Chương 1969
Hoa Khôi
23/05/2022
Thay vì ngồi đợi bị những người này bao vây, vậy chi bằng lựa chọn chủ động ra tay.
Trần Gia Bảo định đánh bại ba người Vũ Hải Thanh yếu nhất trong năm người trước tiên, đến khi đó sẽ đối mặt tiến đánh hai người Vũ Vô Song và Vũ Cửu Bảo. Như vậy anh sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Trước kiếm khí sắc bén của Trần Gia Bảo, Vũ Trầm Minh khẽ nhíu mày, trong lòng nghĩ cho dù có đỡ được thì ông ta cũng phải chịu thiệt một chút. Nói không chừng ông ta còn bị Trần Gia Bảo bắt được kẽ hở.
Nghĩ đến điều này, chân phải của ông ta bỗng nhiên đạp xuống đất. Vùng đất cứng rắn đột nhiên vỡ vụn, đồng thời có vô số đá vụn to như bàn tay lần lượt bị đánh bay lên không trung.
Vũ Trầm Minh bắn ngón tay liên hồi, lần lượt bắn lên từng khối đá bay lung tung.
Bỗng nhiên mấy miếng đá vỡ được bọc bởi nội công của ông ta, sau đó lần lượt hứng lấy kiếm khí của Trần Gia Bảo và vang lên tiếng xé gió “vèo vèo” trong không trung.
Mỗi một miếng đá vụn lao vào kiếm khí nên tốc độ và sức mạnh của kiếm khí bị giảm đi một chút. Sau khi sáu miếng đá bị kiếm khí đánh nát, kiếm khí cũng tan biến trong không trung.
Mà Trần Gia Bảo đã nhân cơ hội này kéo dài thời gian của Vũ Trầm Minh, chỉ trong nháy mắt anh lao đến hai người Vũ Văn Uyên và Vũ Hải Thanh, kiếm khí ở ngón tay lóe lên ánh sáng chói lóa lao đến ngực Vũ Hải Thanh.
Cũng vào lúc này, Vũ Văn Uyên nhân cơ hội này mà khẽ hét lên một tiếng, lao một quyền đến giữa lưng Trần Gia Bảo để giải nguy cho Vũ Hải Thanh.
Quyền gió rất mạnh và dữ dội, vì vậy khiến cho bộ quần áo sau lưng Trần Gia Bảo bị bay lên rồi bị đánh đến nỗi xuất hiện cả dấu quyền. Nếu như Trần Gia Bảo không kịp thời thu chiêu lại và lùi về phía sau, Vũ Văn Uyên đã nhân cơ hội này khiến Trần Gia Bảo bị thương nặng.
Vũ Hải Thanh khẽ nhíu mày, suy nghĩ trong đầu thay đổi nhanh trong chớp mắt. Tu vi của Trần Gia Bảo cũng là “Bán Bước Truyền Kỳ?” giống như anh ta, theo lý mà nói sức mạnh của Trần gia Bảo sàn sàn giống như anh ta, vì vậy anh ta chắc chắn có thể đỡ được chiêu này của Trần Gia Bảo một cách dễ dàng.
Nhưng vừa nãy khi Trần Gia Bảo đấu với Vũ Cửu Bảo, chẳng những anh không rơi vào thế bất lợi mà ngược lại còn làm Vũ Cửu Bảo bị thương. Điều đó đã chứng minh sức mạnh của Trần Gia Bảo chắc chắn có chỗ đặc biệt, nếu như anh ta tùy tiện tiếp chiêu thì nói không chừng sẽ bị bất lợi.
Trong lúc khó khăn phải tự cứu lấy mạng mình đã, trước hết cứ né tránh rồi nói sau.
Vũ Hải Thanh lập tức đưa ra quyết định, lúc này anh ta liền lùi lại phía sau và đồng thời đề phòng kiếm khí có thể phóng ra từ ngón tay Trần Gia Bảo.
Nhưng mà kiếm chỉ của Trần Gia Bảo chỉ lóe lên ánh sáng. Vũ Hải Thanh vừa mới lùi về phía sau, Trần Gia Bảo lập tức xoay gót chân, quay người lao đến Vũ Văn Uyên ở phía sau. Bàn tay trái của anh chặn được nắm đấm của Vũ Văn Uyên một cách vững chắc, đồng kiếm chỉ của bàn tay phải lóe lên một đường sáng lao về phía Vũ Văn Uyên.
“Chỉ là một chút tài mọn, cũng không chỉ có một mình anh là người biết sử dụng kiếm khí.” Vũ Văn Uyên liên tục nở nụ cười lạnh, tay phải vẫn liều mạng đánh vào nắm đấm của Trần Gia Bảo. Đồng thời anh ta cũng bắn kiếm khí ra, hứng lấy kiếm chỉ của Trần Gia Bảo.
Đây đều là lối đánh lấy cứng chọi cứng, bởi vì Vũ Văn Uyên hoàn toàn không đánh lại được Trần Gia Bảo, đồng thời chỉ cần anh ta dây dưa với Trần Gia Bảo một chút thì đám người Vũ Vô Song sẽ chạy đến bao vây tấn công. Đến lúc đó Trần Gia Bảo nhất định sẽ thua.
Nghĩ đến đây, khóe môi của Vũ Văn Uyên đã nhếch lên nụ cười đắc ý.
Đột nhiên tình hình thay đổi.
Vũ Văn Uyên chỉ cảm thấy trên tay trái của Trần Gia Bảo đột nhiên chuyển thành lực hút rất mạnh, nội công trên nắm đấm của anh ta bị Trần Gia Bảo không ngừng hút lấy. Vì vậy vẻ mặt của anh ta thay đổi rất lớn.
