Chương 1966
Hoa Khôi
23/05/2022
Khóe môi Vũ Vô Song nhếch lên nụ cười lạnh lẽo, đột nhiên nhảy xuống
từ trên đài chủ trì. Ông ta đột nhiên lao về phía Trần Gia Bảo giống như con con chim đại đàng đang bay lượn trên không trung.
Tốc độ rất nhanh, khí thế phi phàm.
Dường như khí lực mạnh mẽ từ trên trời rơi xuống đang chèn ép Trần Gia Bảo, chèn ép khiến nền đất dưới chân Trần Gia Bảo lần lượt vỡ vụn.
Cùng lúc đó, Vũ Trầm Minh, Vũ Cửu Bảo và hai người lãnh đạo của hai chi nhánh khác trong nhà họ Vũ là Vũ Hải Thanh và Vũ Văn Uyên cũng theo sát phía sau, bốn người họ cùng lao đến chỗ Trần Gia Bảo.
Vừa mới ra tay đã là sự bao vây liên kết của ngũ đại cường giả, sự đối đãi này cho dù có nhìn toàn bộ tỉnh Trung Thiên cũng không có mấy người có tư cách như vậy.
Mọi người ở xung quanh đều kinh ngạc, cho dù đứng cách đó mười mấy mét cũng vẫn bị khí lực vô cùng mạnh của năm người Vũ Vô Song bóp nghẹt đến nỗi lồng ngực khó chịu, vẻ mặt tái nhợt. Bọn họ dần dần lùi về phía sau giống như thủy triều rút, hơn nữa trong lòng vô cùng kinh hãi, quả nhiên sức mạnh của năm cường già truyền kỳ trong nhà họ Vũ thật sự rất kinh khủng!
Trần Gia Bảo đứng ở vị trí trung tâm nhất trong khí lực của ngũ đại cường giả, vì vậy áp lực mà anh phải chịu cũng lớn nhất.
Quần áo của anh bay phấp phới, nền đất ở xung quanh trong vòng năm mét lần lượt bị cán thành bột mịn, nhìn thoáng qua thôi cũng phát hoảng.
Nhưng áp lực càng lớn thì càng kích thích máu huyết của Trần Gia Bảo.
Đôi mắt anh ngập tràn vẻ hiếu chiến hào hùng, anh đột nhiên giơ tay lên và búng ngón tay. Chỉ nghe thấy tiếng ba âm thanh xé gió “vèo vèo vèo”, ba đường kiếm sắc bén màu trắng bắn ra và lần lượt bay về phía ba người Vũ Trầm Minh, Vũ Văn Uyên và Vũ Hải Thanh.
Tu vi của ba người Vũ Trầm Minh đều nằm ở “Bán Bước Truyền Kỳ” và bọn họ cùng lắm cũng sàn sàn như Trần Ga Bảo. Mặc dù kiếm khí của Trần Gia Bảo không thể nào uy hiếp được mạng sống của bọn họ nhưng nó vẫn gây cản trở một chút cho ba người bọn họ.
Cơ thể của ba người bọn họ đã lặng lẽ đáp xuống phía sau Vũ Vô Song và Vũ Cửu minh, tình thế bị ngũ đại cao thủ bao vây và chỉ xuất hiện một kẽ hở.
Trần Gia Bảo hiểu rất rõ, nếu như thật sự để cho năm người Vũ Vô Song tạo ra thế bao vây thì anh chắc chắn sẽ bị vây vào trong tình cảnh vô cùng bị động. Điều đó đối với Trần Gia Bảo mà nói vô cùng bất động, vì vậy anh mới khai triển ba đường kiếm khí để ngăn cản ba người Vũ Trầm Minh một chút.
Nhân lúc này, Trần Gia Bảo đột nhiên tay làm thành hình kiếm mà nhảy lên, sau đó lao về phía Vũ Vô Song từ trên không trung.
Vũ Vô Song không hề sợ hãi mà ngược lại còn bật cười lớn nói: “Trận đấu lần trước vẫn chưa phân thắng bại, lần này hãy xem tôi xử lý cậu như thế nào!”
Nói rồi đôi mắt ông ta lóe lên ánh sáng, bàn tay phải nắm chặt lại trong không trung. Sau đó ông ta làm thế Thái Sơn áp đỉnh và lao về phía Trần Gia Bảo.
Sức đấm rất mạnh lao ầm ầm về phía Trần Gia Bảo, đánh đến nỗi hai gò má của Trần Gia Bảo hơi lâm dâm đau.
Mà Vũ Cửu Bảo cũng đã đi đến Trần Gia Bảo đang đợi ở phía dưới, vận hết chân nguyên dồi dào trong cơ thể mình. Bộ quần áo của ông ta không cánh mà bay, chỉ đợi Trần Gia Bảo bị Vũ Vô Song đấm một quyền thì ông ta sẽ lập tức dùng hết sức mình, tranh thủ đánh trọng thương Trần Gia Bảo.
“Dựa vào ông sao? Không thể làm được đâu.”
Giọng nói khinh thường của Trần Gia Bảo vang lên trong không trung, hoàn toàn không đến xỉa đến quyền phong mãnh liệt đó. Anh lao đến trước mặt Vũ Lâm Giang, đồng thời đột nhiên giơ nắm đấm bên tay trái ra và lao vào nắm đấm đang tiến đến của Vũ lâm Giang.
Hai quả đấm của hai cường giả mạnh nhất va chạm vào nhau cũng không có xảy ra tình hình long trời lở đất giống như mọi người tưởng tượng, ngược lại nó lại vô cùng bình tĩnh. Cho dù là khí lực hay là quyền cương thì cũng không có chuyện gì xảy ra cả, nó giống như nắm đấm của hai người bình thường đang lao vào nhau.
