghiêm túc với nó mới được. Đợi đến khi trận đấu kết thúc, hai người bạn vong niên chúng ta sẽ nghiên cứu thảo luận với nhau sau.”
“Được rồi.” Trần Gia Bảo lên tiếng trả lời, tỏ ý không thành vấn đề.
Vũ Lâm Giang gật đầu, sau đó rời đi với nụ cười phấn khởi.
Mà ở bên phía quảng trường, đám người Ngô Thanh, Hoàng Chí Huy vẫn luôn chú ý đến tình hình phát triển. Bọn họ không bao giờ ngờ rằng các đại lão của nhà họ Vũ lại đánh giá cao trình độ của Trần Gia Bảo như vậy, có thể vì Trần Gia Bảo mà trực tiếp loại bỏ tư cách của một tuyển thủ bình thường, đồng thời ngang nhiên đuổi xuống núi.
Một tiếng “ừng ực” vang lên, Hoàng Chí Huy không kìm được mà nuốt nước bọt, nói: “Mẹ ơi, đầu tiên là chị đại Vũ Nhuận Nguyệt, bây giờ lại là đại lão Vũ Lâm Giang này. Trần Gia Bảo quá cứng rắn trong mối quan hệ với nhà họ Vũ rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.