Chương 1906
Hoa Khôi
09/05/2022
Nhưng cô ta có ngông nghênh kiên cường như thế nào thì cũng là người
nhà hị Vũ ở Quỷ Y Môn, lập trường giai cấp đã được quyết định từ khi
sinh ra nên cô ta không thể nào nói chuyện tạm thời sửa đổi đề thi cho
Trần Gia Bảo được. Bởi vì nói ra chuyện này đồng nghĩa với việc phản bội nhà họ Vũ, phản bội Quỷ Y Môn. Hơn nữa Trần Gia Bảo không hiểu Quỷ Môn
Thập Tam Châm, vì vậy chắc chắn anh sẽ thua trong trận đấu ngày mai. Mà
điều đó dẫn kết kết cục Trần Gia Bảo cần phải ở phía sau núi Vụ Ẩn ba
năm.
Cho nên dưới sự hổ thẹn áy náy, Vũ Nhuận Nguyệt chỉ có thể hỏi Trần Gia Bảo muốn gì rồi dùng cách khác để đền bù cho Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo xoa xoa cằm, luôn cảm thấy tối hôm nay Vũ Nhuận Nguyệt rất kỳ lạ. Vì vậy anh không kìm được mà nhìn người đẹp trước mặt từ trên xuống dưới với ánh mắt tò mò.
Vũ Nhuận Nguyệt vốn có vẻ đẹp môi hồng răng trắng, xinh đẹp lay động lòng người. Hôm nay dưới ánh trăng tinh khiết sáng rực rỡ, dường như xung quanh người cô ta đều được khoác lên lớp ánh sáng mỏng, cô ta giống như yêu ma dưới trăng với vẻ đẹp khiến người ta choáng nghợp.
Cho dù Trần Gia Bảo từng nhìn thấy rất nhiều người đủ mọi dáng vẻ, nhưng lúc này trong lòng anh vẫn dâng trào cảm giác kinh động.
Cho nên trong đôi mắt Trần Gia Bảo toát lên vẻ tán thưởng không hề che giấu gì.
Trong lòng Vũ Nhuận Nguyệt nhảy dựng lên, nhìn ánh mắt của Trần Gia Bảo, lẽ nào thứ anh ta muốn nhất chính là mình sao?
“Anh… Anh đừng có mà suy nghĩ lung tung. Bây giờ trời đã tối rồi, tôi đi về trước đây, khi nào anh suy nghĩ nghiêm túc thì nói với tôi. À đúng rồi, trận thi đấu ngày mai anh cứ cố gắng hết sức là được rồi. Thật ra việc thắng thua cũng không có gì to tát cả, cảnh vật xung quanh núi Vụ Ẩn xinh đẹp như vậy và còn có rất nhiều quyển sách kinh điển về y học quý giá có thể cho anh đọc, ba năm sẽ trôi qua nhanh thôi.”
Sau khi Vũ Nhuận Nguyệt nói xong, cô ta chạy như bay rời khỏi nơi này.
Nhìn bóng dáng nhấp nhô của Vũ Nhuận Nguyệt biến mất trong từng cây sâu thăm thẳm, trong lòng Trần Gia Bảo càng cảm thấy tò mò hơn. Anh lẩm bẩm nói “Nghe ý trong lời nói của cô ta giống như chắc chắn mình sẽ thua vậy. Chẳng hiểu ra sao cả, đúng là một người phụ nữ kỳ lạ.”
Ngay sau đó anh lại đi về chăn nệm của mình mà bắt đầy ngồi xuống thiền, nơi này linh khí rất nồng nặc, không thể uổng công vô ích được. Rất nhanh sau đó anh đã tiến vào trong ranh giới tâm linh, tự động hút những linh khí nồng nặc ở xung quanh mình.
Nhưng khoảng mười hai giờ đêm, Khương Ngọc khẽ đẩy mở cửa phòng và đi về phía Thiên Trúc Viện.
Vào ban ngày khi cô ta nhìn thấy y thuật ngịch thiên của Trần Gia Bảo, cô ta lại nhớ Hồng Yến Nhi từng nói có lẽ Trần Phi Vũ không trúng “Huyền Âm Xuyên Tràng Đan.”
Vì vậy với sự nghi ngờ của mình, Khương Ngọc muốn đi đến Thiên Trúc Mộng để xác nhận lại lần nữa.
Rất nhanh sau đó Khương Ngọc đã đi đến bên ngoài Thiên Trúc Viện. Vừa đi vào trong sân thanh tịch và đẹp, đột nhiên cô ta nghe thấy từng tiếng kêu đau đớn vang lên từ trong căn phòng.
Lẽ nào Trần Gia Bảo thật sự trúng độc Huyền Âm Xuyên Tràng Đan rồi?”
Ngay lập tức Khương Ngọc dừng bước lại, vừa định quay người rời đi thì đột nhiên một suy nghĩ lóe lên. Mặc dù y thuật của cô ta không bằng Trần Gia Bảo, nhưng nói không chừng có thể đúng lúc giúp đỡ Trần Gia Bảo. Ít nhất cô ta có thể giúp Trần Gia Bảo giảm bớt cơn đau đớn cũng được rồi.
Nghĩ đến đây, Khương Ngọc liền đưa tay ra gõ cửa ba lần. Sau gió giọng nói trong trẻo vang lên: “Trần Gia Bảo, tôi vào trong nhé.”
Một giây sau cô ta đẩy cửa bước vào, đột nhiên vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.
Chỉ thấy Ngô Thanh đang ngồi vén tay áo lên ở trên giường, bôi thuốc tiệt trùng lên trên cánh tay của mình. Mà khắp người Ngô Thanh đều chằng chịt vết thương, ngay cả trên quần áo cũng có đầu dấu chân. Nhìn dáng vẻ của anh ta vô cùng nhếch nhác thảm hại.
