Chương 1943
Hoa Khôi
23/05/2022
Trên sân đấu chính, Vũ Trầm Minh khẽ cau mày, trầm giọng ngạc nhiên:
“Long Trạch Việt? Còn có Phương Hàn Diệc? Cả hai cùng đến núi Vụ Ẩn vào
lúc này, chẳng lẽ bọn họ cũng sẽ tham gia cuộc thi Đông y sao?”
Long Trạch Việt là thiếu gia thứ hai của Nhà họ Long, nghe nói từ nhỏ đã được Nhà họ Long huấn luyện nghiêm khắc, dù là y thuật, độc dược hay võ công thì hắn đều có cấp bậc cao cấp nhất trong số đám bạn cùng lứa, còn Phương Hàn Diệc cũng nổi tiếng trong thế hệ trẻ của gia tộc nhà họ Phương, nhân vật được cho là có thể so sánh với Vũ Nhược Uyên. Nếu hai người họ cũng đến tham gia cuộc thi đấu Đông Y, thì cuộc thi hôm nay có thể sẽ là một trận sóng dữ dội quyết liệt.”
Giọng nói của ông ta rất nhỏ, nhưng Trần Gia Bảo đứng bên cạnh lại nghe rõ từng chữ một, Long Trạch Việt, nhị thiếu gia của Nhà họ Long? Còn có Phương Hàn Diệc của nhà họ Phương? Như vậy nghĩa là, người từ nhà họ Long và nhà họ Phương của Quỷ Y Môn cũng đã xuất hiện.
Trần Gia Bảo khẽ cau mày, Long Trạch Việt là quá đủ rồi, mặc dù nhà họ Long là gia tộc lớn nhất trong Quỷ Y Môn, nhưng Trần Gia Bảo không hề quan tâm đến điều đó, điều anh thực sự khiến Trần Gia Bảo quan tâm chính là Phương Hàn Diệc của nhà họ Phương.
Bởi vì nhà họ Phương biết thân phận thật của Trần Gia Bảo và cũng biết rằng Trần Gia Bảo có Thiên Hành Cửu Châm nếu Phương Hàn Diệc nói bí mật của Trần Gia Bảo trong cuộc thi đấu Đông Y lần này, đến lúc đó dưới sự cám dỗ của Thiên Hành Cửu Châm, nói không chừng cả nhà họ Vũ sẽ trở thành kẻ thù với anh, để giành lấy Thiên Hành Cửu Châm.
Thật là sóng này chưa lặng mà sóng khác mạnh hơn đã ập tới!
“Chị, chị nói bọn họ tới làm gì?” Vũ Hoàng Việt nhỏ giọng hỏi.
Võ Nhuận Nguyệt bĩu môi, nói: “Tôi chỉ từng gặp hai người bọn họ một lần, tuy nhiên không có ấn tượng gì tốt, nhất là Phương Hàn Diệc kia, rõ ràng cũng là cậu hai Phượng có mặt mũi trong hàng chính thất của nhà họ Phương, hơn nữa thực lực bản thân cũng không tệ, nhưng lại cứ đi theo cái tên khốn khiếp Long Trạch Việt kia, chuyện gì cũng theo Long Trạch Việt như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, rất giống đồ theo đuôi, thật là làm cho người ta khinh thường.
Tuy nhiên cái người Long Trạch Việt này lại không thể khinh thường, là người thừa kế thứ hai nhà họ Long, nên thực lực của anh ta siêu phàm, tuy còn trẻ tuổi nhưng tu vi võ đạo đã đến “Tông sư sơ kỳ”, là một thiên tài võ đạo chân chính, hơn nữa nghe nói y thuật của anh ta cũng rất cao siêu, tuyệt đối là một tên kình địch.
Lần này lúc anh ta tới cuộc tranh tài trung y ở núi Vụ Ẩn chọn chúng ta, đoán chừng là tới phá quán, nhân cơ hội làm bẽ mặt mũi nhà họ Vũ chúng ta, hừ, thật là một tên tiểu nhân!”