Trần Gia Bảo định đánh bại ba người Vũ Hải Thanh yếu nhất trong năm người trước tiên, đến khi đó sẽ đối mặt tiến đánh hai người Vũ Vô Song và Vũ Cửu Bảo. Như vậy anh sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Trước kiếm khí sắc bén của Trần Gia Bảo, Vũ Trầm Minh khẽ nhíu mày, trong lòng nghĩ cho dù có đỡ được thì ông ta cũng phải chịu thiệt một chút. Nói không chừng ông ta còn bị Trần Gia Bảo bắt được kẽ hở.
Nghĩ đến điều này, chân phải của ông ta bỗng nhiên đạp xuống đất. Vùng đất cứng rắn đột nhiên vỡ vụn, đồng thời có vô số đá vụn to như bàn tay lần lượt bị đánh bay lên không trung.
Vũ Trầm Minh bắn ngón tay liên hồi, lần lượt bắn lên từng khối đá bay lung tung.
Bỗng nhiên mấy miếng đá vỡ được bọc bởi nội công của ông ta, sau đó lần lượt hứng lấy kiếm khí của Trần Gia Bảo và vang lên tiếng xé gió “vèo vèo” trong không trung.
Mỗi một miếng đá vụn lao vào kiếm khí nên tốc độ và sức mạnh của kiếm khí bị giảm đi một chút. Sau khi sáu miếng đá bị kiếm khí đánh nát, kiếm khí cũng tan biến trong không trung.
Mà Trần Gia Bảo đã nhân cơ hội này kéo dài thời gian của Vũ Trầm Minh, chỉ trong nháy mắt anh lao đến hai người Vũ Văn Uyên và Vũ Hải Thanh, kiếm khí ở ngón tay lóe lên ánh sáng chói lóa lao đến ngực Vũ Hải Thanh.
Cũng vào lúc này, Vũ Văn Uyên nhân cơ hội này mà khẽ hét lên một tiếng, lao một quyền đến giữa lưng Trần Gia Bảo để giải nguy cho Vũ Hải Thanh.
Quyền gió rất mạnh và dữ dội, vì vậy khiến cho bộ quần áo sau lưng Trần Gia Bảo bị bay lên rồi bị đánh đến nỗi xuất hiện cả dấu quyền. Nếu như Trần Gia Bảo không kịp thời thu chiêu lại và lùi về phía sau, Vũ Văn Uyên đã nhân cơ hội này khiến Trần Gia Bảo bị thương nặng.
Vũ Hải Thanh khẽ nhíu mày, suy nghĩ trong đầu thay đổi nhanh trong chớp mắt. Tu vi của Trần Gia Bảo cũng là “Bán Bước Truyền Kỳ?” giống như anh ta, theo lý mà nói sức mạnh của Trần gia Bảo sàn sàn giống như anh ta, vì vậy anh ta chắc chắn có thể đỡ được chiêu này của Trần Gia Bảo một cách dễ dàng.
Nhưng vừa nãy khi Trần Gia Bảo đấu với Vũ Cửu Bảo, chẳng những anh không rơi vào thế bất lợi mà ngược lại còn làm Vũ Cửu Bảo bị thương. Điều đó đã chứng minh sức mạnh của Trần Gia Bảo chắc chắn có chỗ đặc biệt, nếu như anh ta tùy tiện tiếp chiêu thì nói không chừng sẽ bị bất lợi.
Trong lúc khó khăn phải tự cứu lấy mạng mình đã, trước hết cứ né tránh rồi nói sau.
Vũ Hải Thanh lập tức đưa ra quyết định, lúc này anh ta liền lùi lại phía sau và đồng thời đề phòng kiếm khí có thể phóng ra từ ngón tay Trần Gia Bảo.
Nhưng mà kiếm chỉ của Trần Gia Bảo chỉ lóe lên ánh sáng. Vũ Hải Thanh vừa mới lùi về phía sau, Trần Gia Bảo lập tức xoay gót chân, quay người lao đến Vũ Văn Uyên ở phía sau. Bàn tay trái của anh chặn được nắm đấm của Vũ Văn Uyên một cách vững chắc, đồng kiếm chỉ của bàn tay phải lóe lên một đường sáng lao về phía Vũ Văn Uyên.
“Chỉ là một chút tài mọn, cũng không chỉ có một mình anh là người biết sử dụng kiếm khí.” Vũ Văn Uyên liên tục nở nụ cười lạnh, tay phải vẫn liều mạng đánh vào nắm đấm của Trần Gia Bảo. Đồng thời anh ta cũng bắn kiếm khí ra, hứng lấy kiếm chỉ của Trần Gia Bảo.
Đây đều là lối đánh lấy cứng chọi cứng, bởi vì Vũ Văn Uyên hoàn toàn không đánh lại được Trần Gia Bảo, đồng thời chỉ cần anh ta dây dưa với Trần Gia Bảo một chút thì đám người Vũ Vô Song sẽ chạy đến bao vây tấn công. Đến lúc đó Trần Gia Bảo nhất định sẽ thua.
Nghĩ đến đây, khóe môi của Vũ Văn Uyên đã nhếch lên nụ cười đắc ý.
Đột nhiên tình hình thay đổi.
Vũ Văn Uyên chỉ cảm thấy trên tay trái của Trần Gia Bảo đột nhiên chuyển thành lực hút rất mạnh, nội công trên nắm đấm của anh ta bị Trần Gia Bảo không ngừng hút lấy. Vì vậy vẻ mặt của anh ta thay đổi rất lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.