Chương 1902
Hoa Khôi
09/05/2022
Đồng thời vào lúc này, trong “Huyền Thanh Viện” nằm ở vị trí trung
tâm nhất trong trang viên của nhà họ Vũ, đèn điện trong căn phòng vẫn
sáng trưng.
Nhìn từ bên ngoài chỉ thấy Huyền Thanh Viện dựa lưng vào khu rừng trúc xanh biếc, tường đỏ ngói xanh, môi trường xung quanh rất đẹp và thanh tịch. Nếu như so với Thiên Trúc Viện thì nơi này phải cao sang hơn rất nhiều.
Tất cả nơi ở xa hoa này chính là nơi ở của đệ tử thân truyền chi nhánh chủ của nhà họ Vũ là Vũ Nhược Uyên. Bởi vậy có thể thấy địa vị của Vũ Nhược Uyên rất cao.
Lúc này Vũ Cửu Bảo, người đến núi Vụ Ẩn theo chi nhánh chủ của nhà họ Vũ đang ở trong Huyền Thanh Viện.
“Nhược Uyên, hôm nay cháu không đến quảng trường nên không nhìn thấy biểu hiện khiến người ta vô cùng kinh ngạc của Trần Gia Bảo, Chỉ cần dựa vào y thuật mà cậu ta thể hiện ra trong trận thi đấu vòng loại, ông nghĩ y thuật của cậu ta hoàn toàn không hề kém cạnh gì cháu. Không, thậm chí có thể nói rằng dường như y thuật của cậu ta còn cao hơn cả cháu.” Vũ Cửu Bảo ngồi trên bên cạnh chiếc bàn gỗ màu đen, kể lại chuyện trong trận đấu ngày hôm nay với vẻ mặt nghiêm trọng.
Ông ta vốn tưởng rằng dựa vào sự thiên phú và y thuật cao siêu của Vũ Nhược Uyên, chuyện cô ta giành được giải quán quân trong giải thi đấu Đông Y là điều chắc chắn. Nhưng không ngờ Trần Gia Bảo lại khí thế ngang trời, y thuật cao siêu, đúng là không thể tưởng tượng được.
Vì vậy có thể nhìn thấy Trần Gia Bảo tuyệt đối sẽ không trở thành chướng ngại vật lớn nhất cản trở con đường giành giải quán quân của Vũ Nhược Uyên.
Ngồi đối diện Vũ Cửu Bảo là một cô gái da trắng nõn, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, mặc một chiếc váy dài thanh lịch màu trắng. Cô gái ấy chính là Vũ Nhược Uyên, người được gọi là “nữ yêu” có tư chất và y thuật cao nhất trong số những người trẻ tuổi ở chi nhách chính của nhà họ Vũ.
Nhưng Vũ Nhược Uyên khí chất cao quý, duyên dáng thướt tha như tiên nữ, thoạt nhìn rất giống với chữ “yêu”.
Đương nhiên nhìn bề ngoài người phụ nữ này vô cùng xinh đẹp lay động lòng người, nhưng vẻ đẹp này cũng có thể lừa gạt người nhất. Nếu như có ai đó thật sự tưởng cô ta là tiên nữ giáng trần, e rằng người đó sẽ là người chết nhanh nhất.
Cô ta giống như cây hoa thuốc phiện nhìn bề ngoài đẹp bao nhiêu, trông thì rất kiều diễm nhưng lại có độc đủ để lấy mạng một người.
Lúc này Vũ Nhược Uyên ngồi ở bên cạnh bàn, xem một tờ bài thi được đặt ở trên mặt bàn. Trong lòng cô ta dâng trào vẻ sự khó chịu, cô ta kinh ngạc nói: “Trần Gia Bảo đã trả lời tất cả những đề thi trong bài thi này?”
Trong bài thi có ba đề, chính là đề thi trong trận thi đấu vòng loại. Vũ Lâm Giang đã đích thân đưa ba đề thi khó này cho Trần Gia Bảo, Vũ Cửu Bảo là người đứng đầu trong chi nhánh chủ nhà họ Vũ nên đương nhiên có tư cách sao chép lại một phần, sau đó đưa cho Vũ Nhược Uyên xem.