Tốc độ rất nhanh, khí thế phi phàm.
Dường như khí lực mạnh mẽ từ trên trời rơi xuống đang chèn ép Trần Gia Bảo, chèn ép khiến nền đất dưới chân Trần Gia Bảo lần lượt vỡ vụn.
Cùng lúc đó, Vũ Trầm Minh, Vũ Cửu Bảo và hai người lãnh đạo của hai chi nhánh khác trong nhà họ Vũ là Vũ Hải Thanh và Vũ Văn Uyên cũng theo sát phía sau, bốn người họ cùng lao đến chỗ Trần Gia Bảo.
Vừa mới ra tay đã là sự bao vây liên kết của ngũ đại cường giả, sự đối đãi này cho dù có nhìn toàn bộ tỉnh Trung Thiên cũng không có mấy người có tư cách như vậy.
Mọi người ở xung quanh đều kinh ngạc, cho dù đứng cách đó mười mấy mét cũng vẫn bị khí lực vô cùng mạnh của năm người Vũ Vô Song bóp nghẹt đến nỗi lồng ngực khó chịu, vẻ mặt tái nhợt. Bọn họ dần dần lùi về phía sau giống như thủy triều rút, hơn nữa trong lòng vô cùng kinh hãi, quả nhiên sức mạnh của năm cường già truyền kỳ trong nhà họ Vũ thật sự rất kinh khủng!
Trần Gia Bảo đứng ở vị trí trung tâm nhất trong khí lực của ngũ đại cường giả, vì vậy áp lực mà anh phải chịu cũng lớn nhất.
Quần áo của anh bay phấp phới, nền đất ở xung quanh trong vòng năm mét lần lượt bị cán thành bột mịn, nhìn thoáng qua thôi cũng phát hoảng.
Nhưng áp lực càng lớn thì càng kích thích máu huyết của Trần Gia Bảo.
Đôi mắt anh ngập tràn vẻ hiếu chiến hào hùng, anh đột nhiên giơ tay lên và búng ngón tay. Chỉ nghe thấy tiếng ba âm thanh xé gió “vèo vèo vèo”, ba đường kiếm sắc bén màu trắng bắn ra và lần lượt bay về phía ba người Vũ Trầm Minh, Vũ Văn Uyên và Vũ Hải Thanh.
Tu vi của ba người Vũ Trầm Minh đều nằm ở “Bán Bước Truyền Kỳ” và bọn họ cùng lắm cũng sàn sàn như Trần Ga Bảo. Mặc dù kiếm khí của Trần Gia Bảo không thể nào uy hiếp được mạng sống của bọn họ nhưng nó vẫn gây cản trở một chút cho ba người bọn họ.
Cơ thể của ba người bọn họ đã lặng lẽ đáp xuống phía sau Vũ Vô Song và Vũ Cửu minh, tình thế bị ngũ đại cao thủ bao vây và chỉ xuất hiện một kẽ hở.
Trần Gia Bảo hiểu rất rõ, nếu như thật sự để cho năm người Vũ Vô Song tạo ra thế bao vây thì anh chắc chắn sẽ bị vây vào trong tình cảnh vô cùng bị động. Điều đó đối với Trần Gia Bảo mà nói vô cùng bất động, vì vậy anh mới khai triển ba đường kiếm khí để ngăn cản ba người Vũ Trầm Minh một chút.
Nhân lúc này, Trần Gia Bảo đột nhiên tay làm thành hình kiếm mà nhảy lên, sau đó lao về phía Vũ Vô Song từ trên không trung.
Vũ Vô Song không hề sợ hãi mà ngược lại còn bật cười lớn nói: “Trận đấu lần trước vẫn chưa phân thắng bại, lần này hãy xem tôi xử lý cậu như thế nào!”
Nói rồi đôi mắt ông ta lóe lên ánh sáng, bàn tay phải nắm chặt lại trong không trung. Sau đó ông ta làm thế Thái Sơn áp đỉnh và lao về phía Trần Gia Bảo.
Sức đấm rất mạnh lao ầm ầm về phía Trần Gia Bảo, đánh đến nỗi hai gò má của Trần Gia Bảo hơi lâm dâm đau.
Mà Vũ Cửu Bảo cũng đã đi đến Trần Gia Bảo đang đợi ở phía dưới, vận hết chân nguyên dồi dào trong cơ thể mình. Bộ quần áo của ông ta không cánh mà bay, chỉ đợi Trần Gia Bảo bị Vũ Vô Song đấm một quyền thì ông ta sẽ lập tức dùng hết sức mình, tranh thủ đánh trọng thương Trần Gia Bảo.
“Dựa vào ông sao? Không thể làm được đâu.”
Giọng nói khinh thường của Trần Gia Bảo vang lên trong không trung, hoàn toàn không đến xỉa đến quyền phong mãnh liệt đó. Anh lao đến trước mặt Vũ Lâm Giang, đồng thời đột nhiên giơ nắm đấm bên tay trái ra và lao vào nắm đấm đang tiến đến của Vũ lâm Giang.
Hai quả đấm của hai cường giả mạnh nhất va chạm vào nhau cũng không có xảy ra tình hình long trời lở đất giống như mọi người tưởng tượng, ngược lại nó lại vô cùng bình tĩnh. Cho dù là khí lực hay là quyền cương thì cũng không có chuyện gì xảy ra cả, nó giống như nắm đấm của hai người bình thường đang lao vào nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.