Mắt Vũ Hoàng Việt sáng lên, nói: “Nhưng anh ta sẽ không ngờ tới, quán quân cuộc tranh tài trung y lần này là Trần Gia Bảo, anh ta cùng Trần Gia Bảo ngang tài ngang sức, nên nếu đấu với nhau thì chính là Sao Hỏa va vào Trái Đất, với y thuật siêu phàm của Trần Gia Bảo, Trần Gia Bảo tuyệt đối có thể đạp Long Trạch Việt, ha ha, thật sự sảng khoái!”
Nhà họ Vũ là gia tộc thứ nhất đếm ngược trong Quỷ Y Môn, đã sớm không vừa mắt ba gia tộc xếp trước, nếu Trần Gia Bảo có thể đạp đổ Long Trạch Việt, tất nhiên là Vũ Hoàng Việt rất vui vẻ.
Bên kia, trong lòng Vũ Vô Song cũng vui mừng, chỉ là chuyện ông ta mừng, không giống với Vũ Hoàng Việt.
Trước kia ông ta đang rầu rĩ, xem làm thế nào mới có thể tìm được lý do thích hợp để không giao Vọng Ngọc Chi cho Trần Gia Bảo, không ngờ Long Trạch Việt và Phương Hàn Diệc lại qua đây phá rối.
“Đúng là lúc buồn ngủ còn có người đưa gối tới, bọn họ tới thật là kip thời, nếu bọn họ cũng yêu cầu tham gia cuộc tranh tài trung y thì dù không thể thắng Trần Gia Bảo, chí ít cũng có thể làm cuộc thi đấu lại nổi sóng, mà mình cũng có đủ không gian để nghĩ biện pháp không cho Trần Gia Bảo có được Vọng Ngọc Chi.”
Vũ Vô Song nghĩ tới đây, khóe miệng ông ta lộ ra nụ cười, mặc dù nhà họ Vũ luôn luôn không hợp với nhà họ Phương, tuy nhiên, bây giờ ông ta nhìn hai người Phương Hàn Diệc lại cảm thấy đặc biệt thuận mắt.
Long Trạch Việt là thiếu gia thứ hai của Nhà họ Long, nghe nói từ nhỏ đã được Nhà họ Long huấn luyện nghiêm khắc, dù là y thuật, độc dược hay võ công thì hắn đều có cấp bậc cao cấp nhất trong số đám bạn cùng lứa, còn Phương Hàn Diệc cũng nổi tiếng trong thế hệ trẻ của gia tộc nhà họ Phương, nhân vật được cho là có thể so sánh với Vũ Nhược Uyên. Nếu hai người họ cũng đến tham gia cuộc thi đấu Đông Y, thì cuộc thi hôm nay có thể sẽ là một trận sóng dữ dội quyết liệt.”
Giọng nói của ông ta rất nhỏ, nhưng Trần Gia Bảo đứng bên cạnh lại nghe rõ từng chữ một, Long Trạch Việt, nhị thiếu gia của Nhà họ Long? Còn có Phương Hàn Diệc của nhà họ Phương? Như vậy nghĩa là, người từ nhà họ Long và nhà họ Phương của Quỷ Y Môn cũng đã xuất hiện.
Trần Gia Bảo khẽ cau mày, Long Trạch Việt là quá đủ rồi, mặc dù nhà họ Long là gia tộc lớn nhất trong Quỷ Y Môn, nhưng Trần Gia Bảo không hề quan tâm đến điều đó, điều anh thực sự khiến Trần Gia Bảo quan tâm chính là Phương Hàn Diệc của nhà họ Phương.