Vũ Cửu Bảo gật đầu nói: “Đúng vậy, ba đề thi này đều là những câu hỏi khó mà lão Giang đưa ra. Đặc biệt là hai căn bệnh gian nan khó chữa đầu tiên ngay cả lão Giang cũng không thể nào giải thích được, nhưng không ngờ chỉ trong một tiếng ngăn ngủi, Trần Gia Bảo đã trả lời hai câu hỏi này một cách vô cùng dễ dàng.
Đúng vậy, nhất là căn bệnh phức tạp thứ hai, nghe nói người bệnh là người của nhà họ Liễu ở Hà Nội. Sau khi cầm được bài thi, lão Giang lập tức gọi điện thoại cho nhà họ Liễu ở Hà Nội và nói phương pháp trị bệnh của Trần Gia Bảo cho người đó nghe. Cháu có đoán được không? Trong năm phút người của nhà họ Liễu đó đã khỏi bệnh. Khi ông nghe lão Giang nói đến chỗ này, ông không dám tin mà chỉ có thể cảm thán một câu, thật đúng là nhân tài mới xuất hiện ở đất nước ta.”
“Dựa theo căn bệnh gian nan khó giải quyết trong bài thi, có thể thấy y thuật của Trần Gia Bảo có lẽ nhỉnh hơn cháu một chút. Không ngờ ngoại trừ Quỷ Y Môn của chúng ta ra cũng có một thiên tài về Đông Y như vậy ở trong xã hội bình thường. Xem ra trước kia cháu đã xem nhẹ người trong thiên hạ rồi.” Vũ Nhược Uyên khẽ nhiu hàng lông mày, ngón tay mảnh khảnh đặt lên bên môi suy nghĩ. Sau đó trong đôi mắt cô ta lóe lên ánh sáng, nói: “Nếu như Trần Gia Bảo đã lợi hại như vậy thì sẽ cản trở tôi đoạt giải quán quân. Hay là cháu hạ độc giết chết Trần Gia bảo, diệt trừ sự uy hiếp này. Ông thấy thế nào?”
Nhìn từ bên ngoài chỉ thấy Huyền Thanh Viện dựa lưng vào khu rừng trúc xanh biếc, tường đỏ ngói xanh, môi trường xung quanh rất đẹp và thanh tịch. Nếu như so với Thiên Trúc Viện thì nơi này phải cao sang hơn rất nhiều.
Tất cả nơi ở xa hoa này chính là nơi ở của đệ tử thân truyền chi nhánh chủ của nhà họ Vũ là Vũ Nhược Uyên. Bởi vậy có thể thấy địa vị của Vũ Nhược Uyên rất cao.
Lúc này Vũ Cửu Bảo, người đến núi Vụ Ẩn theo chi nhánh chủ của nhà họ Vũ đang ở trong Huyền Thanh Viện.
“Nhược Uyên, hôm nay cháu không đến quảng trường nên không nhìn thấy biểu hiện khiến người ta vô cùng kinh ngạc của Trần Gia Bảo, Chỉ cần dựa vào y thuật mà cậu ta thể hiện ra trong trận thi đấu vòng loại, ông nghĩ y thuật của cậu ta hoàn toàn không hề kém cạnh gì cháu. Không, thậm chí có thể nói rằng dường như y thuật của cậu ta còn cao hơn cả cháu.” Vũ Cửu Bảo ngồi trên bên cạnh chiếc bàn gỗ màu đen, kể lại chuyện trong trận đấu ngày hôm nay với vẻ mặt nghiêm trọng.
Ông ta vốn tưởng rằng dựa vào sự thiên phú và y thuật cao siêu của Vũ Nhược Uyên, chuyện cô ta giành được giải quán quân trong giải thi đấu Đông Y là điều chắc chắn. Nhưng không ngờ Trần Gia Bảo lại khí thế ngang trời, y thuật cao siêu, đúng là không thể tưởng tượng được.