Trong căn phòng nào có bóng dáng của Trần Gia Bảo?
Ngô Thanh nhìn thấy Khương ộng đột nhiên đẩy cửa đi vào thì cũng giật nảy mình, khinh ngạc nói: “Ngọc Ngọc? Em… Sao em lại đến Thiên Trúc Viện?”
Cho nên dưới sự hổ thẹn áy náy, Vũ Nhuận Nguyệt chỉ có thể hỏi Trần Gia Bảo muốn gì rồi dùng cách khác để đền bù cho Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo xoa xoa cằm, luôn cảm thấy tối hôm nay Vũ Nhuận Nguyệt rất kỳ lạ. Vì vậy anh không kìm được mà nhìn người đẹp trước mặt từ trên xuống dưới với ánh mắt tò mò.
Vũ Nhuận Nguyệt vốn có vẻ đẹp môi hồng răng trắng, xinh đẹp lay động lòng người. Hôm nay dưới ánh trăng tinh khiết sáng rực rỡ, dường như xung quanh người cô ta đều được khoác lên lớp ánh sáng mỏng, cô ta giống như yêu ma dưới trăng với vẻ đẹp khiến người ta choáng nghợp.
Cho dù Trần Gia Bảo từng nhìn thấy rất nhiều người đủ mọi dáng vẻ, nhưng lúc này trong lòng anh vẫn dâng trào cảm giác kinh động.
Cho nên trong đôi mắt Trần Gia Bảo toát lên vẻ tán thưởng không hề che giấu gì.
Trong lòng Vũ Nhuận Nguyệt nhảy dựng lên, nhìn ánh mắt của Trần Gia Bảo, lẽ nào thứ anh ta muốn nhất chính là mình sao?
“Anh… Anh đừng có mà suy nghĩ lung tung. Bây giờ trời đã tối rồi, tôi đi về trước đây, khi nào anh suy nghĩ nghiêm túc thì nói với tôi. À đúng rồi, trận thi đấu ngày mai anh cứ cố gắng hết sức là được rồi. Thật ra việc thắng thua cũng không có gì to tát cả, cảnh vật xung quanh núi Vụ Ẩn xinh đẹp như vậy và còn có rất nhiều quyển sách kinh điển về y học quý giá có thể cho anh đọc, ba năm sẽ trôi qua nhanh thôi.”
Sau khi Vũ Nhuận Nguyệt nói xong, cô ta chạy như bay rời khỏi nơi này.
Nhìn bóng dáng nhấp nhô của Vũ Nhuận Nguyệt biến mất trong từng cây sâu thăm thẳm, trong lòng Trần Gia Bảo càng cảm thấy tò mò hơn. Anh lẩm bẩm nói “Nghe ý trong lời nói của cô ta giống như chắc chắn mình sẽ thua vậy. Chẳng hiểu ra sao cả, đúng là một người phụ nữ kỳ lạ.”
Ngay sau đó anh lại đi về chăn nệm của mình mà bắt đầy ngồi xuống thiền, nơi này linh khí rất nồng nặc, không thể uổng công vô ích được. Rất nhanh sau đó anh đã tiến vào trong ranh giới tâm linh, tự động hút những linh khí nồng nặc ở xung quanh mình.
Nhưng khoảng mười hai giờ đêm, Khương Ngọc khẽ đẩy mở cửa phòng và đi về phía Thiên Trúc Viện.
Vào ban ngày khi cô ta nhìn thấy y thuật ngịch thiên của Trần Gia Bảo, cô ta lại nhớ Hồng Yến Nhi từng nói có lẽ Trần Phi Vũ không trúng “Huyền Âm Xuyên Tràng Đan.”
Vì vậy với sự nghi ngờ của mình, Khương Ngọc muốn đi đến Thiên Trúc Mộng để xác nhận lại lần nữa.
Rất nhanh sau đó Khương Ngọc đã đi đến bên ngoài Thiên Trúc Viện. Vừa đi vào trong sân thanh tịch và đẹp, đột nhiên cô ta nghe thấy từng tiếng kêu đau đớn vang lên từ trong căn phòng.
Lẽ nào Trần Gia Bảo thật sự trúng độc Huyền Âm Xuyên Tràng Đan rồi?”
Ngay lập tức Khương Ngọc dừng bước lại, vừa định quay người rời đi thì đột nhiên một suy nghĩ lóe lên. Mặc dù y thuật của cô ta không bằng Trần Gia Bảo, nhưng nói không chừng có thể đúng lúc giúp đỡ Trần Gia Bảo. Ít nhất cô ta có thể giúp Trần Gia Bảo giảm bớt cơn đau đớn cũng được rồi.
Nghĩ đến đây, Khương Ngọc liền đưa tay ra gõ cửa ba lần. Sau gió giọng nói trong trẻo vang lên: “Trần Gia Bảo, tôi vào trong nhé.”
Một giây sau cô ta đẩy cửa bước vào, đột nhiên vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.
Chỉ thấy Ngô Thanh đang ngồi vén tay áo lên ở trên giường, bôi thuốc tiệt trùng lên trên cánh tay của mình. Mà khắp người Ngô Thanh đều chằng chịt vết thương, ngay cả trên quần áo cũng có đầu dấu chân. Nhìn dáng vẻ của anh ta vô cùng nhếch nhác thảm hại.
Trong căn phòng nào có bóng dáng của Trần Gia Bảo?
Ngô Thanh nhìn thấy Khương ộng đột nhiên đẩy cửa đi vào thì cũng giật nảy mình, khinh ngạc nói: “Ngọc Ngọc? Em… Sao em lại đến Thiên Trúc Viện?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.