Bởi vì nhà họ Phương biết thân phận thật của Trần Gia Bảo và cũng biết rằng Trần Gia Bảo có Thiên Hành Cửu Châm nếu Phương Hàn Diệc nói bí mật của Trần Gia Bảo trong cuộc thi đấu Đông Y lần này, đến lúc đó dưới sự cám dỗ của Thiên Hành Cửu Châm, nói không chừng cả nhà họ Vũ sẽ trở thành kẻ thù với anh, để giành lấy Thiên Hành Cửu Châm.
Thật là sóng này chưa lặng mà sóng khác mạnh hơn đã ập tới!
“Chị, chị nói bọn họ tới làm gì?” Vũ Hoàng Việt nhỏ giọng hỏi.
Võ Nhuận Nguyệt bĩu môi, nói: “Tôi chỉ từng gặp hai người bọn họ một lần, tuy nhiên không có ấn tượng gì tốt, nhất là Phương Hàn Diệc kia, rõ ràng cũng là cậu hai Phượng có mặt mũi trong hàng chính thất của nhà họ Phương, hơn nữa thực lực bản thân cũng không tệ, nhưng lại cứ đi theo cái tên khốn khiếp Long Trạch Việt kia, chuyện gì cũng theo Long Trạch Việt như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, rất giống đồ theo đuôi, thật là làm cho người ta khinh thường.
Tuy nhiên cái người Long Trạch Việt này lại không thể khinh thường, là người thừa kế thứ hai nhà họ Long, nên thực lực của anh ta siêu phàm, tuy còn trẻ tuổi nhưng tu vi võ đạo đã đến “Tông sư sơ kỳ”, là một thiên tài võ đạo chân chính, hơn nữa nghe nói y thuật của anh ta cũng rất cao siêu, tuyệt đối là một tên kình địch.
Lần này lúc anh ta tới cuộc tranh tài trung y ở núi Vụ Ẩn chọn chúng ta, đoán chừng là tới phá quán, nhân cơ hội làm bẽ mặt mũi nhà họ Vũ chúng ta, hừ, thật là một tên tiểu nhân!”
Mắt Vũ Hoàng Việt sáng lên, nói: “Nhưng anh ta sẽ không ngờ tới, quán quân cuộc tranh tài trung y lần này là Trần Gia Bảo, anh ta cùng Trần Gia Bảo ngang tài ngang sức, nên nếu đấu với nhau thì chính là Sao Hỏa va vào Trái Đất, với y thuật siêu phàm của Trần Gia Bảo, Trần Gia Bảo tuyệt đối có thể đạp Long Trạch Việt, ha ha, thật sự sảng khoái!”
Nhà họ Vũ là gia tộc thứ nhất đếm ngược trong Quỷ Y Môn, đã sớm không vừa mắt ba gia tộc xếp trước, nếu Trần Gia Bảo có thể đạp đổ Long Trạch Việt, tất nhiên là Vũ Hoàng Việt rất vui vẻ.
Bên kia, trong lòng Vũ Vô Song cũng vui mừng, chỉ là chuyện ông ta mừng, không giống với Vũ Hoàng Việt.
Trước kia ông ta đang rầu rĩ, xem làm thế nào mới có thể tìm được lý do thích hợp để không giao Vọng Ngọc Chi cho Trần Gia Bảo, không ngờ Long Trạch Việt và Phương Hàn Diệc lại qua đây phá rối.
“Đúng là lúc buồn ngủ còn có người đưa gối tới, bọn họ tới thật là kip thời, nếu bọn họ cũng yêu cầu tham gia cuộc tranh tài trung y thì dù không thể thắng Trần Gia Bảo, chí ít cũng có thể làm cuộc thi đấu lại nổi sóng, mà mình cũng có đủ không gian để nghĩ biện pháp không cho Trần Gia Bảo có được Vọng Ngọc Chi.”
Vũ Vô Song nghĩ tới đây, khóe miệng ông ta lộ ra nụ cười, mặc dù nhà họ Vũ luôn luôn không hợp với nhà họ Phương, tuy nhiên, bây giờ ông ta nhìn hai người Phương Hàn Diệc lại cảm thấy đặc biệt thuận mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.