Vì vậy có thể nhìn thấy Trần Gia Bảo tuyệt đối sẽ không trở thành chướng ngại vật lớn nhất cản trở con đường giành giải quán quân của Vũ Nhược Uyên.
Ngồi đối diện Vũ Cửu Bảo là một cô gái da trắng nõn, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, mặc một chiếc váy dài thanh lịch màu trắng. Cô gái ấy chính là Vũ Nhược Uyên, người được gọi là “nữ yêu” có tư chất và y thuật cao nhất trong số những người trẻ tuổi ở chi nhách chính của nhà họ Vũ.
Nhưng Vũ Nhược Uyên khí chất cao quý, duyên dáng thướt tha như tiên nữ, thoạt nhìn rất giống với chữ “yêu”.
Đương nhiên nhìn bề ngoài người phụ nữ này vô cùng xinh đẹp lay động lòng người, nhưng vẻ đẹp này cũng có thể lừa gạt người nhất. Nếu như có ai đó thật sự tưởng cô ta là tiên nữ giáng trần, e rằng người đó sẽ là người chết nhanh nhất.
Cô ta giống như cây hoa thuốc phiện nhìn bề ngoài đẹp bao nhiêu, trông thì rất kiều diễm nhưng lại có độc đủ để lấy mạng một người.
Lúc này Vũ Nhược Uyên ngồi ở bên cạnh bàn, xem một tờ bài thi được đặt ở trên mặt bàn. Trong lòng cô ta dâng trào vẻ sự khó chịu, cô ta kinh ngạc nói: “Trần Gia Bảo đã trả lời tất cả những đề thi trong bài thi này?”
Trong bài thi có ba đề, chính là đề thi trong trận thi đấu vòng loại. Vũ Lâm Giang đã đích thân đưa ba đề thi khó này cho Trần Gia Bảo, Vũ Cửu Bảo là người đứng đầu trong chi nhánh chủ nhà họ Vũ nên đương nhiên có tư cách sao chép lại một phần, sau đó đưa cho Vũ Nhược Uyên xem.
Vũ Cửu Bảo gật đầu nói: “Đúng vậy, ba đề thi này đều là những câu hỏi khó mà lão Giang đưa ra. Đặc biệt là hai căn bệnh gian nan khó chữa đầu tiên ngay cả lão Giang cũng không thể nào giải thích được, nhưng không ngờ chỉ trong một tiếng ngăn ngủi, Trần Gia Bảo đã trả lời hai câu hỏi này một cách vô cùng dễ dàng.
Đúng vậy, nhất là căn bệnh phức tạp thứ hai, nghe nói người bệnh là người của nhà họ Liễu ở Hà Nội. Sau khi cầm được bài thi, lão Giang lập tức gọi điện thoại cho nhà họ Liễu ở Hà Nội và nói phương pháp trị bệnh của Trần Gia Bảo cho người đó nghe. Cháu có đoán được không? Trong năm phút người của nhà họ Liễu đó đã khỏi bệnh. Khi ông nghe lão Giang nói đến chỗ này, ông không dám tin mà chỉ có thể cảm thán một câu, thật đúng là nhân tài mới xuất hiện ở đất nước ta.”
“Dựa theo căn bệnh gian nan khó giải quyết trong bài thi, có thể thấy y thuật của Trần Gia Bảo có lẽ nhỉnh hơn cháu một chút. Không ngờ ngoại trừ Quỷ Y Môn của chúng ta ra cũng có một thiên tài về Đông Y như vậy ở trong xã hội bình thường. Xem ra trước kia cháu đã xem nhẹ người trong thiên hạ rồi.” Vũ Nhược Uyên khẽ nhiu hàng lông mày, ngón tay mảnh khảnh đặt lên bên môi suy nghĩ. Sau đó trong đôi mắt cô ta lóe lên ánh sáng, nói: “Nếu như Trần Gia Bảo đã lợi hại như vậy thì sẽ cản trở tôi đoạt giải quán quân. Hay là cháu hạ độc giết chết Trần Gia bảo, diệt trừ sự uy hiếp này. Ông thấy thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.